Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi

Chương 87 : Tình cờ gặp gỡ (2)

Ngày đăng: 03:16 20/04/20


Sáng sớm hôm sau, ánh sáng mặt trời vừa mói nhú lên, toàn bộ trời đất đã được bao quanh bởi một màu vàng óng ả .



Ta và Vân Na sóng vai đứng ở trên tiểu lâu, từ vị trí của chúng ta có thể nhìn thấy toàn bộ cảng khẩu, trong cảng khẩu chiến thuyền lớn nhỏ có chừng năm, sáu chục chiếc .



Thời tiết cuối xuân, cây cỏ sum xuê, khắp nơi đều là hoa tươi, Vân Na tự đáy lòng khen :



"Nơi đây đúng là thiên đường của nhân gian. "



Phía sau một thanh âm cười nói :



"Vị cô nương này nói không sai, đảo của chúng ta có tên là "đảo Thiên đường". "



Ta xoay người nhìn lại, thấy Khâu Dật Trần đang đi tới, hắn chỉ tay về phía cảng khẩu nói :



"Tên của cảng khẩu này là "Nguyệt Nha Loan"! "



Ta hứng thú hỏi :



"Những cái tên này đều tao nhã như vậy, có phải là tác phẩm của Khâu huynh không?"



Khâu Dật Trần mỉm cười nói :



"Ta không có bản lĩnh như vậy, ở trên đảo của chúng ta ngoại trừ "Nguyệt Nha Loan", thì còn có bảy danh thắng khác, tất cả đều do Tử Ngưng đặt. "



Nét mặt của hắn hiện lên sự hạnh phúc vô hạn, hiển nhiên người có tên là Tử Ngưng này có địa vị vô cùng thần thánh trong hắn .



Ta cảm thán nói :



"Vị Tử Ngưng cô nương này tài cao như vậy, có cơ hội Dận Không phải gặp mặt một lần mới được. "



Khâu Dật Trần đưa tay chỉ về phía một tòa tiểu trúc dưới chân núi nói :



"Nhất định có cơ hội, đây là trà lâu tốt nhất trên đảo. Còn hơn cả danh điếm ở Giang Nam. "



Ta cười nói :



"Nếu như vậy thì chúng ta cũng muốn thưởng thức một chút. "



Trà lâu này có tên gọi là "Thính Triều Lâu", bốn phía đều là thủy trúc xanh um tươi tốt, gió nhẹ thổi qua lá trúc vang lên những tiếng xào xạc, khi lọt tai nghe được thì cảm thấy vô cùng êm tai.



Trên đường đi có gặp mấy người, ai cũng cung kính hành lễ với Khâu Dật Trần, có thể nhận ra, ở đây hắn có địa vị tương đối cao .
Ta cười khổ nói :



"Dận Không và Khâu huynh xem ra có duyên, nhiều lần rơi vào trong tay của huynh ấy. "



Kỳ thực ta định nói là mình có duyên với Tử Ngưng, nhưng lời như vậy sao có thể nói ra được, Khâu Dật Trần hiển nhiên là có tình cảm với Tử Ngưng này, ta nói như vậy sẽ làm cho hắn không hài lòng .



Sau khi cười nói, chúng ta ngồi xuống, đôi mắt đẹp của Tử Ngưng hiếu kỳ nhìn Vân Na một chút, lại nhìn Tuệ Kiều một chút, nhẹ giọng nói :



"Nghe nói Bình vương điện hạ chết trong đại chiến Man Châu, không nghĩ tới ngươi lại mang theo hồng nhan tri kỷ ở trên biển tiêu dao. "



Thiếu nữ này xem ra tính tình thẳng thắn, trong lòng nghĩ cái gì là nói ra cái đó .



Ta cười nói :



"Tử Ngưng cô nương sợ rằng hiểu lầm, chúng ta lần này không phải là tiêu dao trên biển, mà là muốn về Tần đô. "



Kiều Sở Tam ngơ ngác, lớn tiếng nói :



"Bình vương không biết Khang Tần đang đại chiến ư?"



Ta đang muốn trả lời, thì bầu trời trong bỗng nhiên vang lên một tiếng sấm . Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnFULL.vn



Sấm mùa xuân có thể khiến cho người ta phải sợ hãi, thân hình mọi người không tự chủ được run lên một cái .



Kiều Sở Tam ngóng nhìn mây đen không ngừng tụ tập trên bầu trời, nói :



"Xem ra sắp có một trận bão nữa rồi. "



Tử Ngưng cảm thán nói :



"Tướng sĩ Khang, Tần ở tiền tuyến sợ rằng lại phải chịu khổ. "



Khâu Dật Trần gật đầu nói :



"Hâm Đức hoàng đế xuất quân không đúng lúc, nếu như là ta, thì ta quyết không dụng binh vào mùa hạ. "



Kiều Sở Tam nói :



"Phàm là ai có chiến lược đều biết, dụng binh vào tiết vũ quý là một hành động không sáng suốt, trừ khi Đại Khang có năng lực trong một thời gian ngắn đánh bại Đại Tần. "