Tam Giác Mùa Hè (Liệt Đồ)

Chương 16 :

Ngày đăng: 16:56 30/04/20


Tần Xán năm nay hai mươi ba tuổi, lớn hơn Từ Đồ tròn bốn tuổi, vừa tốt nghiệp đại học ra trường nhưng không ở lại thành phố làm việc, mà trực tiếp thu dọn hành lý lập tức trở về Lạc Bình.



Lần này quay về là giấu Tần Liệt, không dám để cho anh biết, đến Phàn Vũ đi nhờ xe của người ta về thẳng trường tiểu học, rồi ở luôn lại đó chờ đến tối. Trò chuyện với Từ Đồ nửa ngày, lúc về đến nhà, tình cảm của hai người đã vô cùng thân thiết như đã quen biết từ lâu.



Trong thôn cũng chẳng có mấy người, cô ấy vừa trở lại Tần Liệt đã biết, lúc nhìn thấy mặt mũi anh chẳng vui vẻ chút nào, chỉ nói một tiếng ‘về à’ rồi lấy quần áo đi thẳng ra phía sân sau tắm rửa.



Lúc ăn cơm, không khí trên bàn ăn vô cùng nhộn nhịp, Tần Xán ngồi bên cạnh Từ Đồ, đối diện là Tần Liệt, Hướng San và mấy người Tiểu Ba. Mấy cô bé con kia vây quanh Tần Xán, dì nhỏ ngắn dì nhỏ dài, cái miệng líu ríu không ngừng, dường như rất thích cô ấy.



“Duyệt Duyệt, ngồi xuống ăn cơm ngoan nào, ăn xong lại chơi với dì nhỏ tiếp.” Hướng San kéo Tần Tử Duyệt lại, nâng mắt nhìn về phía đối diện rồi với tay bê một đĩa thức ăn đặt qua phía Tần Xán: “Xán Xán, nếm thử trứng tráng dương xỉ đi, chị biết em thích ăn nên tự tay làm, trong nhà cũng không có món gì đặc biệt, em ăn thử xem có hợp khẩu vị không?”



Từ lời nói đến giọng điệu, hoàn toàn là điệu bộ của nữ chủ nhân.



Đôi đũa trên tay Tần Liệt thoáng khựng lại, quét mắt liếc nhìn cô ta một cái, không nói gì.



Tần Xán trực tiếp nhíu mày, cười khan nói: “Không cần phải khách khí như vậy đâu, chị đến cái nơi nghèo khó này của chúng tôi, người đến là khách, sao có thể để cho chị nấu cơm được?” Lời nói của cô ấy chứa đầy ẩn ý: “Nhà chúng tôi điều kiện không tốt, chị đến nơi này thật sự là ủy khuất cho chị rồi.”



Sắc mặt Hướng San vô cùng khó coi, miễn cưỡng cười cười, không nói thêm gì.



Tần Xán lại nói tiếp: “Anh trai tôi thô ráp, đàn ông thường không để ý tới mấy chuyện này, thật làm phiền chị. Đúng rồi, chị Hướng San, tháng mấy chị đi? Trước khi đi, chị đừng làm mấy công việc nhà nữa, có tôi rồi để tôi làm cho.” Tần Xán nói xong len lén nhìn Tần Liệt, thấy anh chẳng quan tâm gì tới, cô nàng hả dạ nhướng nhướng chân mày.



Hướng San siết chặt đôi đũa trong tay, vẻ mặt ngượng ngùng xấu hổ, càng không biết phải nói gì, hồi lâu sau mới nặn ra được một câu ‘không có gì’.



Không khí trên bàn ăn yên lặng đi đôi chút, Tiểu Ba hỏi Tần Xán đã lấy bằng tốt nghiệp chưa.



Tiểu Ba học trên Tần Xán hai khóa, một người học ở phân hiệu Hoài Bắc, một người học tại trụ sở chính, sau này trường di dời địa điểm, hai nơi sáp nhập lại với nhau, khi đó Tiểu Ba đã tốt nghiệp, nhưng hiện giờ cả hai đều xem như cựu sinh viên của trường.



Hai người ngồi tán gẫu một hồi, thêm Từ Đồ ngồi bên cạnh thỉnh thoảng xen vào mấy câu khiến cho bầu không khí không đến nỗi tẻ nhạt như thường ngày, một bữa cơm cũng coi như viên mãn.



Tần Liệt vẫn không nói gì, anh đặt đôi đũa xuống, cong ngón trỏ đẩy bát cơm về phía trước.



Ánh mắt Hướng San lúc nào cũng liếc qua bên cạnh, thấy vậy liền đứng dậy nói: “Để em xới cơm cho anh.”



Bàn tay Tần Liệt phủ lên miệng bát, đẩy sang phía bên cạnh, lắc đầu, không nhìn tới cô ta.



Anh hơi nghiêng người, lấy hộp đựng thuốc lá ra, vấn xong cũng không hút vội mà đặt ở bụng ngón tay vê qua vê lại, ánh mắt ném thẳng về phía đối diện.



Bên kia đã thay đổi chủ đề, không biết như thế nào lại tới Lưu Xuân Sơn, Tần Xán nói: “Đúng lúc, chị có đem về cho anh ấy mấy bộ quần áo, mấy ngày trước khi tốt nghiệp, sinh viên trong trường có bày quầy bán đủ thứ đồ, chị mua ở chỗ mấy nam sinh cùng lớp, đang định ăn xong đem qua đó.”



Từ Đồ hỏi: “Nhà anh ấy ở đâu?”



“Ngay rìa núi phía sau, từ trường học đi qua không xa lắm.” Cô ấy hỏi Từ Đồ: “Em đi không?”



“Đi, đương nhiên đi.” Từ Đồ khẩy mấy hột cơm: “Mấy giờ đi? Tới lúc đó kêu em.”



Hai người bừng bừng khí thế nói hết chuyện này đến chuyện khác, khó có được vừa gặp mặt lần đầu lại hợp ý nhau như vậy, ai dè có người mất hứng lên tiếng: “Cô không được phép đi.”



Từ Đồ nhướng mày ngẩng đầu lên: “Ai không cho tôi đi?”



Tần Liệt nói: “Em đưa xong cũng lo nhanh chóng trở về, trời sắp tối rồi, đừng ở lại trễ quá. Cô ấy không được phép đi.” Lời này là nói với Tần Xán.



Tần Xán không dám phản bác, giương mắt nhìn anh, lại nhìn Từ Đồ, không hé môi.



Từ sau lần căng thẳng trước, hai người chẳng ai vừa mắt ai, vốn từ chỗ đang dần sống chung với nhau rất ăn ý, thoắt cái trở về thời điểm gặp gỡ ban đầu.




Anh nắm lấy vạt dưới, lật lên khom người cởi ra, tiếp tục quan sát vùng trước ngực, trên cơ thể rắn chắc làn da sáng bóng, có khắc hai dấu răng hết sức rõ ràng, xung quanh ửng đỏ sưng lồi lên, vị trí khiến người ta rối rắm, chỉ cách điểm nhọn trung tâm kia mấy mi li mét.



Khóe môi Tần Liệt căng cứng.



Mãi một hồi lâu sau, mới đưa đầu ngón tay chạm vào. Anh khẽ thở dài, ý thức được dạo gần đây, có thứ gì đó đã thay đổi, có một số việc là trách nhiệm và nghĩa vụ của anh, nhưng có những chuyện ngày càng chẳng thể phân biệt rõ ràng.



Trước mặt là hai đầu ‘Kinh Hà nước trong, Vị Hà nước đục’ cách nhau rõ ràng như vậy; hai người đứng ở hai bên bờ dòng sông, anh trấn giữ đầu bên này, ngỡ rằng chỉ cần cô không chạm vào lãnh địa của anh, hết thảy sẽ bình an vô sự. Nhưng không biết tự khi nào, anh lại phạm quy trước, phá vỡ nguyên tắc của trò chơi, trong lúc vô tri vô giác đã bước vào dòng nước, ẩm ướt ống quần.



***



Phía bên kia, hai người nọ sau khi chuồn đi được rồi, mãi đến khi vòng qua phía sau trường tiểu học, bước chân mới thả lỏng lại bình thường.



Tần Xán quả thật đã nhìn cô với cặp mắt khác xưa: “Lẽ nào em không sợ anh trai chị hả?”



Lúc này bỗng nhiên có cơn gió thổi qua, Từ Đồ đã lấy lại được bình tĩnh, nhớ tới đêm đó bị anh ném ở Niễn Đạo Câu đầy ma mị đến chút ánh sáng cũng không có, nghĩ lại cũng có chút sợ.



‘Xúc động là ma quỷ!’ Cô cúi đầu mải miết bước đi, hai cánh môi khẽ khép khẽ mở lẩm bẩm.



Tần Xán hỏi lại: “Em nói gì vậy?’



“Không sợ, sao phải sợ chứ.” Từ Đồ mạnh miệng, hỏi ngược lại Tần Xán: “Chị rất sợ anh ấy sao?”



“Đương nhiên sợ.”



“Không lẽ chị có bóng ma thời thơ ấu?”



Vốn chỉ là một câu nói đùa, nào ngờ Tần Xán gật đầu liên tục không ngừng: “Năm mười lăm tuổi, năm đó, lúc làm bài kiểm tra trong trường chị có lén lấy giấy ra quay bài, kết quả bị giáo viên bắt được, họp phụ huynh là anh ấy đi, giáo viên đã chỉ đích danh tên họ phê bình trước toàn thể lớp, lúc anh ấy về, vô cùng khủng khiếp…” Vừa nói vừa co rút vai lại nhấn mạnh: “Mấy cái ghế trong nhà đều bị đập gãy tan tành, vóc dáng chị hồi đó nhỏ xíu, nhìn thôi đã mất hết hồn vía nói gì tới đụng trúng; trùng hợp ngày hôm đó lần đầu có kinh nguyệt, máu thấm ướt cả quần, chị không có mẹ, lúc ấy cả nhà đều ngây ra, ba chị mới thừa dịp đó kéo chị ra.”



“Cho nên từ nhỏ tới lớn, ai chị cũng không sợ, chỉ sợ anh ấy.”



Từ Đồ nghe xong hồn vía cũng muốn bay lên trời, lúc này mới phát hiện, anh đối với mình đã đủ nhân từ, càng tăng thêm mấy phần hối hận vì hành vi vừa rồi.



Tần Xán thong thả trở lại: “Kể từ đó về sau, anh ấy phụ trách chuyện học hành của chị, rốt cuộc thành tích cũng không còn đi xuống nữa.” Cô ấy nhìn sang người bên cạnh, nhướng mày đầy tự hào: “Nhưng có một chuyện khiến chị đặc biệt sùng bái anh ấy.”



Từ Đồ dùng ngón cái và ngón trỏ bóp hai gò má lại, cái miệng nhỏ chu ra: “Chuyện gì?”



“Anh ấy là một người học siêu giỏi, trung học cơ sở và cao trung đều nhảy lớp, không cần phải thi đại học, trực tiếp được tuyển thẳng vào đại học Hồng Dương.”



Từ Đồ như có điều nghĩ ngợi: “Nói vậy, anh ấy nhỏ hơn Hướng San hai tuổi sao?”



“…” Tần Xán cười khan: “Trọng tâm của em có phần xiên vẹo đó!” Lại nói tiếp: “Đừng nhắc tới cô ta, nhắc tới mất hứng.”



Từ Đồ vừa nghe thấy có hơi gió bát quái, hai mắt sáng rỡ, há miệng cộp cộp hai hàm răng với nhau: “Sao lại mất hứng?”



Tần Xán nhìn cô, nhíu mày hỏi: “Em bị sao vậy? Nãy giờ cứ bóp miệng.”



“Thịt cứng quá.” Từ Đồ nói



“Hả?”



“Chị nói…” Cô cử động xương quai hàm: “Có phải vừa rồi em dùng sức quá mạnh không?”