Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi

Chương 66 : Bố trí (1)

Ngày đăng: 03:16 20/04/20


Cạnh Sơn Vương Phủ ở nam bộ của Hắc Sa thành, lúc Cạnh Sơn vương còn tại thế là người dũng mãnh thiện chiến nhất trong các vương tử, mọi người cực kỳ coi trọng hắn, xây dựng cho hắn một cái phủ đệ ở trong tứ đại danh thắng "Noãn ngọc tuyền" trong Hắc Sa thành.



Lại đi tới thì thấy có một dòng suối nhỏ chắn ngang phía trước, có một chiếc cầu ba cổng vòm được xây bằng vân thạch, bắc ngang qua suối nhỏ, trên cầu có người viết ba chữ "Hạ Mã Kiều" như rồng bay phượng múa, bút họa cứng cáp mang phong cách cổ xưa.



Khi ta tới gần, thì bên dưới có để ba chữ Hán, là Mặc Vô Thương, trong lòng không khỏi thưởng thức vị truyền nhân Hắc thị thần bí này, xem ra hắn không chỉ am thuật chế tạo cơ quan, mà ở phương diện thư pháp cũng hơn người thường.



Dẫn ngựa đi qua cầu nhỏ, ta thấy Dực Hổ cưỡi một con ngựa gỗ đi về phía ta, ta không khỏi mở to hai mắt.



Con ngựa kia kết cấu hoàn toàn bằng gỗ, vậy mà tứ chi có thể hoạt động.



Dực Hổ nhìn thấy ta, thì cười vặn tai trái của ngựa gỗ một cái, con ngựa lập tức tăng tốc, trong nháy mắt đã tới chỗ ta.



Dực Hổ dừng ngựa gỗ, vô cùng hưng phấn, xoay người nhảy xuống, cầm lấy cánh tay của ta, nói:



"Sư phụ! Người quả nhiên là giữ lời hứa."



Ta mỉm cười nói:



"Ta chỉ tới dạy ngươi vài ngày, không có bản lĩnh gì để làm sư phụ người đâu."



Ta vuốt ve mái tóc của nó, sau đó nhìn vào con ngựa gỗ, nói:



"Con ngựa gỗ này do ai chế tạo?"



"Mặc lão đầu nhi!"



Xem ra Dực Hổ không có nhiều hảo cảm với Mặc Vô Thương.



Ta đi quanh ngựa gỗ một vòng, nhưng không biết làm thế nào cho nó hoạt động.



"Mặc lão đầu nhi rất cổ quái, cho nên thứ lão chế tạo cũng vô cùng cổ quái, con ngựa gỗ này ta đã mở ra một lần. Bên trong của nó toàn là mấy cái bánh răng."



Trong lòng ta âm thầm cảm thán nói:



"Nếu như ta làm hoàng đế Đại Khang, cho dù như thế nào, cũng sẽ không để cho nhân vật lợi hại như thế này ra khỏi nước. Cho dù ta không sử dụng được hắn, thì cũng phải giết để trừ hậu hoạn. Đại Khang biến thành cục diện như ngày hôm nay, có rất nhiều chuyện sai lầm liên quan tới phụ hoàng."



Ta theo Dực Hổ đi đến Cạnh Sơn Vương Phủ, đi ngang qua ba lần cửa lớn, sau đó tới một cái Hoa viên, Bắc Cương và Trung Nguyên khác nhau, có vô số hoa và cây ta không biết tên.



Thế nhưng hiển nhiên là hoa viên này cũng do thợ nổi tiếng thiết kế, chỉ có một con đường mà ba lần rẽ, cảnh lại thay đổi 3 lần, đúng là độc đáo.



Đi qua một hành lang gấp khúc, phía trước hiện ra toàn là hoa Hải Đường màu trắng, Toàn Tuệ Kiều mặc một bộ y phục màu đỏ, đang chăm sóc cho hoa, cả người nàng chìm trong nắng sớm, yêu kiều hơn hoa, xinh đẹp tuyệt luân.



Ta ngơ ngác nhìn bóng hình xinh đẹp của nàng, bỗng chốc lâm vào ngơ ngẩn xuất thần, Dực Hổ kéo ống tay áo của ta, nói:



"Sư phụ!"



Một tiếng của nó làm cho ta và Toàn Tuệ Kiều đồng thời giật mình, Toàn Tuệ Kiều xoay người lại, thấy ánh mắt của ta nhìn nàng, khuôn mặt đỏ lên, uyển chuyển đi tới trước mặt của ta nói:



"Tiên sinh đã tới."



Ta ngượng ngùng cười nói:



"Cũng mới tới thôi, thấy Thanh Thanh tiểu thư đang bận, nên không dám quấy rầy."



Lúc này, ta mới chú ý tới, trên tay Toàn Tuệ Kiều là một cái bình ngọc, Toàn Tuệ Kiều giải thích:



"Cái bình sứ này dùng để lấy sương sớm trên hoa Tuyết Hải Đường."



Ta suy đoán, nói:



"Nếu như ta đoán không sai, thì những hạt này dùng để làm vật chế thuốc."



Toàn Tuệ Kiều gật đầu nói:



"Tiên sinh đoán không sai, Tuyết Hải Đường vốn là thứ lạnh vô cùng, mùa đông thì có thể lấy nước do tuyết tan, ngày xuân thì lấy sương do hoa nở, ở gần nhụy hoa lại có càng nhiều, nếu như độ ẩm cao, Thần Lộ có được linh khí của tự nhiên, hợp với nhụy hoa Tuyết Hải Đường, thì đúng là ra được một phương thuốc tốt."



Ta nịnh nọt nói:



"Có một lời này của Thanh Thanh tiểu thư, tại hạ đúng là giống như được mưa rào mùa hạn."



Toàn Tuệ Kiều mỉm cười cười nói:



"Chỉ là một chút thuật sơn dã, kính xin tiên sinh đừng chê cười."



Trong lòng ta thầm nghĩ:



"Xem ra y thuật của nàng chưa quên, nhưng tại sao lại quên hết tất cả những lai lịch của bản thân."



Mang theo đầy sự nghi hoặc, ta cùng với Dực Hổ đi vòng qua hoa viên, ta nhận ra đây là luyện công trường.



Hoàn Nhan Vân Na mặc một bộ võ sĩ phục bó sát người, các đường cong trên thân thể hiện lên, ta kiệt lực khống chế ánh mắt của mình, Hồ nữ đúng là khác với nữ tử Trung Nguyên, trang phục nóng bỏng này đúng là làm cho huyết khí của ta sôi sùng sục.



Hoàn Nhan Vân Na uyển chuyển đi tới, hai cái đùi thon dài, lập tức hấp dẫn ánh mắt của ta.



Ta giả bộ khom mình hành lễ, nhưng lại nhân cơ hội nhìn cái đùi của nàng từ trên xuống dưới một lần.



Hoàn Nhan Vân Na mời ta đến Già Vũ lang (hành lang che mưa) ngồi, bảo Dực Hổ đi chuẩn bị trà.



Ta thấy nàng cố ý điều Dực Hổ đi, chắc chắn là có điều muốn nói với ta.



Hoàn Nhan Vân Na nói:



"Ngươi là người Tần?"



Ta gật đầu, xem ra Toàn Tuệ Kiều đã đem chuyện ở Man Châu nói cho nàng nghe.



Hoàn Nhan Vân Na nói:



"Không nghĩ tới ngươi lại là binh sĩ bị bắt ở Man Châu, nếu như vậy thì chúng ta cũng có chút duyên phận."



Ta thở dài nói:



"Chuyện cũ nghĩ lại mà kinh, Hoàn Nhan tướng quân không đề cập tới cũng được."



Hoàn Nhan Vân Na cười nhạt một tiếng nói:



"Dựa theo luật lệ của quốc gia, binh sĩ bị bắt sẽ bị đưa tới cực bắc khai thác đồng hoang, ngươi khẳng định là được Ngốc Nhan lén bán cho Ô Kỳ Thái, nếu không tại sao lại có thể xuất hiện trong Hắc Sa thành."



Trong lòng ta âm thầm phân tích:



"Hoàn Nhan Vân Na nói với ta những điều này là có mục đích gì? Nàng có biết thân phận của ta không?"



Nghĩ tới đây ta lại lập tức phủ định:



"Không có khả năng, thân phận của ta không cách nào lộ ra được, trừ khi Toàn Tuệ Kiều khôi phục ký ức, nếu không thì không ai có thể đoán ra ta là Long Dận Không."
"Gia Luật Xích Mi không bao lâu nữa sẽ phái người bao vây nơi đây, trước khi Hoàn Nhan Vân Na chạy tới đây, chúng ta phải làm tốt công tác chuẩn bị."



Sát Cáp Thai không hiểu nói:



"Lẽ nào chủ nhân định quyết đấu với Gia Luật Xích Mi một trận?"



Ta cười lắc đầu:



"Nguy cơ của chuyện này còn chưa hóa giải, ta không muốn mang thêm một tội danh phản nghịch nữa. Bảo mọi người thu toàn bộ đao kiếm lại, Gia Luật Xích Mi tuy rằng ngang ngược kiêu ngạo, nhưng cũng không dám ở trong Hắc Sa thành thực hiện việc diệt môn, huống hồ... Dực Hổ còn đang ở trong tay của chúng ta."



Sát Cáp Thai liên tục gật đầu.



Cũng không bao lâu, Đột Tạ được chúng ta phái đi thám thính đã trở về, nói:



"Chủ nhân! Có hơn ngàn binh mã đang xông tới Ô thị hành quán của chúng ta!"



Ta nói:



"Mọi người lui về hành quán, đóng đại môn, yên lặng theo dõi kỳ biến."



Đại môn vừa mới đóng, thì đã nghe tiếng vó ngựa kinh thiên động địa, ta và Sát Cáp Thai đi tới trên Vọng lâu, thì thấy hơn ngàn binh mã Đông Hồ võ trang đầy đủ, đang bao vây hành quán lại.



Một gã Đông Hồ đầu trọc, phóng ngựa tới trước cửa hành quán, cao giọng quát lớn:



"Người bên trong nghe đây, ta là thống lĩnh thành Tây của Hắc Sa thành Mẫu Cửu Nguyệt, hoài nghi các người mưu phản, mau bỏ toàn bộ vũ khí, mở cửa ra cho ta!"



Ta và Sát Cáp Thai liếc mắt nhìn nhau, không ai nói gì, Mẫu Cửu Nguyệt này rõ ràng là bị Gia Luật Xích Mi sai sử.



Mẫu Cửu Nguyệt gầm lớn nói:



"Ta cho các ngươi một nén hương thời gian, nếu không đầu hàng, đứng trách ta hạ thủ vô tình."



Ta yên lặng tính toán thời gian, thời gian mà A Đông đi báo tin cũng đã tới, nguy cơ trước mắt này, chỉ có Hoàn Nhan Vân Na mới có thể hóa giải.



Dực Hổ cũng đứng trên vọng lâu, nhìn ra phía ngoài, tình cảnh trước mắt chẳng làm cho nó sợ hãi, tức giận nói:



"Bọn họ đều là do tên mập mạp chết bầm kia phái tới hay sao? Nếu để cho tỷ tỷ của ta biết, nhất định sẽ suất lĩnh đại quân, giết sạch cả nhà bọn họ."



Ta vỗ vỗ vai nó nói:



"Ở trên này rất nguy hiểm."



Sau đó xoay người hướng Lang Thứ nói:



"Lang Thứ! Mang Dực Hổ đến chỗ an toàn."



Dực Hổ lớn tiếng nói:



"Ta nhất định phải ở lại chỗ này, quyết tử chiến với đám hỗn đản kia."



Thời gian cũng đã hết, Mẫu Cửu Nguyệt phẫn nộ quát:



"Chuẩn bị hỏa tiễn!"



Hơn ngàn binh sĩ, tay cầm cung, châm hỏa tiễn, tình thế khẩn trương tới cực điểm, ta bảo mọi người không nên nôn nóng, Hoàn Nhan Vân Na bây giờ vẫn chưa tới, lẽ nào A Đông không mang tin tức thông báo cho nàng?



"Bắn cung!"



Mẫu Cửu Nguyệt chợt quát một tiếng, hòa tiễn như mưa rào bắn vào bên trong, chúng ta cuống quít dùng thuẫn che kín thân thể.



Sau một lần bắn, Hành quán nhiều chỗ đã bốc cháy, Mẫu Cửu Nguyệt bảo thủ hạ tạm thời dừng công kích, lớn tiếng hô:



"Phong tỏa cửa ra, ai xông ra giết không cần hỏi!"



Nhưng từ xa đã vọng lại nhưng âm thanh ồn ã, ta đưa mắt nhìn lại, thì thấy Hoàn Nhan Vân Na mặc một bì giáp màu đỏ, tóc đỏ phấp phơ theo gió, cả người giống như một ngọn lửa, dẫn đầu đội ngũ.



Có hơn mười tên kim giáp võ sĩ đi theo nàng, A Đông đi cuối cùng.



Mẫu Cửu Nguyệt xoay người nhìn lại, sự xuất hiện của Hoàn Nhan Vân Na cũng không làm hắn kinh hãi.



Hắn làm một cái thủ thế, binh lính thủ hạ của Hoàn Nhan Vân Na vây hắn vào giữa.



Hoàn Nhan Vân Na mi liễu dựng thẳng, nói:



"To gan! Còn chưa tránh ra!"



Mẫu Cửu Nguyệt ha hả cười nói:



"Hoàn Nhan tướng quân, ty chức phụng mệnh tới đây bắt nghịch tặc mưu phản, việc này tốt nhất ngài không nên tham dự vào."



Hoàn Nhan Vân Na giơ cao ngân sắc trường mâu trong tay, cả giận nói:



"Ngươi có chứng cứ gì nói họ mưu phản?"



Mẫu Cửu Nguyệt cười lạnh nói:



"Gia Luật thừa tướng đã điều tra, Ô thị hành quán đào tạo Đấu Sĩ, ý đồ mưu sát quốc quân, tại hạ chi là phụng mệnh hành sự, kính xin Hoàn Nhan tướng quân không nên cản trở."



Mỗi câu nói của hắn đều mang Gia Luật Xích Mi ra, hiển nhiên là nhắc Hoàn Nhan Vân Na không nên nhiều chuyện.



Ta thấy Hoàn Nhan Vân Na thần tình do dự, trong lòng biết là không ổn, nàng chỉ quan tâm tới Dực Hổ, chứ địa vị của chúng ta chẳng là cái gì, nếu như nàng có thể mang Dực Hổ đi, thì chẳng thèm quan tâm tới sống chết của chúng ta.



Ta hướng Lang Thứ len lén nháy mắt với hắn, Lang Thứ hiểu ý ôm lấy Dực Hổ, Dực Hổ lớn tiếng kêu lên:



"Tỷ tỷ! những người này bất kính với đệ, còn nhục mạ tỷ tỷ."



Lúc này, từ phía ngoài hành quán đột nhiên bắn ra một mũi tên, ta hét lớn một tiếng vung đao chém tới cái mũi tên kia đao phong xoay tròn một vòng, xảo diệu đập vào mũi tên, mũi tên lập tức cải biến góc bộ, bắn về phía Dực Hổ.



Trải qua sự găn chặn của ta, mũi tên đã giảm bớt phân nửa lực lượng, nhưng vẫn cắm vào đầu vai của Dực Hổ.



Lang Thứ bi phẫn kêu lên:



"Dực Hổ thiếu gia!"



"Dực Hổ!"



Hoàn Nhan Vân Na thấy Dực Hổ trúng tiễn, làm gì còn lo lắng nữa, lập tức xoay tròn trường mâu, đây hai gã Hồ binh ở phía trước ngã lăn ra.



Hoàn Nhan Vân Na chiến công hiển hách, có uy danh cực cao trong binh sĩ Đông Hồ, đám binh sĩ này thấy nàng nổi giận, đều không tự chủ được lùi lại.



Mẫu Cửu Nguyệt thấy tình thế không ổn, cuống quít lui sang một bên, Hoàn Nhan Vân Na giục ngựa với tốc độ cao nhất vọt vào trong hành quán, lúc đi ngang qua chỗ Mẫu Cửu Nguyệt, lạnh lùng nói:



"Nếu như Dực Hổ có chuyện gì không may xảy ra, thì ngươi chết cũng không có chỗ chôn đâu!"