Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi
Chương 78 : Yêu hận (1)
Ngày đăng: 03:16 20/04/20
Dực Hổ cởi cái áo da cừu, ném rất xa ra ngoài, trong miệng cười vui một tiếng, rồi vùi đầu xuống ngủ, Lang Thứ cũng nằm vật xuống .
Ngoại trừ ta ra, trên mặt mọi người ai nấy đều tươi cười, thậm chí ngay cả Tuệ Kiều cũng đã bắt đầu dung nhập vào trong đoàn thể này, nàng và Hoàn Nhan Vân Na sóng vai đứng ở trên sườn núi nở đầy hoa tươi, đang nhìn ra xa xa nói cái gì đó .
Ta xoay người sang một bên, ngọn núi Khải Lạp Nhĩ phía sau vẫn đang sừng sững đứng đó, hai ngày qua là một ký ức kinh hồn, thỉnh thoảng còn bừng tỉnh trong giấc mộng .
Gió nhẹ lướt qua, đưa tới mùi thơm thoang thoảng của hoa tươi, thần kinh, và sự căng thẳng của toàn thân chậm rãi được thả lỏng .
Sau khi rời khỏi chân núi, địa điểm tiếp theo của chúng ta là bờ sông Hắc Thủy, đi tới chỗ cạn nhất của sông Hắc Thủy là có thể dẫn chúng ta tới lâm trường Thương Bạch Sơn .
Lang Thứ cười cười đi tới bên cạnh ta, nói :
"Chủ nhân! Dưới chân núi có một "Soa Hách Nhĩ Phạt Mộc Trường" cũng là sản nghiệp Ô thị, chúng ta có thể đi Soa Hách Nhĩ Phạt Mộc Trường nghỉ tạm. "
Lang Thứ nói :
"Năm đó thuộc hạ và Đột Tạ được huấn luyện ở Soa Hách Nhĩ Phạt Mộc Trường. "
"Được, vậy thì chúng ta tới đó nghỉ ngơi. "
Cho tới chiều hôm đó, chúng ta đi tới Soa Hách Nhĩ Phạt Mộc Trường, phạt mộc trường (nơi đốn gỗ) này nằm trong một khu rừng rậm dưới chân núi Khải Lạp Nhĩ Sơn, mà phạt mộc trường cũng chỉ là ngụy trang, nơi đây chủ yếu huấn luyện Đấu Sĩ .
Dân cư nơi đây thưa thớt, địa hình rắc rối phức tạp, nếu như không có Lang Thứ dẫn đường, người bên ngoài rất khó tìm tới .
Trong bóng cây rừng thấp thoáng, một tòa thành nhỏ được dựng hoàn toàn bằng gỗ hiện ra, tường vây cao tới sáu trượng, những chông gỗ phía trên được vót nhọn, ở bốn góc tường đều có một cái tháp canh, hiển nhiên là dùng để phòng ngừa nô lệ đào tẩu .
Chúng ta mới vừa tới đến trước cửa, đại môn đã chậm rãi mở ra, ba gã hán tử mặc Hồ phục đi nhanh tới, từ rất xa đã hô :
"Chủ nhân! Người rốt cuộc đã tới!"
Lúc này ta mới nhìn kỹ, hóa ra người ở giữa là Đột Tạ. Tình cảm của Lang Thứ và Đột Tạ từ trước đến nay rất thâm hậu, kích động xông tới ôm nhau .
Sau khi đi vào đại môn, thì mới phát hiện, tòa phạt mộc trường này cực kỳ trống trải ngoại trừ ba người Đột Tạ, thì không còn nô lệ nào khác nữa .
Đột Tạ nói :
Đột Tạ lắc đầu, chỉ vào một tên nô lệ bên người nói :
"Tha Lý Thuật đối với nơi này tương đối quen thuộc, thuộc hạ nghe hắn nói. "
Tên nô lệ Tha Lý Thuật cung kính nói :
"Chủ nhân, thuộc hạ đã sinh sống ở Thương Bạch sơn này hai mươi lăm năm rồi, từng cọng cây ngọn cỏ ở đây, thuộc hạ đều hết sức rõ ràng. "
Hắn chỉ hướng đông nam nói :
"Chiều nay là chúng ta sẽ tới được Thải Hồng cốc, ở đó có thể nhìn thấy được sông Lưu Thương. "
Hoàn Nhan Vân Na cười nói :
"Tổng quản Sát Cáp Thai này quả nhiên không đơn giản. "
Ta gật đầu nói :
"Toàn bộ sản nghiệp của Ô thị là do hắn kinh doanh mà nên. "
Hoàn Nhan Vân Na nói :
"Ta khen hắn không phải vì năng lực kinh doanh của hắn, mục trường, lâm trường của Ô thị hắn đều bỏ rất nhiều công sức, rồi lại nói cái lâm trường này toàn là chỗ thâm sơn, bí ẩn rừng rậm rất nhiều, nhưng hắn toàn chọn chỗ đầu nguồn, thì công việc vận chuyển gỗ không có bất kỳ vấn đề gì. "
Tha Lý Thuật nói :
"Bảy năm trước Tổng quản đã mua tòa lâm trường này, mấy năm nay quy mô không ngừng mở rộng. Nhưng mà trọng điểm kinh doanh không phải là ở Đông Hồ. "
Hoàn Nhan Vân Na có chút kỳ quái hỏi :
"Ở đây cách Hải Vu Vệ thành gần nhất, nếu như gỗ không thông qua đó thì làm cách nào xuôi nam?"
Sở dĩ nàng đặt câu hỏi như vậy, vì hầu hết thương nhân Đông Hồ đều lui tới Hải Vu Vệ thành, đồng thời nó cũng là nơi tập kết hàng hóa của thương nhân .