Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi
Chương 64 : Thắng bại (1+2+3)
Ngày đăng: 03:16 20/04/20
Ta và Bạo Long đồng thời triệt thoái về phía sau, sau khi cách nhau chừng 3 trượng thì đứng lại, một tiếng "đinh" vang lên, hai người đồng thời phóng đi.
Sức bật của Bạo Long cực kỳ mạnh mẽ, thân thể lăng không bay lên, hộ thuẫn ở tay trái cản trường đao, đoản kiếm ở tay phải chém tới cổ của ta.
Ta và hắn đồng thời xuất phát nhưng tốc độ của ta chậm hơn một chút, ta dùng hộ thuẫn ở tay trái cản kiếm phong. Nguồn: https://truyenfull.vn
Nhưng không nghĩ tới, đoản kiếm của Bạo Long cực kỳ lợi hại, kiếm phong xuyên thủng hộ thuẫn bằng thép nhưng cũng vì vậy mà sức lực giảm đi vài phần.
Tuy là như thế, nhưng cũng đã lưu lại ở tay trái của ta một vết thương thật sâu.
Khi ta thu tay trái lại, thì trường đao thay đổi góc độ, bổ về phía hạ bàn của Bạo Long, sự khống chế thân hình ở trên không trung, vượt qua sức tưởng tượng của ta, chân phải hắn nhanh chóng thu lại, rồi đạp lên hộ thuẫn của ta.
Thân hình của hắn mượn lực bay về phía trước, lăng không bay qua đỉnh đầu của ta, nhưng khi tới giữa, thì phương hướng chợt thay đổi, đâm thẳng xuống đỉnh đầu của ta.
Trong tình thế cấp bách, ta chẳng quan tâm gì tới hình tượng nữa, xoay người lăn tròn mấy vòng, mới có thể tránh thoát được một kích trí mạng của hắn.
Bạo Long cười nhạt một tiếng, A Đông đột nhiên rút lui, làm cho hắn được nghỉ ngơi, thể lực và tinh lực được phục hồi đầy đủ, trạng thái của bản thân đang ở đỉnh phong.
Trong khi đó, ta đã dùng hết sức đấu với Cự Nham, cho nên thể lực bị rơi xuống hạ phong.
Càng thêm phiền phức chính là, đoản kiếm của Bạo Long sắc bén dị thường, không gì không phá được, trường đao của ta không dám chính diện đón đỡ, tiên cơ của ta hoàn toàn bị mất hết.
Bạo Long gầm lên một tiếng, đoản kiếm lần thứ 2 đâm vào hộ thuẫn của ta, ta thình lình bỏ hộ thuẫn, cả hai tay cầm trường đao bổ tới chỗ hắn.
Lực phòng vệ ở tay trái của Bạo long cực tốt, hộ thuẫn ngăn trở trường đao, đoản kiếm chém xéo về hướng tiểu phúc của ta. Dưới thế tấn công sắc bén của hắn, ta đành phải lùi lại.
Khí thế của Bạo Long càng ngày càng tăng, khán giả trong đấu trường dần dần hét vang tên của hắn, lấn át những thanh âm hét tên của ta, có thể tưởng tượng, ta đã lâm vào bất lợi.
Chẳng hiểu sao ta lại chợt nhớ tới cảnh tượng của Bạch Quỹ trước khi chết, sở dĩ hắn bị Tinh Hậu đưa vào chỗ chết, chính là do tay hắn nắm trọng binh, nhưng thật không ngờ Tinh Hậu lại dùng hiểm chiêu, bỏ hai tòa thành, tước đoạt đi tính mạng của hắn.
Đoản kiếm của Bạo Long chính là điều mà ta kiêng kị nhất, muốn thắng lợi, thì trước tiên phải bỏ đi trở ngại này.
Trong đầu của ta chợt hiện lên một ý nghĩ, nhưng muốn làm chuyện này, thì trong lòng của ta phải làm được một chuyện, đó là bỏ đi sự sợ hãi.
Khi Bạo Long lần thứ hai xuất thủ, thân hình ta chủ động nghênh đón kiếm phong, trường đao trong tay phải dùng thế lưỡng bại câu thương, bổ vào đầu vai của hắn.
Bạo Lòng dùng hộ thuẫn, đẩy trường đao của ta sang một bên, đoản kiếm nhanh như chớp đâm vào ngực trái của ta.
Khi thân hình của ta cách kiếm phong chừng 1 thốn, thì đột nhiên nhích sang trái, đoản kiếm kiếm đâm thẳng vào bên phải của ta.
Không đợi Bạo long rút đoản kiếm, tay trái của ta đấm thẳng vào mặt của hắn, ngón giữa và ngón trò chuẩn đâm vào hai mắt của Bạo Long.
Đoản kiếm xuyên qua thân thể của ta, cắm vào tận xương. Nếu như lúc này Bạo Long chỉ cần chuyển động kiếm phong một chút thôi, thì với sự sắc bén của đoản kiếm, chắc chắn sẽ đưa ta vào chỗ chết.
Bóng tối và sự đau nhức, làm cho Bạo Long từ bỏ đoản kiếm, hai tay che hai mắt, kêu lên một tiếng thảm thiết, máu tươi từ chảy qua kẽ tay của hắn.
Ta cũng vô lực tấn công lẩn thứ hai, thân thể dần dần ngã xuống đất, máu tươi từ miệng vết thương phun ra như suối.
Bạo Long hai tay sờ soạng trên mặt đất, bò tới hướng của ta, từ cổ họng của hắn vang lên tiếng gào như thú, bằng bất cứ giá nào, hắn cũng phải giết ta.
Tất cả mọi người từ trong đấu trường đều đứng lên nhìn chằm chằm vào người ta.
Ta giãy giụa muốn đứng lên, thế nhưng do mất quá nhiều máu, đã làm cho ta yếu ớt vô lực, thân thể của ta lại một lần nữa ngã xuống trong vũng bùn lầy lội.
Hai tay của Bạo Long rốt cục cũng mò tới hai chân của ta, hắn cười lớn bắt đầu di chuyển lên phía cổ ta.
Tay trái của ta chậm rãi rút đoản kiếm vẫn mang theo bên người, máu tươi từ miệng vết thương lại phun ra, ta ngưng tụ lực lượng toàn thân đâm tới.
Nhưng khi mũi kiếm đang trên đường đi, thì lại bị hắn chuẩn xác tóm lấy, xoay ngược lại, đè xuống phía ngực của ta.
Máu tươi từ trong mắt của hắn đang chảy xuống người của ta. lúc này, hắn biểu hiện vô cùng kinh khủng.
Đoản kiếm đâm xuyên qua bì giáp, chạm tói ngực của ta, ta cắn răng một cái, một lần nữa đẩy ngược cánh tay của hắn lại.
Bạo long nổi giận gầm lên một tiếng, dùng thân hình chặn lấy chuôi kiếm, muốn dùng toàn bộ sức lực để ấn xuống.
Kiếm phong lại một lần nữa lại đâm xuống người của ta, lúc này ta hoàn toàn tỉnh táo nhận ra, ta không có cách nào cản được kiếm phong này.
Một thanh âm thanh thúy bỗng nhiên vang lên:
"Băng Báo thúc thúc! Mau đứng lên, thúc thúc có thể mà, thúc thúc có thể chiến thắng hắn!"
Là thanh âm của Dực Hổ.
"Cố gắng lên lên!"
"Cố gắng lên lên!"
Ta nghe được hai thanh âm trợ uy cho ta là của Hoàn Nhan Vân Na và Toàn Tuệ Kiều.
Ta lắc đầu, cười nói: "Chắc là do quá nóng."
Dực Hổ chẳng quan tâm gì tới chuyện khác, chỉ luôn miệng hỏi sự tình khi ta quyết đấu.
Ta đi tới trước giường ngồi xuống, Dực Hổ giúp ta cởi áo ngoài, Toàn Tuệ Kiều tỉ mỉ kiểm tra vết thương, sau đó băng bó lại một lần nữa. Bàn tay nhỏ nhắn của nàng quấn những mảnh lụa quanh người ta, ta ngửi được một mùi hương thơm ngát, trong lòng ta bỗng dâng lên một cảm giác khó mà kìm nén, hận không thể đem nàng ôm vào trong lòng bừa bãi yêu thương một phen.
Sau khi kìm nén những ý niệm này ở trong đầu, ta mới thốt lên được một câu: "Cảm tạ!"
Toàn Tuệ Kiều ôn nhu cười nói: "Là Dực Hổ dẫn ta tới được, ngươi cảm tạ hắn đi."
Dực Hổ khanh khách cười nói: "Băng Báo thúc thúc, nếu như người muốn cảm tạ ta, thì hãy dạy ta Cách Đấu thuật (thủ thật đấu vật, võ thuật của đấu sĩ) đi."
Toàn Tuệ Kiều đạo: "Dực Hổ! Không thể."
Ta cười nói: "Hoàn Nhan tướng quân thân là Đông Hồ tứ đại danh tướng, võ công đương nhiên là siêu quần, tiểu công tử hà tất phải bỏ gần tìm xa?"
Dực Hổ lắc đẩu nói: "Tỷ tỷ ta hoa quyền tú chân (ý nói chân tay mềm yếu) làm sao có thể so sánh với công phu của Băng Báo thúc thúc, thân là nam tử hán đương nhiên là phải học công phu của nam tử hán."
Ta và Toàn Tuệ Kiều nhịn không được bật cười lên, không nghĩ tới Dực Hổ còn tuổi nhỏ mà lại có hào khí can vân (hào khí vượt mây).
Ta sảng khoái đáp ứng: "Ta đáp ứng ngươi, nhưng mà... trước tiên ngươi phải được tỷ tỷ của mình đồng ý."
Dực Hổ hưng phấn nhảy dựng lên, nhưng trên mặt lại lập tức tỏ vẻ khó xử: "Tỷ tỷ của ta... việc này rất khó nói."
Hắn đưa ánh mắt nhìn Toàn Tuệ Kiều, hiển nhiên là muốn nàng giúp đỡ.
Toàn Tuệ Kiều nhẹ giọng nói: "Việc này không vội, đợi thúc thúc ngươi bình phục rồi hãy nói."
Dực Hổ có chút mất mác gật đầu nói: "Được, tới lúc đó tỷ phải giúp đệ thuyết phục tỷ tỷcủa đệ."
Toàn Tuệ Kiều thấy sắc trời đã tối, đứng lên nói: "Chúng ta phải đi về, tỷ tỷ tìm không thấy đệ sẽ rất nóng ruột."
Dực Hổ dẫn đầu đi ra cửa, ta ở phía sau gọi Toàn Tuệ Kiều: "Thanh Thanh tiểu thư."
Thân thể mềm mại của Toàn Tuệ Kiều dừng lại ở trước cửa.
"Cảm tạ tiểu thư hai lần cứu giúp."
Nàng xoay người lại, nhìn ta cười nói: "Trị bệnh cứu người chính là bổn phận của thầy thuốc, công tử hà tất phải để ở trong lòng."
Ta ngơ ngác nhìn thân ảnh của nàng biến mất trong màn đêm, sự rung động trong lòng ta mới dần dần lắng lại.
Sát Cáp Thai dựa theo sách lược của ta, quả nhiên là đã hoãn lại được thế lửa, đồng thời hắn cũng tăng mạnh phòng vệ, chỉ sợ là có người bỏ trốn, làm cho Gia Luật Xích Mi phát hiện, sẽ sớm đối phó với chúng ta.
Mấy ngày nay, Toàn Tuệ Kiều và Dực Hổ đều tới đây, tiếng là thăm bệnh, nhưng thực ra là quấn lấy ta, đòi dạy cách đấu thuật.
Thể chất của ta vốn cường tráng, hơn nữa có danh y Tuệ Kiều cẩn thận chăm sóc, thương thế hồi phục rất nhanh. Bảy ngày sau, Toàn Tuệ Kiều gỡ băng cho ta, ta có thể đi lại như thường.
"Cảm tạ!" Câu này ta đã nói với Toàn Tuệ Kiều không biết bao nhiêu lần rồi.
Tuệ Kiều không khỏi mỉm cười, ánh mắt của nàng rời khỏi bộ ngực cường tráng của ta nhìn ra ngoài cửa, bên ngoài truyền đến tiếng cười của Dực Hổ và Lang Thứ. Mấy ngày nay, ta bảo Lang Thứ chỉ điểm cho hắn một số Cách Đấu thuật, cho nên hai người vô cùng hợp ý.
"Ta đi xem Dực Hổ." Toàn Tuệ Kiều dường như muốn lảng tránh thời gian mà hai chúng ta ở riêng.
Ta gật đầu, cầm lấy áo da khoác lên trên người, theo Tuệ Kiều đi ra ngoài.
Lang Thứ một tay giơ Dực Hổ lên đỉnh đầu. xoay tròn một vòng, Dực Hổ cười lên khanh khách.
Tuệ Kiều ân cần nói: "Dực Hổ! Mau xuống đi, đừng để ngã bị thương."
Lang Thứ ha hả cười nói: "Thanh Thanh tiểu thư cứ việc yên tâm, Lang Thứ ta quyết sẽ không làm tổn thương tới tiểu công tử."
Ta ở phía sau Tuệ Kiều nói: "Nếu như bọn họ đùa vui vẻ như vậy, thì chúng ta cứ để cho họ đùa thêm một lát nữa."
Tuệ Kiều gật đầu, đúng lúc này, đột nhiên ở ngoài cửa vang lên tiếng thét thảm thiết, tiếp theo là có một gã võ sĩ bay vào, nặng nề rơi trên mặt đất.
Ta ngẩng đầu nhìn lại, hóa ra là Hoàn Nhan Vân Na đang phủ sương lên mặt, lạnh lùng hướng chúng ta đi tới. Thân hình nàng rám nắng, ở cô tay là lông cừu trắng, đôi nhũ phong cao ngất. Ánh mắt của ta nhìn vào đó, đúng là không thua gì Tinh Hậu, co giãn và tràn đầy sức sống. Không biết ai sẽ có phúc duyên được hưởng thụ sự mê người của nàng đây.
Toàn Tuệ Kiều hoa dung thất sắc.
Lang Thứ cũng nhận ra bầu không khí có chút không ổn, cuống quít đem Dực Hổ để xuống.
Hoàn Nhan Vân Na nhìn thẳng vào Dực Hổ nói: "Nếu như không có Mặc tiên sinh nói cho ta biết, thì ta không biết đệ chạy tới đây làm loạn!"
Tuệ Kiều thấp giọng nói: "Tỷ tỷ..."
Hoàn Nhan Vân Na hiển nhiên là máu nóng bốc lên đầu, cả giận nói: "Còn muội nữa, ta đem Dực Hổ phó thác cho muội trông nom, muội không những giúp ta quản giáo nó, mà lại cùng nó ra ngoài làm loạn, muội đúng là làm cho ta quá thất vọng rồi."