Tam Giác Mùa Hè (Liệt Đồ)

Chương 20 :

Ngày đăng: 16:56 30/04/20


Nụ cười trên khuôn mặt cô đầy quật cường bướng bỉnh, cố che giấu những cảm xúc đang quấy nhiễu trong lòng.



Gió lạnh thốc mưa vào, cô co ro đôi bờ vai, chóp mũi đỏ bừng lên vì lạnh, Từ Đồ cuộn tròn ngồi nép mình sát vào góc tường, dáng vẻ càng trở nên bé nhỏ đáng thương.



Đêm nay không giống với bất cứ đêm nào, không có ánh trăng bàng bạc treo le lói trên nền trời sâu thẳm, trước mặt hết thảy là một màu xám xịt ảm đạm, nhưng dáng hình nhỏ bé mong manh kia lại rực rỡ như mặt trời ngày hạ khắc sâu vào trái tim một người.



Tần Liệt trầm mặc không nói gì, cơ thể dựa vào vách tường phía sau. Anh lấy từ trong túi quần ra hộp thuốc lá vừa nãy cô đưa, cũng không còn mấy điếu, cái bật lửa nhét luôn vào bên trong, lớp vỏ kiếng ngoài bao thuốc đã sớm bị gỡ bỏ. Chỉ nằm trong tay anh có mấy phút mà nó đã bị vặn xoắn nhăn nhúm.



Tần Liệt mở nắp hộp rút ra một điếu, dùng bụng ngón tay vuốt phẳng thân thuốc lại rồi châm lửa, những làn khói xám lãng đãng bay lên tan vào màn mưa.



Từ Đồ với tay tới: “Em cũng muốn một điếu.”



Tần Liệt né người, giơ cao cánh tay lên, mắt sáng như đuốc liếc nhìn cô.



Từ Đồ kiễng chân rướn dài cánh tay: “Của em mà.”



Anh giơ cánh tay lên cao hơn: “Hình như là dùng tiền của tôi.” Vừa nói xong, Tần Liệt bất giác nhớ lại: “Ba trăm đồng em còn nợ tôi, định khi nào trả?”



Từ Đồ nhíu nhíu mày, nghĩ tới cái đoạn đi Phàn Vũ, quả thật đã xài tiền của anh, trên đường về gặp phải hai gã đần độn, giữa chừng còn bị anh ném ở Niễn Đạo Câu.



“Đàn ông đầu đội trời chân đạp đất, trí nhớ thật tốt mà.” Cô đâm chọt anh một câu rồi móc từ trong túi quần lấy ra mấy tờ tiền, đếm ba tờ đưa qua.



Số tiền này vốn của Đậu Dĩ, lúc trước giấu đông giấu tây vì sợ đối phương là một người hung hãn, phải chuẩn bị cẩn thận để đối phó với bất kỳ tình huống nào. Sau khi gặp rồi mới hay, đúng là cô đã suy nghĩ quá nhiều, nhân vật này quả thật có phần hung dữ, nhưng phần lớn thời gian đều xem thường không thèm để ý tới cô, chỉ đợi cho thời hạn kết thúc, thuận lợi báo cáo kết quả công tác.



Nghĩ tới đó, Từ Đồ lại có chút hờn dỗi cáu kỉnh: “Cầm nè, dư khỏi thối.”



Tần Liệt vô cùng thoải mái nhận lấy, chẳng những vân vê tờ tiền trên tay mà còn dùng bụng ngón tay cái vuốt qua một lượt.



“Anh đủ rồi nghen!” Từ Đồ ngồi bật thẳng dậy, không nhịn được trừng to hai mắt: “Ở đây sỉ nhục ai chứ? Hứ! Sợ giả? Sợ giả thì trả lại cho em, em cho anh Xuân Sơn gấp máy bay.”



Tần Liệt cắn điếu thuốc giữa hai hàm răng, khóe môi cong lên, im lặng mỉm cười, cúi đầu nhét tiền vào túi quần.



Cô chớp chớp mắt: “Vậy là xong sao?”



“Không lẽ còn phải nói cảm ơn?”



“Quả là khí khái! Cô dựng thẳng ngón tay cái lên: “Hoặc là nói, mặt mũi và bụng dạ tỉ lệ nghịch với nhau, một chút cũng không sai.”



Tần Liệt lại cười.



Từ Đồ mím môi, nhìn thấy khóe môi kia của anh khẽ cong lên mỉm cười, tâm trạng đang u ám bỗng trở nên dễ chịu hơn rất nhiều. Cô duỗi tay: “Đưa thuốc cho em.”



Đang há miệng nói, trước mắt Từ Đồ bỗng có gì đó thoáng vụt qua, hai cánh môi chưa kịp khép lại, đã bị anh đút thứ gì đó cưng cứng vào trong miệng.



“Ưm…” Cô sờ sờ môi dưới, chưa tới mấy giây sau, trong khoang mũi đã xông lên một mùi vị khá kích thích: “Gì vậy chứ?”
Từ Đồ: “…”



Anh nói nghiêm túc: “Chỉ có một điều duy nhất, là phải có ý thức trách nhiệm, em có thể làm được không?”



Từ Đồ sửng sốt ngây người ra, không dằn được niềm vui đang trào dâng trong lòng: “Ý anh là, em có thể dạy vẽ cho bọn nhóc sao?’



Vẻ mặt Tần Liệt chẳng biểu lộ cảm xúc gì: “Xem biểu hiện của em, một tuần sau quyết định có tiếp tục hay không.”



Từ Đồ lập tức cười toe nhắm tịt hai mắt lại, ưỡn thẳng người ra, bàn tay đưa lên trán làm động tác chào: “Tuân lệnh!”



Khóe miệng Tần Liệt khẽ cong lên nhàn nhạt mỉm cười: “Đi ngủ đi.”



Từ Đồ lật bàn tay duỗi ra phía trước, khom người làm điệu bộ cung kính, tỏ ý kính mời anh đi trước.



Hai người còn đang nhìn nhau chẳng ai nhúc nhích, Hướng San bất thình lình nói xen vào: “Cho dù là dạy học sinh tiểu học, cũng cần phải có chứng chỉ sư phạm, hơn nữa cũng có yêu cầu đối với trình độ học vấn, quyết định của anh có phải quá vội vàng bất cẩn không?”



“Nhìn kỹ hãy nói.” Câu trả lời này khá qua loa.



Hướng San lại nói tiếp: “Dạy học là một việc rất nghiêm túc, em không muốn anh xem như trò đùa.”



Tần Liệt đứng thẳng người lên, rủ mắt nhìn cô ta hồi lâu, gật gật đầu: “Cô nói đúng.”



Nói xong, anh xoay người đi về phòng, đóng cửa lại. Trong sân hoàn toàn yên tĩnh.



Những người khác cũng không còn chuyện gì để nói, liền bảo nhau về phòng nghỉ ngơi.



Từ Đồ gọi Tần Xán lại: “Hình như anh Xuân Sơn lại phát bệnh, lúc nãy trời còn đang mưa mà anh ấy lao ra khỏi nhà không biết chạy đi đâu, lúc tụi em rời khỏi vẫn chưa thấy anh ấy trở lại.”



Tần Xán lập tức xoay người, toan bước xuống sân đi ra cổng.



“Chị đi đâu vậy?”



“Chị biết anh ấy ở đâu.”



Ở vùng nông thôn, hơn mười giờ đêm căn bản không còn nhà nào sáng đèn, huống chi trời vừa dứt trận mưa to, đến cả nửa cái bóng lờ nhờ sáng cũng không thấy.



“Em đi với chị.” Từ Đồ giữ chặt tay cô ấy: “Có điều, em phải làm xong chuyện này trước đã.”



“Làm gì?”



Từ Đồ lui lại phía sau mấy bước, nghiêng đầu, không một tiếng động giơ tay lên…



Hướng San đang xoay người toan bước đi, bỗng cảm thấy da đầu căng ra, đuôi tóc bị ai đó kéo giựt mạnh về phía sau.