Tam Giác Mùa Hè (Liệt Đồ)
Chương 21 :
Ngày đăng: 16:56 30/04/20
Hướng San đau đến xuýt xoa, cơ thể loạng choạng hụp người xuống, hai tay bấu chặt bàn tay đang nắm giữ đuôi tóc mình: “Cô buông ra.”
Từ Đồ mất thăng bằng, nhưng sức trên tay vẫn không giảm, tiếp tục túm ngược ra sau: “Buông gì mà buông, món nợ giữa hai ta chưa thanh toán xong đâu.”
Trong sân chỉ còn lại ba người bọn họ, Tần Xán nhìn thấy một màn này cũng có phần há hốc mồm kinh ngạc, đứng sững người mấy giây rồi nhẹ nhàng giữ tay Từ Đồ từ phía sau ngăn lại, liền bị cô gạt ra.
Từ Đồ nói tiếp: “Chị đừng có động đậy, càng động càng siết chặt hơn thôi.”
Hướng San cảm thấy da đầu căng như bị xé toạt, cơn tức giận và căm hận ngùn ngụt xông lên, cô ta giơ những móng tay bén nhọn cào mạnh lên mu bàn tay Từ Đồ.
Từ Đồ đau đến chảy nước mắt, lập tức buông tay ra: “Chết tiệt, chị cầm tinh con mèo hả.” Cô cúi đầu nhìn, mới đó mà da thịt non mềm trên mu bàn tay đã hiện đầy những lằn ngang lằn dọc tứa máu.
Lúc này, hai người mới tách nhau ra, Hướng San thở hổn hển vuốt lại mái tóc, xoa xoa da đầu: “Cô nổi điên cái gì hả?”
Từ Đồ nhướng mày: “Có phải mấy người lớn tuổi đều bị đãng trí không?” Cô giũ giũ bàn tay đau rát, sau đó thả xuống nắm ở sau lưng: “Tát tôi một cái xem như xong sao?”
Vẻ mặt Hướng San thoắt xanh thoắt trắng, nhưng vờ điềm nhiên như không có gì xảy ra, lui về sau nửa bước: “Tôi cũng chỉ vì quá nóng lòng lo lắng cho Tần Tử Duyệt mới kích động đánh cô. Xin lỗi cũng đã xin lỗi rồi, tôi thấy cô còn trẻ, đừng nên so đo tính toán quá chi li.”
Từ Đồ cười cười: “Thế nào? Muốn cười một cái xóa hết ân oán sao?”
“Hy vọng cô có thể hiểu cho tâm trạng của tôi.” Hướng San liếc mắt về phía Từ Đồ: “Có lẽ có những tình cảm cô không hiểu được đâu, dù sao Duyệt Duyệt cũng ở bên tôi hai ba năm, thậm chí còn thân thiết gần gũi hơn so với mẹ ruột, nếu đã nói tới vậy rồi mà cô còn không hiểu, vẫn muốn làm khó dễ, tôi cũng chẳng muốn nhiều lời…”
“Bốp!”
Lời nói của Hướng San nghẹn ngang trong cổ họng, đầu lệch sang một bên, mái tóc dài rũ xuống che kín cả khuôn mặt.
Trong sân hoàn toàn yên lặng.
“ ‘Tôi xin lỗi’ ba chữ này thật dễ nói mà.” Từ Đồ đánh một cái, bàn tay cũng tê dại, hời hợt khom người: “Tôi xin lỗi.”
Phảng phất thời gian như ngừng lại, các gian phòng bốn phía đen kịt một màu, chỉ có cái đèn treo lơ lửng phía trên chiếc bàn dài đang đung đưa qua lại, hắt những cái bóng chập chờn lên vách, lay động không ngừng.
Tần Xán hít sâu một hơi, chớp chớp mắt như bất giác bừng tỉnh, vội vàng kéo Từ Đồ lui lại. Cô ấy nhìn hai người nói: “Được rồi, bây giờ xem như huề nhau, ai nên ngủ thì ngủ, ai cần đi ra ngoài thì đi. Từ Đồ, em đi theo chị.”
“Ai nói huề?” Cơn giận của Hướng San khó tiêu, liếc nhìn qua cửa sổ phòng đối diện chỉ thấy một màu đen đặc, cô ta liền gỡ bỏ bộ mặt hiền lành giả tạo thường ngày, nhào tới túm tóc Từ Đồ.
Từ Đồ nhảy vọt về phía sau, linh hoạt tránh né.
Từ Đồ thuộc tạng người xinh xẻo, xương nhỏ thịt mềm, chỉ giỏi kiêu căng lớn lối vậy thôi chứ căn bản vô dụng chẳng được tích sự gì, nếu thật sự đánh nhau, chỉ cần so sánh tương quan sức vóc, Từ Đồ tuyệt đối không phải là đối thủ của Hướng San, không nói tới những thứ khác, chỉ tính riêng hai khối tròn trước ngực cô ta cũng đã hơn cô nửa cân.
Hướng San lách người qua Tần Xán đang đứng ngăn ở giữa, túm chặt ngực áo Từ Đồ, đuôi mắt vẫn không ngừng liếc xéo về phía cửa sổ, bất chợt nhìn thấy rèm cửa khẽ đung đưa, có đốm lửa đỏ chợt lóe chợt tắt trong đêm tối.
Một bóng người ẩn hiện sau cửa kính, thì ra anh không ngủ, đang đứng bên song cửa nhìn ra ngoài.
Hướng San vội vàng thu tay lại, siết chặt nắm đấm.
Từ Đồ xoay lưng về hướng đó, nào hay biết gì, hệt như ngốc tử nhào về phía Hướng San khoa tay múa chân loạn xạ, cào lên cánh tay cô ta một cái, trả đũa mấy vết ăn đau vừa rồi.
Tần Xán kẹp ở giữa, nhất thời ba người xoay mòng mòng, Hướng San đột nhiên thu tay lại không đánh trả nữa nên bị Từ Đồ đá trúng một cú vào chân, ngoài mặt cô ta giở trò chịu thiệt, nhưng bàn tay âm thầm hướng xuống dưới hông Từ Đồ, tàn nhẫn cào mấy cái thật mạnh.
Từ Đồ đau thấu trời, há hốc miệng xuýt xoa nhưng không dám kêu lên, sợ đánh thức những người khác.
“Mọi người đang làm gì vậy ạ?” Tần Tử Duyệt không biết đã tỉnh dậy từ khi nào, đang đứng vịn tay ở khung cửa, mở to mắt nhìn bọn họ.
Động tác bên này thoắt cái im bặt, bất động vài giây, mọi người tự tách ra.
Hướng San lại liếc mắt về phía cửa sổ đối diện, đốm lửa đã biến mất, rèm vải lặng thinh, nào có còn bóng dáng của người đó.
Tần Tử Duyệt chớp chớp mắt mấy cái, bước qua ngưỡng cửa đi ra. Con bé lại hỏi: “Mọi người đang cãi nhau ạ?”
“Đâu có.” Tần Xán thấy hai người kia không ai lên tiếng liền chống hai tay lên đầu gối khom người xuống: “Sao Duyệt Duyệt không ngủ?”
Anh thuận tay chỉ cái ghế: “Ngồi xuống.”
Từ Đồ nào có khách khí, vắt chéo chân ngồi xuống cái ghế dựa duy nhất trong phòng, nhàm chán đưa mắt quan sát một vòng xung quanh, căn phòng này gọn gàng sạch sẽ hơn phòng cô rất nhiều, ít nhất chăn màn được gấp xếp ngay ngắn, quần áo không vứt bừa bãi, mấy đồ linh tinh cũng không có. Người ở thôn Lạc Bình có thói quen giăng ngang một sợi dây thừng trong góc phòng để treo khăn và quần áo thay ra thường ngày.
Căn phòng của Tần Liệt cũng giống vậy, từ góc tường bên kia, giăng sợi dây ngang qua vách tường đối diện.
Từ Đồ ngẩng đầu nhìn, thấy bên trên có treo một chiếc khăn lông màu xanh dương sọc trắng đơn giản, chiếc áo ba lỗ kiểu chữ I bình thường anh hay mặc, còn có mấy đôi tất. Ánh mắt liếc qua phía xa xa hơn một chút, đầu bất giác cứng đờ, vội vàng thu tầm nhìn lại, cách hai giây sau, rốt cuộc không chống đỡ nổi cám dỗ, lại len lén ngoảnh đầu về phía đó…
Sát trong góc tường treo hai cái quần lót nam kiểu trunk, dạng quần đùi ống ngắn, màu trắng viền đen cơ bản, túi nâng đỡ phía trước được thiết kế theo hình thái học cơ thể nam giới nên nhô ra một đường cong, cho dù trống rỗng nằm yên treo ở đó, cũng gồ lên một cái túi rất lớn.
Tần Liệt đặt hòm thuốc lên bàn: “Em nóng sao?”
“Không có.”
Hông của anh tựa vào mép bàn, ngón tay chỉ lên trán cô: “Đổ mồ hôi, mặt cũng rất đỏ.”
Từ Đồ không dám nhìn Tần Liệt, giơ tay lau mồ hôi: “Căn phòng này của anh bí hơi quá, em ra ngoài hóng mát đây.”
“Khoan đã.” Tần Liệt đè vai cô lại, gõ gõ ngón trỏ lên mặt bàn, tỏ ý bảo cô đặt tay lên.
Từ Đồ ngồi không yên, mông cứ cọ tới cọ lui vào thành ghế, hai người đối mặt nhau, hơi thở của anh phả trên đỉnh đầu cô phủ trùm khắp cơ thể, đầu gối phải của cô kề sát chân anh không chút khe hở, đôi chân dài mạnh mẽ rắn chắc kia vắt chéo qua nhau, tùy ý chống dưới đất. Chỉ cần hơi ngước mắt nhìn lên, có thể thấy ngay những nếp nhăn trên vạt áo anh. Sự hiếu kỳ quấy phá đâm đầu tông khỏi lồng ngực, Từ Đồ xuôi theo vạt áo lướt xuống bên dưới, ánh mắt tập trung vào điểm đó, lúc này đây càng thêm bồn chồn phấp phỏng, đứng ngồi không yên.
Tim đột nhiên gia tốc như mô tô phóng như bay trên xa lộ, quắn quéo hết cả người.
Tần Liệt: “Bị rận cắn?”
Thân thể cô lập tức cứng đờ bất động, không dám ngó ngoáy nữa.
Tần Liệt gõ mạnh hai cái lên bàn: “Đặt tay lên đây.”
Từ Đồ lia mắt đi chỗ khác, máy móc làm theo lời anh.
Anh không trực tiếp chạm vào tay cô, hạ tầm mắt, cầm một cây tăm bông nhúng vào thuốc sát trùng rồi chấm lên vết thương trên mu bàn tay Từ Đồ.
“Xuy…tt”
Động tác của anh khựng lại: “Mạnh tay sao?”
Từ Đồ không ngẩng mặt lên, mơ mơ hồ hồ ậm ờ.
Tần Liệt nhìn cô một hồi, lần này anh nâng tay cô lên đưa đến trước mặt, đổi một cây tăm bông khác nhẹ nhàng lau sạch những vết vàng povidone dính xung quanh.
Anh cúi đầu, thổi nhè nhẹ vào vết thương, chưa tới nửa giây sau, luồng hơi thở mát lạnh đó lướt qua mu bàn tay Từ Đồ khẩy vào tận trong lòng.
Từ Đồ run lên, đôi mắt lập tức mở to tròn xoe.
Góc rèm cửa sổ bị gió phe phẩy, ánh mặt trời nghịch ngợm chui vào bên trong, không ai lên tiếng, không khí trong phòng lộ ra vẻ cực kỳ yên tĩnh.
Tần Liệt hỏi: “Sao không nói gì?” Anh lại dịu dàng thổi lên mu bàn tay nhỏ nhắn đó, rồi xé một miếng băng keo cá nhân dán lên: “Nghĩ gì vậy?”
Sau một hồi lâu trầm ngâm, Từ Đồ mím mím môi, nói một cách vô cùng chắc chắn: “Kỳ thật, Hướng San vốn không có tố cáo.”
Tần Liệt: “Em muốn nói gì?”
Từ Đồ nói: “Đêm qua anh nhìn thấy, đúng không?”
Tần Liệt đứng yên không cử động, ánh mắt từ từ hạ xuống, lướt qua mái tóc, hàng mày, cuối cùng nhìn thẳng vào mắt cô.
Ánh mặt trời bên ngoài đang nhô cao tới đỉnh, ngàn ngàn tia nắng phá cửa sổ tuôn vào, Tần Liệt chăm chú nhìn cô, nhất thời chẳng nói gì.