Tam Giác Mùa Hè (Liệt Đồ)

Chương 17 :

Ngày đăng: 16:56 30/04/20


Tần Xán phì cười nói tiếp: “Cô ta lớn hơn anh trai chị hai tuổi, bắt đầu ra sức theo đuổi anh ấy từ cái thời còn trong trường đại học, dáng vẻ điên cuồng như muốn đem bom oanh tạc đó, đến chị nhìn thấy cũng sợ hãi; có một năm nghỉ hè còn đi theo về Lạc Bình. Cô ta xinh đẹp, ăn nói lưu loát lại luôn thoăn thoắt tay chân giành làm hết mọi việc trong nhà, lúc đó ba chị đặc biệt thích cô ta.”



Từ Đồ há há khép mở miệng: “Vậy anh trai chị thì sao?”



“Anh ấy à!” Tần Xán thở dài: “Lúc đó, anh ấy có biết yêu là gì đâu, tâm tư cũng không đặt vào mấy chuyện này, bị theo đuổi lôi thôi phiền phức, từ chối hoài không xong; thấy cô ta phương diện nào cũng đàng hoàng, thế là đồng ý.



Từ Đồ phán một câu: “Con người này đúng là nhàm chán.”



“Còn không phải sao!” Tần Xán nhìn sang cô nói tiếp: “Ai có thể nghĩ được, người phụ nữ đó hết thảy đều là giả vờ, chưa bao lâu đã lộ ra bộ mặt thật, không chịu được khổ, không chịu nổi trống vắng, haizz!”



Từ Đồ giật mình: “Phản bội? Chạy theo người đàn ông khác sao?!”



“Ừ!”



Cô dụi dụi mũi: “Anh trai chị rõ là xui xẻo.”



Hai người đã đi được một quãng khá xa, Tần Xán lại nói tiếp: “Cũng không thể nói là xui xẻo, anh ấy bị như vậy cũng đáng, ai bảo anh ấy vô tâm với người ta.”



“Hử?”



“Hai người bọn họ căn bản không hợp.”



“Ờ.”



“Có lẽ anh ấy chưa gặp được người có thể khiến anh ấy rung động.”



“Ừm.”



Tần Liệt hoàn toàn không hay không biết, hai cô nàng này chẳng chút kiêng dè, trắng trợn bàn luận về mình như vậy. Hai người vừa đi vừa rôm rả bàn tán, chẳng mấy chốc đã đến nơi ở của Lưu Xuân Sơn.



Đó là một gian nhà xiêu vẹo được đắp từ bùn đất; quanh quất bốn phía chỉ có duy nhất căn nhà này, nhìn vô cùng hoang vu trơ trọi. Đáng ngạc nhiên là trong khoảnh sân nho nhỏ phía trước lại có nuôi bốn năm con gà mái. Lúc hai người đi vào, Lưu Xuân Sơn đang ngồi trong sân, trên tay ôm một con gà, bàn tay to rộng nhẹ nhàng vuốt ve bộ lông của nó, dịu dàng y hệt như đối xử với thú cưng.



Tần Xán đẩy cửa hàng rào ra, mỉm cười kêu hắn một tiếng.



Lưu Xuân Sơn nhìn thấy cô ấy, khóe miệng lập tức toét lên tới tận mang tai, lộ ra hàm răng trắng bóc, vội vàng thả con gà trên tay xuống chạy về phía cô ấy, miệng liên tục gọi ‘Xán Xán, Xán Xán’ không ngừng.



Tần Xán nhìn qua mấy con gà một lượt: “Woa, đều đã lớn như vậy rồi? Có nhớ lời em dặn không, có cho bọn chúng ăn đúng giờ không?”



Hắn nghiêm túc nhìn cô ấy gật đầu thật mạnh.



“Vậy trứng gà đâu rồi?”



Lưu Xuân Sơn vỗ vỗ lên bụng, cười hì hì.



Lúc này Tần Xán mới hài lòng, lại trò chuyện thêm mấy câu, chân trước chân sau bước vào nhà.



Vào trong nhà, nhìn quanh quất một hồi, rốt cuộc Từ Đồ đã hiểu ý nghĩ của mấy từ ‘nhà trống gió lùa qua ngõ ngách’. Bốn vách xung quanh đều được làm từ đất bùn, nền nhà không lót gạch chỉ có một màu vàng ươm đất bazan giống bên ngoài, đối diện cửa là chiếc giường gỗ và một cái bàn, trong góc chất củi gỗ, củi tre và một ít củi vụn linh tinh khác. Nấu cơm, ăn cơm đều ở trong nhà, bộ đồ ăn cũng rất đơn sơ, một cái ấm nhôm đun nước, một bộ bát đũa và một cái nồi.



Thứ duy nhất có giá trị, chính là chiếc bếp điện từ bên dưới cái nồi. Ở Lạc Bình hiếm có gia đình sử dụng thứ này, cơ bản nhà nào cũng có bếp lò, hàng ngày nấu cơm thì nhóm lửa đun củi.



Từ Đồ ngồi trên băng ghế dài, quan sát người đàn ông đang tíu tít vây quanh Tần Xán, thầm suy đoán xem mấy món đồ này từ đâu mà có.



Cô mút mút ngón tay cái, trong lòng tràn ngập hiếu kỳ.



Tần Xán loay hoay dọn dẹp một hồi, lấy hết quần áo trong túi ra đặt lên giường, chọn một bộ rộng rãi thoải mái rồi dỗ Lưu Xuân Sơn đi tắm.



Từ Đồ đứng dậy, tò mò chạm vào chỗ này chỗ kia quan sát, chu miệng thổi bụi bám ở bụng ngón tay đi: “Trước giờ Lưu Xuân Sơn đã bị như vậy sao?”




Trong lòng cảm thấy áy náy, giọng nói mềm nhũn: “Cái kia… cảm ơn.”



Tần Liệt không nói gì.



Từ Đồ nhặt povidone trên bậc thềm lên, không biết nói gì liền quờ quạng tìm chuyện hỏi: “Phía sau có ai đang tắm không?”



“Không.” Anh vừa nói vừa xoay người toan bước đi.



Từ Đồ liền chạy xuống mấy bước, đứng trước mặt anh: “Anh cũng tắm rồi sao?” 



Tần Liệt hờ hững nhìn cô, đi vòng qua bên cạnh.



Từ Đồ một tay ngăn anh, tay kia giơ lọ thuốc lên: “Cái này là gì? Phải dùng thế nào?”



Anh nói: “Tự đọc.”



Từ Đồ chớp chớp mắt, bên ngoài chỉ thấy một màu đen thui, nhất thời không biết là gì, lại ngây ngốc hỏi: “Vậy liều lượng dùng bao nhiêu?”



Tần Liệt khẽ cong môi dưới: “Tùy ý.”



Từ Đồ: “…”



Tối đó, cô trở về phòng, nhìn cái tên dán trên lọ thuốc mới biết là povidone, Từ Đồ dựa theo hướng dẫn sử dụng bôi loạn lên vết thương, nhưng mãi đến hơn nửa đêm vẫn còn lăn qua lộn lại trên giường, vết thương không quá đau nhưng cứ âm ỉ nhoi nhói, khiến cho người ta trằn trọc không thể nào ngủ được.



Hôm sau là thứ bảy, lúc Từ Đồ thức dậy đã qua luôn bữa trưa.



Trong sân chỉ có Triệu Việt và Tần Tử Duyệt, hỏi Triệu Việt mới biết, Tiểu Ba và Hướng San đi Phàn Vũ mua một ít đồ dùng, Xán Xán đi với Lưu Xuân Sơn, Tần Liệt khỏi cần nghĩ cũng biết nhất định đang ở Niễn Đạo Câu.



Từ Đồ gật gật đầu, đi vào nhà bếp rót một ly nước đưa lên miệng uống ực một hơi, trán thì sưng u, vết thương trên đầu gối đang se mặt, hễ cử động mạnh lại đau nhói một trận.



Từ Đồ xuýt xoa bước ra ngoài, nhìn thấy Tần Tử Duyệt đang ngồi một mình trên bệ xi măng cao, loay hoay chơi với con búp bê vải cũ sờn kia.



Cô đi qua, túm lấy bím tóc của con bé: “Sao chỉ có mình em? Mấy đứa tiểu quỷ kia đâu rồi?”



Tần Tử Duyệt không muốn để ý tới cô.



Từ Đồ tiếp tục túm túm.



Cô bé con nhíu mày, né sang một bên: “Đau quá à!”



“Ai bảo em không trả lời. Mấy nhóc Thu Song đâu rồi?”



Tần Tử Duyệt không tình nguyện nói: “Ra sau núi hái mâm xôi.”



“Sao không đưa em đi theo?”



Cái miệng bé xíu của Tần Tử Duyệt méo xẹo, vẻ mặt vô cùng buồn bã tủi thân.



Từ Đồ cắn răng đau xuýt xoa, ngồi xếp bằng xuống bên cạnh, châm ngòi ly gián: “Mấy đứa nhóc đó không cho em đi theo là có ý gì chứ? Chị quả thật nhìn không được mà.”



Từ Đồ lửa cháy thêm dầu, dong dài một hồi nhưng Tần Tử Duyệt vẫn im lặng không hé môi, cuối cùng cô nàng miệng đắng lưỡi khô, dứt khoát không thèm nói gì nữa.



Hai người mắt to trừng mắt nhỏ, ngồi nhìn nhau nửa ngày, càng lúc càng vô vị.



Từ Đồ quay qua trêu chọc Đại Tráng mấy tiếng xong ngồi đó ngáp dài, nhìn mặt trời đang treo nghiêng trên đỉnh đầu, liền nảy ra ý tưởng: “Hay là, chúng ta cũng đi hái mâm xôi?”