Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi
Chương 77 : Tuyết lở (4)
Ngày đăng: 03:16 20/04/20
Vân Na cuống quít đỡ lấy ta nói :
"Ngươi không cần lo lắng, nàng còn sống. "
Ta được Vân Na đã tới bên người Tuệ Kiều, yên lặng nhìn khuôn mặt tái nhợt của nàng, trong lòng đau xót vô cùng .
Vân Na nhẹ giọng nói :
"Thanh Thanh cát nhân sẽ có thiên tướng phù hộ (người tốt sẽ được thần tiên phù hộ). Nàng nhất định sẽ phục hồi như cũ. "
Ta gật đầu, hướng Vân Na nói :
"Đêm nay sợ rằng phải khổ cực cho nàng rồi. "
Vân Na mỉm cười nói :
"Giữa chúng ta khách sáo như vậy ư?"
Ta cầm lấy bàn tay nhỏ nhắn của Tuệ Kiều, cơ thể nàng đang ấm dần lên, xem ra Vân Na nói không sai, tính mệnh Tuệ Kiều đã không có trở ngại gì rồi .
Đêm nay ta và Vân Na ngồi bên cạnh Tuệ Kiều, không ai đi ngủ cả .
Cho tới lúc gần sáng, Vân Na dựa vào người của ta mơ màng chợp mắt, cũng không lâu lắm, bên tai chợt nghe tiếng Tuệ Kiều kinh hô :
"Đừng mà, đừng mà!"
Ta mở hai mắt, thấy Tuệ Kiều toát đầy mồ hôi lạnh, hai mắt nàng nhắm chặt, trên khuôn mặt hiện lên thần sắc kinh khủng .
Vân Na cầm bàn tay nhỏ nhắn của nàng, nhẹ giọng an ủi :
"Thanh Thanh, tỷ ở chỗ này, sẽ không ai giết được muội!"
Tuệ Kiều dần bình tĩnh lại, dần dần tiến nhập vào trong mộng đẹp .
Ta thấy biểu tình kinh hồn đáng tởm của nàng, trong lòng chấn động, không ngờ hành động của ta đã tạo thành một bóng ma ám ảnh trong lòng nàng. Bắn Tuệ Kiều là hành động hối hận nhất trong cuộc đời của ta .
Ta khoác áo lông cừu đi ra ngoài trướng, chẳng biết từ bao giờ tuyết đã rơi nhỏ trên bầu trời, mặt hồ một lần nữa lại đóng băng .
Tiêu Trấn Kỳ và Lang Thứ đi dò xét đã trở về, thấy ta cười nói :
"Công tử đã khôi phục như cũ hay chưa?"
Ta gật đầu .
Hoàn Nhan Vân Na nhẹ nhàng gọi .
"Ngươi là ai? Ta có quen ngươi không?"
Câu trả lời của Tuệ Kiều làm cho chúng ta thất kinh .
Ta tiến đến trước mặt nàng, nói :
"Thanh Thanh! Muội còn nhớ ta hay không?"
"Thanh Thanh là ai? Ngươi là ai?"
Tuệ Kiều thậm chí không nhớ cả ta .
Trên mặt của ai cũng hiện lên sự tiếc hận, ta vẫn chưa hết hy vọng nói :
"Thanh Thanh, muội có nhớ ta không, chúng ta cùng nhau rơi xuống nước mà. .. "
"Ta chưa từng thấy ngươi, các ngươi có phải là muốn hại ta không? Vì sao lại đưa ta tới chỗ này?"
Tuệ Kiều có chút kinh hoàng lui về phía sau .
Ta liều lĩnh nắm cánh tay nàng nói :
"Muội biết mà, ta là Long Dận Không, còn muội là Toàn Tuệ Kiều. "
"Buông ra!"
Tuệ Kiều thét lên vùng thoát khỏi bàn tay của ta :
"Ngươi tránh ra! Ta không biết ngươi, ngươi mau tránh ra!"
Vân Na vỗ nhẹ lên vai ta nói :
"Dận Không! Để cho muội ấy nghỉ ngơi một chút, xem ra muội ấy đã quên hết tất cả mọi chuyện rồi, ngươi không nên tiếp tục kích thích nàng, nếu không thì mọi chuyện sẽ hỏng bét. "
Ta buồn bã gật đầu, yên lặng đi ra ngoài trướng, ngửa đầu nhìn bầu trời, từ trong lòng gào lên một tiếng bi thương .
Trời xanh vì sao lại tàn nhẫn như vậy, nếu đem Tuệ Kiều lần thứ hai tới bên cạnh ta, thì vì sao lại phải xóa đi ký ức của nàng .
Chuyện thống khổ nhất trên đời là chờ đợi người mình yêu, nhưng nàng lại không còn nhận ra mình nữa