Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi
Chương 79 : Yêu hận (2)
Ngày đăng: 03:16 20/04/20
Tha Lý Thuật hồi đáp :
"Sông Lưu Thương địa thế vô cùng kỳ lạ, ở Thải Hồng cốc được chia làm hai nhánh, một nhánh thì trực tiếp chảy về đông nhập biển, còn một nhánh thì chảy theo hướng Bắc vào Nhai Tuân Giang. "
Hoàn Nhan Vân Na nói :
"Nhai Tuân Giang chính là con sông của Triều Tiên phải không?"
"Tướng quân sinh nói không sai, đa phần gỗ của lâm trường Ô thị đều theo Nhai Tuân Giang vận chuyển đến Triều Tiên, sau đó lại từ đó xuôi nam. "
Hoàn Nhan Vân Na lấy làm kỳ quái nói :
"Tổng quản Sát Cáp Thai vì sao lại bỏ gần cầu xa như vậy?"
Tha Lý Thuật cười nói :
"Đều do Đông Hồ thuế má quá nặng, nếu như trực tiếp rời bến từ Hải Vu Vệ thành, thì đại bộ phận lợi nhuận sẽ bị quan quân bóc lột. Từ Triều Tiên rời bến, có thể tiết kiệm được không ít tiền. "
"Có được một quản gia cẩn thận như vậy, Bình Vương điện hạ sắp là người giàu có nhất thiên hạ rồi. "
Hoàn Nhan Vân Na mỉm cười nói, nhưng lại thấy ta nhìn bóng lưng Tuệ Kiều ngơ ngác, nên nhẹ nhàng kéo vạt áo của ta, nói :
"Ngươi đang suy nghĩ cái gì vậy?"
Ta thở dài nói :
"Không có gì, chỉ là có chút lo lắng cho bệnh tình của Tuệ Kiều. "
Ta cũng không đem chuyện Tuệ Kiều đã khôi phục ký ức nói cho nàng biết .
Vân Na trầm mặc xuống, dường như nàng có điều gì muốn nói rồi lại thôi .
Đi vào Thải Hồng cốc thì mới thấy đây đúng là thiên đường của nhân gian, trong cốc sắc màu rực rỡ, cảnh sắc hợp lòng người, hồ điệp đủ các loại màu sắc tùy ý bay lượn .
Sông Lưu Thương lặng lẽ chảy qua cốc khẩu của Thải Hồng cốc, khi tới cốc khẩu thì chia làm hai .
Hướng đông yên lặng chảy ra biển, còn hướng bắc lại chảy xiết vào phía bắc của Triều Tiên .
Bên bờ sông có dựng hơn mười cái nhà gỗ, trước mười căn nhà này có mười mấy hán tử lưng trần đang bận bịu công việc, nhiệm vụ chủ yếu của bọn họ chính là chuẩn xác điều chỉnh những bè gỗ chảy đúng dòng chảy của con sông .
"Ta lại không cho là như vậy, nếu như muội ấy quyết định lưu lại, thì trong lòng đã tiếp nhận ngươi rồi, ngươi còn chờ nàng chủ động mở miệng nói chuyện hay sao. "
Trong lòng ta vui vẻ, Vân Na nói đúng .
Ta ôm thân thể mềm mại của nàng vào lòng, hôn lên đôi môi anh đào ướt át, do xung quanh không có người, nên Vân Na cũng không ngượng ngùng và rụt rè như trước kia, nàng ôm lấy ta, nhiệt tình triền miên đáp lại .
Sau khi hôn một lúc lâu, Vân Na mới buông ta ra, ôn nhu vô hạn nhìn ta một cái nói :
"Ngươi làm cho ta không thở nổi. .. "
Ta lại chặn đôi môi của nàng lại, cho tới khi thân hình nàng hoàn toàn xụi lơ đi, thì ta mới nhẹ nhàng nói vào tai của nàng :
"Khi ta còn sống, chẳng bao giờ ta hết yêu nàng. "
Đôi mắt của Vân Na khép hờ, vẫn đang say sưa trong tình cảm mãnh liệt .
Trở lại doanh địa, đã là lúc hoàng hôn, Tuệ Kiều đang ở bờ sông rửa sâm. Vân Na đẩy ta một cái, khích lệ nói :
"Nhanh đi. "
Ta do dự một chút cuối cùng lấy hết dũng khí đi về phía Tuệ Kiều .
Tuệ Kiều dường như cảm thấy ta đi tới phía sau của nàng, thân thể mềm mại run lên nhè nhẹ một chút, lập tức đặt toàn bộ đồ trong tay xuống, xoay người đi .
"Tuệ Kiều!"
Ta thấp giọng hô, thế nhưng Tuệ Kiều đi càng lúc càng nhanh, cuối cùng là bỏ chạy .
Ta đuổi theo nắm lấy cánh tay của nàng .
"Buông ra! Ta không biết ngươi, lại càng không biết Tuệ Kiều mà ngươi nói là ai!"
Tuệ Kiều lớn tiếng nói . Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnFULL.vn
"Muội biết mà, muội biết ta là ai, muội cũng nhớ rõ mọi việc!"
Ta kích động hét lớn .