Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi

Chương 63 : Nguyên tắc (1+2+3)

Ngày đăng: 03:16 20/04/20


Hai gã khác đối thủ khác vẫn chưa thắng bại, bọn họ đã sớm bị khí phách của ta làm cho kinh sợ, bọn họ xuất thủ vô cùng chậm chạp, bởi ai thắng sẽ là người bị chết dưới đao của ta.



Rốt cục cũng có một Đấu Sĩ đâm đao vào tiểu phúc của đối thủ, nhưng ngực của hắn cũng bị trường đao của đối phương đâm trúng, ta từng bước một đi tới chỗ hai người, toàn đấu trường lặng ngắt như tờ.



Hai người đột nhiên rống to một tiếng, đồng thời hướng tới ta mà công kích.



Thân hình ta nhanh chóng tiến lên trước một bước, tay trái kéo trường mâu, một đối thủ ngã lăn ra đất.



Trường đao của ta chặn loan đao của một người còn lại, đầu gối hung hăng thúc vào tiểu phúc của hắn, trường đao lập tức chém xuống đầu người này.



Không đợi trường đao chém tới, đao phong đã chặt đứt hậu tâm của người này, trong cổ hắn kêu lên những tiếng ặc ặc.



Toàn bộ đấu trường Thiên Bộc đồng loạt hô lớn: "Băng Báo! Băng Báo!"



Sau đó tất cả mọi người cùng đứng dậy.



Ta rút trường đao, cắm sâu vào trong đất, sau đó đi ra ngoài, khi ta trở lại phòng nghỉ, mọi người vẫn còn hét tên của ta, ta đã lấy thực lực của mình, chinh phục những người ở đây.



Đôi mắt thâm thúy của Ô Kỳ Thái lạnh lùng nhìn thẳng ta, biểu hiện của ta đã làm rối loạn toàn bộ kế hoạch của hắn.



"Vì sao?"



Ô Kỳ Thái thấp giọng hỏi, hắn thậm chí không quan tâm tới ai sẽ tham gia thi đấu tiếp theo.



Ta kéo mặt nạ bằng da xuống, trên môi nở nụ cười tràn ngập tự tin:



"Ta sẽ vì người lấy tất cả, nhưng ta sẽ đoạt lấy tự do của mình!"



Ô Kỳ Thái ha hả nớ nụ cười lạnh:



"Ngươi có tư cách nói điều kiện với ta ư?"



"Bây giờ thì không có, nhưng lập tức sẽ có!"



Ô Kỳ Thái nhăm mặt lại, một lúc sau mới nói:



"Ngươi có biết không, ta giết ngươi chỉ như giết một con sơn dương?"



Ta gật đầu, đáp lễ nói:



"Giết một con sơn dương thì tổn thất của ngươi... chỉ như một con dê. Nhưng ý nghĩa của ta đối với ngươi mà nói, thì đó là tất cả tài phú."



Ta đã đánh trúng điều mà Ô Kỳ Thái suy nghĩ ở trong lòng, nên hắn nở nụ cười: "Ngươi quả nhiên là khác với những nô lệ khác, dám tạo áp lực với ta."



Ta lạnh nhạt nói:



"Ta ở trong áp lực giành lại tự do, còn ngươi là muốn có lợi ích, hai điều này hoàn toàn khác nhau."



Ô Kỳ Thái nặng nề gật đầu:



"Đoạt được quán quân, ta cho ngươi tự do!"



Sát Cáp Thai ở phía sau hai mắt tỏa sáng, đây là lần đầu tiên hắn thấy Ô Kỳ Thái mặc cả với một tên đầy tớ.



Lần đấu loại này, 4 gã Đấu Sĩ chúng ta đều giành được thắng lợi, ai cũng gia nhập vào vòng chung kết, cho nên những gia tộc khác không có nhiều đấu sĩ mới được tham gia, Ô Kỳ Thái hiện giờ đang có thực lực hùng hậu.



Danh tiếng của ta bắt đẩu có ở Hắc Sa thành, Ô Kỳ Thái đương nhiên sẽ không cho ta lộ diện, hình dạng, thậm chí là quốc gia của ta cũng là đề tài được bàn tán nơi trà dư tửu hậu.



Trận chung kết và trận đấu loại hoàn toàn khác nhau, hơn nữa còn có thêm 2 gã Đấu Sĩ tự động tấn cấp.



Tổng cộng Ô Kỳ Thái có 6 Đấu Sĩ tiếp nhập vào trận chung kết, Hoàn Nhan Gia Tộc thân là hoàng thất, khí thế đương nhiên là khác, gia tộc này phái ra 10 tên Đấu Sĩ gia nhập vòng chiến.



Gia Luật Xích Mi cũng không kém chút nào, hắn phái ra đội ngũ thi đấu gồm có 9 người, trong đó có cả quán quán năm trước.



Phú thương Hách Liên gia tộc phái ra 9 Đấu Sĩ, nếu như so sánh mà nói thì đội ngũ 6 người của Ô Kỳ Thái thực lực đơn bạc nhất.



Những đấu sĩ còn lại tập trung ở đấu trường Sư Tâm để tiến hành trận quyết đấu tập thể.



Sát Cáp Thai đưa cho chúng ta mỗi người hai bản kế hoạch, hắn đã điều tra toàn bộ thể chất và tập quán, thói quen của các Đấu Sĩ.



Đương nhiên, Ô Kỳ Thái rất coi trọng lần thi đấu này, qua miệng của Đột Tạ được biết, thủ hạ Đấu Sĩ của Ô Kỳ Thái trong vòng 6 năm liên tiếp chỉ giành được có hạng ba.



Từ sau vòng đấu loại, thái độ của Sát Cáp Thai tỏ ra khách khí hơn nhiều với ta, bằng trực giác của mình, ta cảm thấy, hắn đã coi ta là người bằng vai, chứ không hề coi như là nô lệ nữa.



Đêm trước trận chung kết. khi chúng ta ăn cơm xong, Sát Cáp Thai tiến tới phòng của ta, hắn mang tới cho ta một bộ áp giáp mới chế tạo, được làm từ Tinh cương, những chỗ khác thì hoàn toàn được may từ da thú.



Sát Cáp Thai cười nói:



"Mong là ngươi có thể mặc bộ áp giáp này, tiến vào trận chung kết."



Ta cười nhạt một tiếng, cởi áo giáp ra, sau đó Sát Cáp Thai lại đưa cho ta một cái mặt nạ hoàng kim:



"Trận chung kết không giống như trận đấu loại, các đối thủ của ngươi vô cùng cường đại"



Ta đối với lần này đã có chuẩn bị tâm lý, cởi mặt nạ ra, đặt trên bàn, rồi nói:



"Vào trận chung kết, thì ý nghĩa của ta cũng thay đổi."



Sát Cáp Thai gật đầu:



"Chủ nhân rất xem trọng ngươi."



Ta nở nụ cười, hướng Sát Cáp Thai nói:



"Ngươi tin hắn sẽ trả lại tự do cho ta?"




Ô Kỳ Thái bỗng nhiên mở cửa phòng, gió đêm mang theo hơi lạnh của mùa xuân tràn vào, hắn hít một hơi thật sâu nói:



"Ba mươi năm trước, cũng có một nô lệ vào tới trận chung kết như ngươi, lúc đó trong lòng hắn tràn ngập tự tin có thể giành lấy chức quán quân, nhưng chủ nhân của hắn lại bảo hắn bỏ qua thi đấu, sau đó lấy sự tự do làm khuất phục hắn..."



Hắn hiển nhiên là đang kể chuyện của mình.



Ô Kỳ Thái bỗng nhiên xoay người lại, mở áo ngực của mình ra, trên ngực toàn những vết sẹo chằng chịt, hai mắt hắn ươn ướt nói:



"Những vết sẹo vinh hạnh này của ta, đã biến thành những nỗi sỉ nhục suốt đời."



Trong đôi mắt của hắn hiện lên sự thống khổ:



"Hiện giờ ta mới hiểu được một đạo lý, tự do tuy đáng quý, nhưng không thể hi sinh sự tôn nghiêm để đổi lấy nó!"



Hắn nhìn thẳng vào ta nói:



"Tên Xích Mi kia đặt cược một số tiền lớn mà trận đấu ngày mai, nên hắn không muốn có sự sơ xuất gì."



Ta gật đầu nói:



"Cho nên ngươi đã nghĩ ra chủ ý hạ độc vào trong rượu?"



Sát Cáp Thai từ trước tới giờ không mở miệng, thì nay bỗng nói:



"Việc này không có liên quan tới chủ nhân, là chủ ý của ta, hơn nữa trong rượu kia cũng không phải độc dược gì cả, chỉ là Tùng Cốt Tán, khiến cho tứ chi mềm nhũn vô lực."



Ta cười lạnh nói:



"Tùng Cốt Tán và độc dược có khác gì nhau đâu, đều đoạt đi tính mệnh của ta, chẳng qua chỉ là vấn đê sớm hay muộn mà thôi."



Trên mặt Sát Cáp Thai hiện lên sự xấu hổ, kỳ thực hắn một lòng suy nghĩ cho Ô Kỳ Thái, chuyện này không thể trách hắn được.



Sát Cáp Thai có chút u sầu, lo lắng, nói:



"Nếu như chúng ta thắng trận quyết đấu này, sợ rằng Gia Luật Xích Mi sẽ không bỏ qua ý đồ đâu."



Ô Kỳ Thái chuyển hướng nhìn ta lớn tiếng hỏi:



"Ngươi có sợ không?"



Ta lắc đầu, thế cục đã phát triển tới mức này, sợ có lợi ích gì chứ?



Ô Kỳ Thái cười ha ha nói:



"Hảo hán tử! Dũng cảm hơn nhiều so với ta năm đó."



Hắn lấy ra một tờ giấy ở trong ngực, nói:



"Đây là từ khế ước ta mua ngươi từ trong tay Ngốc Nhan, chỉ cần ngày mai ngươi thắng lợi, ta cho ngươi tự do."



Sát Cáp Thai thở dài một tiếng:



"Chủ nhân nếu như kiên trì thì sẽ phải trả một cái giá rất thảm trọng!"



Ta cười nhạt nói:



"Chỉ cần bước vào trận quyết đấu, ta chỉ có một lựa chọn, đó là nhanh chóng kết liễu đối thủ, dùng thòi gian ngắn nhất trận đấu, điểm này không ai có thể thay đổi..."



Ta dừng lại một chút nói:



"Bao gồm cả chính ta!"



Mưa phùn kéo dài, nhưng không vì vậy làm cản trở trận quyết đấu, cách tự do chỉ một bước chân, đã khơi dậy sự hưng phấn đã đánh mất từ lâu trong lòng của ta.



Ta có thể đó được tự do không? Khi còn ở Đại Khang, vì có được tự do, tránh khỏi bị người ta khống chế, ta tới Tần.



Làm thân phận con tin ở Tần, ta lại càng không có gì tự do của chính mình, bây giờ làm nô lệ của Ô Kỳ Thái, hình như ta cách tự do không còn xa nữa rồi.



Cho dù ta có đánh bại Cầu Tháp, thì cũng không cách nào có được tự do chân chính.



Ta ngửa đầu nhìn thẳng lên trời cao, chỉ có trở thành vương giả hùng bá thiên hạ, thì mới mong có được tự do của chính mình, mới có thể tùy tâm sở dục, chi phối vạn dân thiên hạ.



Ta càng kiên định bước đi, trong mặt nạ hoàng kim rất tối nhưng bầu trời thì lại rất sáng, tiếng hoan hô trong nháy mắt đạt tới đỉnh.



Ta nhìn xuyên quan mặt nạ hoàng kim, chuẩn xác nhìn vào vị trí của Toàn Tuệ Kiều.



Đôi mắt đẹp của nàng lóe sáng khi ta xuất hiện, ngoài ra quan tâm tới ta còn có Hoàn Nhan Vân Na, Toàn Tuệ Kiều thì còn rụt rè một chút, nhưng thiếu nữ bắc quốc thì nhiệt tình hơn nhiều.



Nàng và Dực Hổ đồng thời hét tên của ta, hai chữ Băng Báo đã làm cho tim ta dậy sóng.



Trong lòng ta dâng lên một sự ấm áp từ lâu không có, sự ôn nhu mà ta đã quên lại một lần nữa, trở lại trong tim của ta, ta nắm chặt trường đao băng lãnh, phải đoạt lại những gì đã mất.



Đất trong trường đấu bị mưa nhuộm thành một màu đỏ, máu trong trường đấu như được cát đỏ hút dần đi.



Bạo Long Cầu Tháp nghiêng nghiêng đi vào trong đấu trường, thân hình của hắn và ta tương đương nhau, bì giáp màu đen làm cho hắn trông rắn chắc, bước chân của chúng ta đi chậm chậm, gặp nhau ở giữa trận đấu.



Trường đao của ta và đoản kiếm của Cầu Tháp chạm khẽ vào mau, mượn cơ hội này, chúng ta đều quan sát đối phương, trong đôi mắt của Cầu Tháp là sự lý trí và tỉnh táo, trong đó ta không nhìn thấy bất luận một thứ gì gọi là cuồng nhiệt, những âm thanh ngoài kia không có một chút ảnh hướng nào với hắn cả.



"Mong rằng máu của ngươi sẽ xứng với đoản kiếm trong tay của ta."



Thanh âm băng lãnh của Bạo Long vang lên.



"Ta sẽ đạp qua thi thể của ngươi, để nghênh tiếp tự do!"