Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi

Chương 74 : Tuyết lở (1)

Ngày đăng: 03:16 20/04/20


Tiêu Trấn Kỳ nói :



"Những con điêu này bay cao thật, thường thì nơi có tuyết ít khi có động vật lui tới. .. "



Hoàn Nhan Vân Na sắc mặt đột nhiên biến đổi, nàng cả kinh nói :



"Chẳng lẽ là Gia Luật Xích Mi sai thần thú doanh đuổi tới?"



Gia Cát Tiểu Liên ngửa đầu nhìn con hắc điêu một chút nói :



"Hoàn Nhan tướng quân nói không sai, điêu phổ thông rất ít khi tới nơi này kiếm ăn. "



Tiêu Trấn Kỳ hừ lạnh một tiếng, từ phía sau tháo Trường Cung xuống, cung như trăng đầy tháng, định vị hắc điêu, "Vù" một tiếng mũi tên đã lao thẳng lên không trung .



Khi mũi tên vừa rời khỏi cung, Tiêu Trấn Kỳ liền thở dài một hơi nói :



"Con súc sinh này bay rất cao, độ mạnh của cung sợ rằng không đủ. "



Quả nhiên không ngoài dự liệu của hắn, mũi tên bay chưa tới hắc điêu, thì con hắc điêu đã cảnh giác kêu lên một tiếng lanh lảnh, rồi vòng qua hướng Đông bay đi .



Ta lớn tiếng nói :



"Địch nhân sẽ rất nhanh chóng xác định, được vị trí của chúng ta, mọi người đẩy nhanh tốc độ, mau chóng vượt qua đỉnh núi. "



Đường tới ranh giới tuyết càng lúc càng khó đi, tốc độ của chúng ta giảm hẳn so với lúc trước. Gió lạnh càng lúc càng lớn, thổi ngược chiều so với hướng chúng ta đi, thường cứ đi được vài đoạn, lại bị gió thổi lùi lại vài bước .



Ta nhìn ngọn núi tuyết Khải Lạp Nhĩ cao xa, trông giống như một khối ngọc không tỳ vết, giữa trời xanh mây trắng trông đặc biệt chói mắt, phảng phất như gần trong gang tấc, mà lại xa tận chân trời .



Đi khỏi vùng đất này, phía trước chúng ta xuất hiện một con sông băng, băng trên núi tuyết cộng thêm những dải băng trên sông, tạo lên những ngọn núi băng nhỏ, phảng phất như một thanh bảo kiếm trong suốt, lấp lánh hàn quang, ánh mặt trời chiếu vào trông như chúng phát ra quang mang bảy sắc, làm cho chúng ta tưởng như đang ở trong nhân gian tiên cảnh .



Chúng ta ngược gió đi qua đám băng, đường phía trước càng lúc càng nhỏ hẹp, gió lạnh gào thét đánh thốc thẳng vào những ngọn núi băng nhỏ, làm cho những hạt tuyết nhỏ rơi xối xả như mưa, giống như đang kêu gào, tạo thành những luồng gió xoáy kéo theo tuyết bay lả tả trên đỉnh đầu .



Khi đi qua sườn núi băng này, mỗi người trong chúng ta ai nấy đều ở trong tình trạng kiệt sức. Chúng ta tìm một hẻm núi băng tránh gió, tất cả dừng lại nghỉ ngơi, Gia Cát Tiểu Liên móc từ trong người một cái kính viễn vọng đưa cho ta .
Chúng ta nhanh chóng thu hồi nỏ tiễn, dọc theo vách núi di chuyển. Mặc dù không có người bị thương trong chiến đấu, thế nhưng tuyết điêu công kích cũng đã trì hoãn hành trình của chúng ta, cho nên truy binh cách chúng ta càng lúc càng gần .



Đi khỏi vách núi băng, trước mặt chúng ta xuất hiện một vùng băng, bên trái có mấy núi đá hiểm trở, Gia Cát Tiểu Liên bảo Cự Linh dừng bước, xem kỹ hoàn cảnh xung quanh, hồi lâu mới nói :



"Chúng ta đi tới gần núi đá kia tạm thời tránh né một chút. "



Đôi mi thanh tú của Hoàn Nhan Vân Na nhíu lại nói :



"Bên kia hình như không có đường để đi. "



Gia Cát Tiểu Liên mỉm cười nói :



"Ta vẫn còn chưa nói hết. "



Hắn chỉ vào cái hồ trong núi nói :



"Đó là một nơi ẩn thân cực tốt. "



Tiêu Trấn Kỳ có chút sầu lo nói :



"Khứu giác của chó săn cực kỳ nhạy bén, chúng ta chưa chắc đã tránh thoát được sự truy đuổi của nó. "



Ta biết Gia Cát Tiểu Liên tất nhiên có cách nghĩ của hắn, thấp giọng nói :



"Gia Cát huynh có cao kiến gì chăng?"



Gia Cát Tiểu Liên nói :



"Cách vách núi tuyết kia có độ đốc cực lớn, trên đó có quang mang bảy sắc, hiển nhiên là bên sườn núi có sông băng. "



Ta nhìn theo phương hướng mà hắn chỉ, quả nhiên trên sườn núi có những quang mang bảy sắc hiện lên .