Tam Giác Mùa Hè (Liệt Đồ)

Chương 22 :

Ngày đăng: 16:56 30/04/20


Từ Đồ lại hỏi một lần nữa: “Đúng không?”



Hồi lâu sau, anh mới dời ánh mắt đi, đứng thẳng người dậy.



“Không thấy, nhưng đoán được.” Anh không nói thật, vẻ mặt điềm nhiên bình thản ném cái tăm bông xuống.



Cô lẩm bẩm một câu: “Là đoán được sao?”



“Với tính cách của em, không làm ra chút chuyện sao còn gọi là Từ Đồ.”



Tim Từ Đồ bỗng thắt chặt: “Hiểu em như vậy sao?”



Tần Liệt không trả lời, ánh mắt lướt xuống mu bàn tay cô: “Chỉ là không nghĩ tới…”



Anh bất giác nheo mắt lại, người trước mặt anh lúc này dần lồng vào hình ảnh mơ hồ trong ký ức. Khi đó, cô mặc chiếc áo len trắng, tóc buộc cao đuôi ngựa, gương mặt thuần khiết trong veo, vô cùng đáng yêu. Bây giờ và trước đây cũng có gì khác nhau, tháo bỏ lớp ngụy trang ra rồi, cô chẳng qua cũng chỉ là một cô bé con mười mấy tuổi, cái miệng làm ra vẻ hung hăng nhưng bên trong yếu đuối như con hươu nhỏ, khi đụng chuyện thì mười phần mềm nắn rắn buông, hết sức nhát gan, nhưng một khi bên cạnh có người làm chỗ dựa, lại bắt đầu mặc sức càn quấy.



Từ Đồ: “Không nghĩ tới gì ạ?”



Tần Liệt thu hồi cảm xúc lại: “Không nghĩ tới em hoảng sợ như vậy, lại để cho người ta cào mình.”



Từ Đồ: “…”



Hai tay anh chống ngược lên mép bàn, cánh tay thẳng băng, lưng cong lại thành một đường vòng cung no đủ: “Nhưng mà, em làm gì cũng tùy hứng bất cẩn, không bao giờ suy nghĩ tới hậu quả, chịu chút đau này cũng không phải chuyện xấu.”



Từ Đồ trừng to mắt thỏ nhìn anh, ưỡn thẳng người lên tính phản bác.



Tần Liệt ngăn lời cô lại: “Bất luận là xét về lập trường hay chức trách mà nói, Hướng San đều không được phép làm như vậy.”



Từ Đồ đảo mắt tròn xoe: “Đúng ạ!”



“Nhưng chuyện giữa phụ nữ với nhau, tôi không thể nhúng tay vào. Nếu bảo cô ta xin lỗi em, em sẽ không cam lòng.” Anh dừng lại một chút: “Tôi càng không thể nào lôi cô ta ra giữa nhà, trước mặt tất cả mọi người để em đánh lại, nói gì đi nữa, thân phận cô ta cũng là tình nguyện viên.”



Tần Liệt nói tiếp: “Đánh cũng đã đánh rồi, hy vọng chuyện này đến đây là kết thúc.”



“Đương nhiên kết thúc ạ.” Sau khi nghe xong những lời anh nói, hai cái đồng tử trong mắt Từ Đồ lóe lên sáng ngời, lúc nói chuyện lòng bàn tay còn vô thức áp lên đùi anh: “Anh có thể mắt nhắm mắt mở, thậm chí còn giúp em. Cảm ơn anh.”



Tần Liệt rủ mắt nhìn chằm chằm những ngón tay thon nhỏ trắng nuột trên đùi mình, thấp giọng hỏi: “ Cảm ơn cái gì?”



Cô chớp chớp mắt: “Cảm ơn anh quan tâm em.”



Tần Liệt liếm đôi môi khô khốc: “Không có gì, Từ tổng gửi gắm em cho tôi, dù sao đi nữa cũng không thể để em bị thua thiệt.”



Giữa hai người đã có thứ gì đó lặng lẽ phát sinh, lúc này Từ Đồ chẳng những không cãi lại mà còn phủi phủi đùi anh: “Cho dù vậy cũng cảm ơn anh.”




Bên dưới có tiếng ngòi bút sột soạt chạm vào trang giấy, có đứa mở giấy bổi* ra, cắn cắn đầu bút trầm ngâm tư lự, có đứa đã bắt tay vào vẽ.



(*Giấy bổi: là giấythô làm bằng các nguyên liệu thừa, dùng để làm cốt mũ, lót hàng, bao gói.)



Từ Đồ bắt chéo chân ngồi phía trên bàn giáo viên, lướt mắt nhìn xuống dưới, thấy bọn nhóc có đứa đã vẽ gần hoàn chỉnh, liền chắp tay sau lưng đi một vòng hướng dẫn cách tô màu, cách chỉnh sửa.



Dãy bàn phía trước có người gọi: “Cô ơi.”



Từ Đồ đi qua: “Sao thế, Phương Phương?”



“Cây phải vẽ thế nào vậy cô?” Lưu Phương Phương cầm chiếc bút chì màu xanh lá cây chỉ còn lại một mẩu nhỏ ngắn ngủn, dưới tay là giấy cuộn tăng độ dài, loại đã trải qua tái chế, lúc vẽ, tờ giấy cứ liên tục xoắn lại.



Từ Đồ nhìn mẩu bút chì màu kia, chỉ vào tờ giấy bổi: “Bên này vẽ thêm mấy nét nữa… những nơi hướng về phía mặt trời đón nhận ánh sáng tô màu nhạt hơn.”



Phương Phương nhíu mày: “Cô ơi, cô có thể vẽ giúp em không?”



Ngón tay của Từ Đồ bất giác run lên, ngẩn người mấy giây rồi siết chặt nắm tay lại: “Em thử vẽ lại lần nữa đi.”



Lưu Phương Phương lại hạ bút xuống, hí hoáy một hồi nhưng vẫn không hình dung ra được bố cục.



“Cô ơi, vẫn không được.”



Từ Đồ cắn chặt môi, nội tâm giãy dụa thật lâu, buộc mình cầm lấy cây bút. Bàn tay không nghe theo sự điều khiển cứ run rẩy từng hồi, cô cố gắng lấy lại bình tĩnh nắm chặt mẩu bút chì màu, hạ nét đầu tiên lên trang giấy, nhưng hiện ra trên đó chỉ là một nét vẽ gượng gạo cứng đờ.  



Khoảnh khắc đó đầu óc hoàn toàn trống rỗng, tờ giấy bổi bị ánh mặt trời chiếu vào bỗng chói chang đến nhức mắt, thời tiết ngột ngạt, không có lấy một ngọn gió thổi qua, những giọt mồ hôi từ trên tóc chảy dài xuống hai gò má, Từ Đồ khom nửa người, tay kia nắm chặt mép bàn, cổ cứng đờ, phảng phất như trở về cái ngày mùa hè oi bức đó. Cô vẫn còn là một cô bé con bốn tuổi, cô ngồi trên đùi Hàn Giai Mai, cầm bút chì màu vẽ loạn xạ rối tung rối mù lên vở, vẽ vẽ một hồi không vẽ nửa, mà xem những cây bút chì đủ màu sắc đáng yêu kia như kẹo ngọt, cho hết vào miệng cắn vụn ra, cắn xong rồi ngồi nhìn mẹ cười khanh khách. Hàn Giai Mai dở khóc dở cười, bẹo hai cái gò má bé xíu tròn phúng phính đó đầy âu yếm yêu chiều rồi vội vàng ôm cô đi rửa sạch.



Trong những ký ức vụn vặt của thời thơ ấu, đó là những tháng ngày tinh khôi đẹp đẽ nhất, không buồn không lo, như con chim nhỏ tự do bay lượn trên bầu trời xanh thẳm, chỉ có niềm vui, có những cây bút chì đủ sắc màu, có tiếng cười, có Hàn Giai Mai, có Từ Việt Hải…



Đột nhiên, thân thể như chìm vào cơn đau tê dại đến buốt thịt buốt da, cô cuộn mình co ro trong góc phòng, nhìn gương mặt Hàn Giai Mai nhạt nhòa nước mắt, bà dữ tợn giơ cao cái chổi lên, từng nhát từng nhát một quật xuống người cô, đánh cô xong bà lại đánh chính mình, đánh đến tan nát, không còn bận tâm đến bất cứ thứ gì trên đời nữa như đã phảng phất rơi vào cơn điên loạn. Mùa hè năm đó, mười sáu tuổi thiếu nữ thanh xuân vậy mà gian nan khổ sở đến tột cùng, chỉ có giãy dụa và kêu la gào thét. Sự xuất hiện của người phụ nữ xinh đẹp kia đã khiến cho những âm thầm chịu đựng suốt nhiều năm của Hàn Giai Mai nháy mắt vỡ tan tành, bà gần như đập phá hết đồ đạc trong nhà, cắt nát rèm cửa sổ, ném gãy ghế, khắp mặt đất là những mảnh thủy tinh vỡ vụn.



Rốt cuộc, Từ Việt Hải cũng không còn kiên nhẫn, bắt đầu danh chính ngôn thuận dọn ra sống luôn bên ngoài không về nhà nữa. Đến khi đó, cuối cùng Từ Đồ mới hiểu, nhiều năm qua cô luôn sống trong ảo tưởng, cái thứ hạnh phúc mà người ngoài khát khao ngưỡng mộ nó được dựng nên bằng sự lừa dối che đậy của những người cô yêu thương nhất, cái sự thật kinh khủng đáng sợ đó nó đi xuyên qua hết những năm tháng thanh xuân của cô, như một vết sẹo chưa bao giờ lành, từ từ mở toạc ra.



Rất lâu rồi, cả một thời gian dài cô không bước vào phòng vẽ tranh, trên chiếc bàn ngày xưa vốn tràn ngập sắc màu giờ chìm vào tĩnh mịch, bút cọ màu nước chẳng còn sót lại gì, bức chân dung vẽ dở dang nằm lăn lốc trên sàn nhà. Bức tranh đoạt giải ‘cuộc thi vẽ thanh thiếu niên toàn quốc’ năm ngoái treo trên vách tường, những tiếng cười nói xôn xao đầy ấm áp hạnh phúc của ngày hôm đó vẫn còn văng vẳng bên tai. Cô nhớ mẹ xúc động đến rơi nước mắt, Từ Việt Hải vô cùng tự hào không ngừng ca ngợi, còn một chú trẻ họ Tần, khóe môi cứ nhàn nhạt mỉm cười… Bỗng cánh cửa ‘ầm’ một tiếng thật mạnh, Hàn Giai Mai lại phát bệnh, bất thình lình xông vào phòng vẽ tranh. Đầu tóc bà rối bù, khóe mắt xung huyết đỏ ngầu, bà cầm con dao trong tay lao thẳng đến bức tranh treo trên tường kia, vung tay chém xuống, từng nhát từng nhát một không ngừng. Từ Đồ và dì giúp việc tiến lên ngăn cản, trong cơn hỗn loạn nhát dao trên tay bà lần nữa hạ xuống, máu tươi tung tóe phun ra.



Trong nhất thời, dì giúp việc hoảng sợ ngây người, mấy giây sau mới lao tới phía trước giựt lấy con dao trên tay bà, rồi vội vàng nắm ngón tay Từ Đồ kéo cô chạy ra ngoài. Từ Đồ quay đầu lại, giữa hai hàng nước mắt đẫm lệ mịt mù, cô nhìn thấy Hàn Giai Mai ngây dại đứng sững người ở đó, ánh mắt ngập nỗi tuyệt vọng thê lương.



Cánh cửa tự động của phòng vẽ tranh từ từ khép lại, dáng hình bà dần rời khỏi tầm mắt cô, hình ảnh cuối cùng của bà mãi mãi dừng lại ở khoảnh khắc cánh cửa kia đóng lại.



Khi Từ Đồ từ bệnh viện vội vã trở về, cơ thể Hàn Giai Mai đã lạnh tanh, bà nắm chặt chiếc dao gọt bút chì của cô trên tay, nghiêng đầu gục dưới đất, hai mắt cố chấp mở to ngây dại, khóe miệng nở nụ cười bí hiểm.



Trên mặt đất, những trang giấy vẽ trắng tinh nhuộm thấm máu tươi. Một màu đỏ nhức nhói.