Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi

Chương 67 : Đối sách (1+2+3)

Ngày đăng: 03:16 20/04/20


Dực Hổ bị bắn trúng một mũi tên nhưng bị thương không nặng, lúc đó ta đã xảo diệu hóa giải một phần lực lượng của mũi tên. Đều nhọn của mũi tên mới chỉ cắm vào da thịt, chưa tổn thương tới gân cốt bên trong.



Ta rút mũi tên ra, sau đó mới giao cho Lang Thứ đem Dực Hổ xuống dưới Vọng Lâu.



Chỉ cần lưu ý một chút, thì có thể nhận ra, mũi tên này khác hẳn với mũi tên của quan binh, trên mũi tên không có ký hiệu đặc biệt gì của quan binh.



Sát Cáp Thai cho mở đại môn của hành quán, Hoàn Nhan Vân Na lo lắng vạn phần vọt vào.



Ta bình tĩnh ta tiến lên đón, Lang Thứ đã băng bó vết thương cho Dực Hổ, ôm Dực Hổ đi tới nàng trước mặt.



"Dực Hổ!"



Hoàn Nhan Vân Na thất kinh ôm lấy Dực Hổ, Dực Hổ bị thương cũng không nặng, nhếch miệng cười nói:



"Tỷ tỷ, đệ không sao!"



Hoàn Nhan Vân Na thấy nó không bị thương tổn gì, nên mới yên lòng một chút.



Hoàn Nhan Vân Na hung hăng trợn liếc mắt nhìn ta, ta áy náy nói:



"Đều là tại hạ chiếu cố không chu toàn, làm cho Dực Hổ bị thương."



Ta hướng Dực Hổ nói:



"Ngươi theo Hoàn Nhan tướng quân về đi thôi."



Dực Hổ cố sức lắc đầu nói:



"Ta không đi! Sư phụ bình thường dạy ta đạo lý làm người, thầy trò chúng ta có phúc cùng hưởng, trong lúc nguy cấp, Dực Hổ làm sao có thể để sư phụ một mình gặp nạn!"



Những câu nói này của nó đúng là có khí phách, trong lòng ta không khỏi xấu hổ, mình lại lập kế với một đứa bé, đúng là quá mức vô sỉ.



Đôi mắt đẹp của Hoàn Nhan Vân Na nhìn thẳng vào ta, phảng phất như muốn đọc được suy nghĩ trong lòng ta, hồi lâu mới nói:



"Ngươi và Gia Luật Xích Mi có ân oán gì?"



Dưới ánh mắt của nàng, trong lòng ta không khỏi hoảng loạn, lấy sự thông tuệ của Hoàn Nhan Vân Na, tất nhiên ta có thể đoán được, ta cố ý kéo nàng vào. Chuyện cho tới bây giờ, muốn bảo trì được Ô thị hành quán, đành phải ủy khuất nàng vậy.



Ta thấp giọng đem chân tướng sự tình nói lại cho nàng một lần.



Đôi mi thanh tú của Hoàn Nhan Vân Na nhíu lại, như có điều suy nghĩ. Dực Hổ nắm cánh tay của nàng, nói:



"Tỷ tỷ! Chuyện này là do cái tên tổng quán cho má kia nhục mạ tỷ, đệ tức giận mới đánh hắn."



Hoàn Nhan Vân Na trách mắng:



"Tiểu hài tử hành sự kích động, đệ trúng kế của người khác mà không biết!"



Những câu này nói ra tướng như dăn dạy Dực Hổ, nhưng thực chất là nói cho ta nghe.



Chuyện này ta đã sớm nghĩ qua, mỉm cười nói:



"Hoàn Nhan tướng quân yên tâm, Ô thị hành quán quyết tâm không bao giờ kéo các người vào trong, người mang Dực Hổ rời đi, chúng ta buông tay, đánh một trận với chúng."



Hoàn Nhan Vân Na hỏi ngược lại:



"Không kéo ta vào trong? Ngươi bây giờ mới nói những lời này có ích lợi gì?"



Trong lòng ta âm thầm đắc ý, chuyện phát triển tới bây giờ, cho dù Hoàn Nhan Vân Na có tình nguyện hay không, thì cũng bị ta kéo vào rồi.



Hoàn Nhan Vân Na đem Dực Hổ giao cho Lang Thứ:



"Thay ta chiếu cố tốt cho nó, nếu nó có mệnh hệ gì, ta sẽ hỏi tội ngươi đó!"



Lúc nói những lời này, đôi mắt đẹp của nàng nhìn chằm chằm vào ta, ta làm bộ như không biết, đôi mắt nhìn chăm chăm ra ngoài đại môn.



Hoàn Nhan Vân Na vuốt trường thương, nhảy lên ngựa, phóng ra ngoài.



Mẫu Cửu Nguyệt vẫn đang điều binh vây ở bên ngoài.



Hoàn Nhan Vân Na chỉ thương vào Mẫu Cửu Nguyệt nói:



"Ai đã bắn bị thương đệ đệ của ta, giao hắn ra đây!"



Mẫu Cửu Nguyệt cười gượng một tiếng nói:



"Hoàn Nhan tướng quân tốt nhất là mau chóng rời đi, đừng làm khó tại hạ."



Hoàn Nhan Vân Na cả giận nói:



"Ta hôm nay cứ làm khó dễ ngươi, người định làm gì ta?"



"Xin thứ cho hạ quan vô lễ!"



Mẫu Cửu Nguyệt xoay người hướng thủ hạ nói:



"Mọi người nghe lệnh, theo ta xông vào Ô thị hành quán, bắt hết tất cả nghịch tặc."



Hắn dựa vào Gia Luật Xích Mi, không chút nào sợ hãi nói.



Hoàn Nhan Vân Na đứng trước đại môn, mày liễu dựng thẳng, sát khí trong mắt phượng tỏa ra, đám binh sĩ không ai dám bước về phía trước, mà có người còn giật mình lùi lại.



Mẫu CửuNguyệt cả giận nói:



"Tất cả đều là bọn giá áo thùng cơm!"



Hắn huy động trường đao trong tay quát to:



"Theo ta xông vào, kẻ nào lui lại phía sau, xử trí theo quân pháp!"



Hắn giục ngựa phóng lên trước, binh sĩ phía sau bắt đầu đi theo.



Hoàn Nhan Vân Na hai chân thúc vào bụng ngựa, tuấn mã hí dài một tiếng, trường thương như tia chóp, phóng vào Mẫu Cửu Nguyệt.



Mẫu Cửu Nguyệt kêu thảm một tiếng, đầu vai đã bị trúng thương, thân thể ngã ngay xuống chân ngựa.



Hoàn Nhan Vân Na cổ tay nhẹ xoay, mũi thương để ngay vào cổ họng hắn, lạnh lùng nói:
"Ngốc Nhan tướng quân cũng là người cầm binh, không biết là có cần như Hoàn Nhan tướng quân nói hay không?"



Ngốc Nhan mỉm cười nói:



"Quan điểm của mạt tướng và Hoàn Nhan tướng quân lại trái ngược, đối đãi với thuộc hạ quá mức khoan dung, thì sẽ làm cho bọn họ được yêu mà kiêu ngạo, ta luôn lấy nghiêm minh mà trị quân."



Gia Luật Xích Mi cười nói:



"Xem ra hai vị tướng quân đúng là trái ngược với nhau về mặt phương pháp, nhưng mà ai nấy đều có chiến công hiển hách."



Hoàn Nhan Liệt Thái nói:



"Đúng vậy, lần này có thể thuận lợi công hãm Đại Tần tam trấn, hoàn toàn là dựa vào hai vị tướng quân đây chỉ huy có cách."



Gia Luật Xích Mi tiếp lời nói:



"Nói đến đây thần chợt nhớ tới, Hoàn Nhan tướng quân mới thu nhận tên dũng sĩ này, hình như là tù binh của Đại Tần."



Mọi người đồng thời nhìn về phía ta, ta đã hiểu rõ, Gia Luật Xích Mi luôn chĩa mâu vào người của ta, trước đây hắn đã điều tra lai lịch của ta rồi.



Hoàn Nhan Vân Na vô cùng tự nhiên nói:



"Sức tưởng tượng của Gia luật thừa tướng đúng là đã vượt qua người thường, tên thủ hạ này của ta đúng là người TrungNguyên, nhưng lại không phải là tù binh của Tần quốc."



Đôi mắt đẹp của nàng chuyển hướng sang Ngốc Nhan nói:



"Tù binh bị bắt lần này, đều do Ngốc Nhan tướng quân phụ trách xử lý, tù binh Đại Tần đều bị đầy lên cực bắc, lẽ nào tướng quân lại đem họ đi bán?"



Nàng không khéo đẩy chuyện này sang người của Ngốc Nhan.



Ngốc Nhan hít một hơi lạnh, lúng túng nở nụ cười:



"Hoàn Nhan tướng quân nói đùa, ta sao lại làm chuyện buôn bán tù binh?"



Ánh mắt của Gia Luật Xích Mi hiện lên sự khen ngợi, Hoàn Nhan Vân Na đúng là không đơn giản, có thể ung dung hóa giải vấn đề của hắn.



Nếu như tiếp tục dây dưa ở vấn đề này, sẽ kéo Ngốc Nhan vào vũng bùn, cho nên Gia Luật Xích Mi đành phải thôi.



Hắn chuyển hướng mục tiêu sang ta, nói:



"Ngươi tới đây!"



Ta đi vê phía trước hai bước, Gia Luật Xích Mi lạnh lùng nói:



"Ngẩng đẩu lên!"



Ta theo lời hắn ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt của hắn.



Gia Luật Xích Mi khen:



"Quả nhiên là nhân tài, thảo nào Hoàn Nhan tướng quân lại khen ngợi người như vậy."



Người này đúng là đê tiện vô cùng, hành sự xấu xa, chuyện làm chuyện kích bẩy người khác.



Hoàn Nhan Vân Na cũng không kiềm chế được, vỗ bàn đứng dậy nói:



"Gia Luật thừa tướng, ngài có ý gì?"



Gia Luật Xích Mi cười hắc hắc nói:



"Không có ý gì, chỉ khen ngợi tên dũng sĩ này hai câu mà thôi."



Sắc mặt của Hoàn Nhan Liệt Thái trở nên vô cùng khó coi, khóe miệng co quắp lại, ánh mắt vô cùng oán độc nhìn vào ta, nói:



"Tên dũng sĩ này đúng là nhân tài xuất chúng, nhưng mà nhìn hắn đâu có vết thương gì?"



Hắn đứng dậy đi tới bên cạnh, vỗ vỗ lên vai của ta, lực lượng trên cánh tay của hắn đúng là vô cùng lớn, làm cho ngực của ta đau ê ẩm.



Ta thầm giật mình, không nghĩ tới người này trông bề ngoài như vậy, mà lại là một cao thủ thâm tàng bất lộ.



Hoàn Nhan Liệt Thái mỉm cười nói:



"Đúng là khó có dịp mọi người vui vẻ như hôm nay, ta và vị dũng sĩ này đấu thử một trận, có được không?"



Gia Luật Xích Mi gật đầu kêu hay, Hoàn Nhan Vân Na hoa dung thất sắc, nàng phản đối nói:



"Không thể... Thúc phụ chính là vua của một nước, vạn nhất có..."



Hoàn Nhan Liệt Thái lạnh lùng trợn mắt nhìn nàng một cái nói:



"Thế nào? Khanh nghĩ ta không phải là đối thủ của hắn?"



Ta thẩm kêu không ổn, Gia Luật Xích Mi hiển nhiên đã khơi dậy lòng ghen tuông của Hoàn Nhan Liệt Thái, hắn muốn khiêu chiến ta, chỉ là muốn trút giận trong lòng.



Cuộc tỷ thí này với ta đúng là nguy hiểm tới cực điểm, Hoàn Nhan Liệt Thái là vua của một nước, nếu như ta làm bị thương hắn, sợ rằng khó mà giữ được mạng, lại còn liên lụy tói Hoàn Nhan Vân Na.



Nhưng mà nhường nhịn, hắn mà nhân cơ hội này xuất thủ, giết ta tại chỗ cũng không biết chừng.



Hoàn Nhan Liệt Thái đã dẫn đầu đi tới đấu trường, tình thế phát triển tới mức này, ta chẳng còn làm cách nào khác hơn, là đi theo hắn.



Hoàn Nhan Vân Na đi cuối đội ngũ, sóng vai với ta, nàng thấp giọng nói:



"Quốc quân am hiểu Cách Đấu thuật ỡ trong nước cũng là cao thủ hàng đầu, ngươi yên tâm, nếu như hắn đả thương ngươi, thì ta sẽ ra tay ngăn cản."



Ta hạ giọng nói:



"Ngàn vạn lần không thể, nếu không thì sẽ rơi vào bẫy của kẻ khác."



Trong đôi mắt đẹp của nàng hiện lên sự lo lắng:



"Thế nhưng ngươi..."



Ta thấp giọng nói:



"Có thể được tướng quân quan tâm như vậy, ta đúng là có chết cũng tình nguyện." Khuôn mặt của Hoàn Nhan Vân Na không khỏi đỏ lên.