Tam Giác Mùa Hè (Liệt Đồ)

Chương 29 :

Ngày đăng: 16:56 30/04/20


Đậu Dĩ cười ngặt nghẽo đến bật ngửa bật nghiêng.



Từ Đồ chớp chớp mắt mấy cái, vị trí đứng thẳng trước ngực là cứ điểm đầu tiên bị cánh cửa đóng kín kia làm cho chấn động, sau khi hoàn hồn phản ứng lại, mới thoáng lui về sau nửa bước.



Cô dùng sức đá mạnh chân lên cánh cửa, rồi giơ tay nện thêm mấy đấm, nhưng người bên trong im lìm chẳng lên tiếng, căn bản không thèm để ý tới.



Từ Đồ xoay người lại, Đậu Dĩ vẫn còn đang cười đến tắt thở.



Cô thuận tay tóm được vật gì đó, ném qua: “Cười em gái anh.”



Đậu Dĩ linh hoạt bắt lấy, vẫn cười không dứt.



Từ Đồ không thèm để ý tới hắn nữa, đảo mắt đạp thêm một cước lên cửa rồi xoay người rời đi, hồng hộc tức giận trở về phòng.



Đậu Dĩ nhìn bóng dáng từ từ biến mất, rốt cuộc cũng ngưng cười, giơ tay lau khóe mắt, vậy mà phát hiện ra mình cười đến chảy nước mắt.



Đêm lặng lẽ rơi xuống phủ trùm lên vạn vật, suối mực đậm vô biên vẩy nhuộm phía chân trời, những ngôi sao lấp lánh như sông ngân trắng bạc chảy dài, khoảnh sân nhỏ chìm vào tĩnh lặng.



Bọn trẻ đều đã đi ngủ, Tiểu Ba cũng vừa về tới, chỉ có căn phòng của Hướng San còn phát ra chút tia sáng le lói.



Từ Đồ đã thay áo thun ba lỗ và quần short từ sân sau đi ra, vắt cái khăn trên cổ, vừa mới tắm xong, tóc tai bù xù lô nhô trên đỉnh đầu, đuôi tóc đã dài quá cằm, màu nhuộm cũng nhạt đi đôi chút, có phần hơi nghiêng vàng.



Cô đi ra, đổi lại Đậu Dĩ đi vào.



Từ Đồ bước tới cái bàn dài, liếc nhìn nơi góc sân, ánh đèn trong căn phòng kia của Tần Liệt vẫn tối đen như cũ, cô ngồi xuống băng ghế, khoanh chân lại, lấy khăn lau tóc.



Gió đêm thổi qua xua tan cái khô nóng của ban ngày, cô nhẹ nhàng phất phất mái tóc, hơi mát lạnh quẩn quanh nơi đầu ngón tay, cổ gáy nhẹ nhõm khoan khoái, da thịt bị đuôi tóc quét qua ngưa ngứa.



Hong tóc được nửa chừng, Đậu Dĩ cũng tắm xong.



Hắn đứng trước cửa phòng: “Không ngủ sao?”



“Tóc chưa khô, đợi thêm lát nữa.”



Đậu Dĩ nhìn cánh cổng ngoài sân vẫn còn đang khép hờ, ngừng vài giây: “Hơn chín giờ rồi, em đừng thức khuya quá.”



Từ Đồ ngoáy lỗ tai: “Biết rồi.”



“Vậy anh ngủ trước nhé?”



“Ngủ ngon.” Cô nói.



Cánh cửa phòng kia của Đậu Dĩ cũng đóng lại, không bao lâu sau, đèn tắt.



Ánh sáng trong sân yếu đi đôi chút, xung quanh không còn ai, chỉ có tiếng gió thổi lá cây khua vào nhau xào xạc, càng lộ ra vẻ thanh vắng tĩnh lặng.



Đại Tráng nằm bò ngoài cổng, im lìm không động đậy chờ ông chủ về.



Từ Đồ đổi tư thế khác, lại thêm mấy phút trôi qua, rốt cuộc cũng thấy Đại Tráng đứng dậy vẫy đuôi rối rít, phấn khích chạy bổ nhào ra đường.



Chẳng bao lâu sau, cô nghe thấy giọng nói của người đàn ông: “Đại Tráng, đi vào… nhanh lên.” Ngữ điệu trầm thấp vững vàng.



Trong bóng đêm, thân hình mờ mờ ảo ảo của anh nhanh chóng tiến vào sân.



Từ Đồ đứng bật dậy, gãi gãi sau gáy: “Anh về rồi.”



Cánh tay đang đóng cổng của Tần Liệt khựng lại, chần chừ một lúc, xoay người qua: “Chưa ngủ sao.” Anh tùy tiện nói một câu, cũng không nhìn cô mà trực tiếp đi thẳng về phía phòng mình.



Từ Đồ đuổi theo: “Em đã nói sẽ đợi anh mà.”



Tần Liệt: “Có chuyện gì để mai nói, bây giờ trễ quá rồi.”



“Mới chín giờ.”



“Tôi mệt.”



“Nói có mấy câu thôi, không làm chậm trễ anh nghỉ ngơi đâu.”



Anh trốn tránh theo bản năng: “Không muốn nghe.”
“Đẹp lắm.”



“Đẹp thế nào?”



Từ Đồ nghiêm túc nhớ lại, non nước mông lung, suối chảy róc rách, cỏ cây hoa lá tựa hồ thoắt ẩn thoắt hiện như có như không. Cô chẳng nhớ được gì chỉ nhớ bàn tay dày rộng của anh bao bọc tay cô, cùng nhau vẽ nên bức tranh, truyền cho cô sức mạnh và hơi ấm ắp đầy.



Nhớ đến nụ hôn nông kia, bàn tay anh giữ chặt thắt lưng cô, cùng chóp mũi ngập tràn hơi thở của anh.



Bước chân Từ Đồ chậm lại, đột nhiên không muốn dẫn bất kỳ ai khác đến nơi đó.



Cô nói: “Thật ra cũng không có gì đặc biệt, xa lắm, phải đi hơn nửa tiếng đồng hồ.”



Đậu Dĩ: “…”



“Tùy tiện tìm chỗ nào ngồi đi.”



“… Cũng được.”



Hai người tìm một sườn dốc thoai thoải ngồi xuống.



Từ Đồ bảo hắn đưa một điếu thuốc, hai người im lặng không nói chuyện, ngửa đầu nhìn trời, hút thuốc.



Thời tiết hôm nay đẹp đến lạ, bầu trời trong vắt chẳng gợn bóng mây, bát ngát xanh như biển ngọc bích lấp lánh, hoàn toàn không có dấu hiệu nào là mưa giông gió chuyển.



Đậu Dĩ hút xong trước, dụi đầu thuốc xuống đất: “Nhớ lúc còn nhỏ, em không chịu ăn cơm, cứ phải đem một cái ghế ra sân, ngồi đó vừa ăn vừa nghịch.”



Từ Đồ cười nhớ lại: “Anh còn nhớ mấy chuyện này sao, anh không nhắc, em cũng quên hết.”



“Đương nhiên nhớ.” Lúc này, Đậu Dĩ cũng không ngại bẩn nữa, nghiêng người ra sau, đặt mông ngồi bệt xuống đất: “Khi đó em còn nhỏ, anh khoảng mười tuổi, ngày nào cũng vậy, tan học xong là chỉ muốn chạy ngay qua nhà em, lúc nào cũng nghĩ tới em.”



Từ Đồ ‘xùy’ nhẹ một tiếng cười khúc khích: “Ở đâu ra nghĩ tới em, anh là thích ăn cơm của bác giúp việc nhà em nấu, lần nào cũng ăn nhiều như thế, đến nỗi bác ấy còn phiền lòng, nói mỗi lần anh qua, cơm nấu không đủ ăn.”



Đậu Dĩ cười rộ lên ha ha, trước mắt hiện ra hình ảnh bác giúp việc già của Từ gia loay hoay bận bịu trong nhà bếp. Thoắt cái mà đã nhiều năm trôi qua, hắn vẫn còn nhớ rõ dáng vẻ của bà ấy.



Đậu Dĩ nhìn về phía Từ Đồ: “Em cũng đã lớn thế này, loáng một cái biến thành thiếu nữ.” Trong lòng hắn ngũ vị tạp trần: “Biết yêu, biết cất giữ một người trong lòng.”



Hắn véo gò má cô.



“Bớt buồn nôn đi.” Từ Đồ đảo mắt, đập tay hắn ra: “Em lớn rồi, anh đừng có hở tí là động tay động chân.”



Đậu Dĩ bật cười: “Thật sự thích hắn đến vậy sao?



Từ Đồ tim miệng bất nhất nghĩ một đằng nói một nẻo: “Cũng tạm.”



Đậu Dĩ thoáng trầm mặc, nhìn những bóng cây không ngừng đong đưa trong gió ở phía xa xa, thư thái mỉm cười: “Ngày kia anh đi, em có gì muốn nói với anh không?”



Từ Đồ cười toe: “Thuận buồm xuôi gió.”



“Không có lương tâm.” Đậu Dĩ búng một cái lên thái dương cô: “Không đổi ý sao? Vẫn không muốn về với anh?”



Hai tay Từ Đồ tuột khỏi cằm: “Không về.”



“Vậy em tính tiếp theo làm thế nào?”



Từ Đồ ngẫm nghĩ: “Trước mắt phớt lờ anh ấy hai ngày, nếu vẫn không có gì tiến triển, em lại tiếp tục theo đuổi.”



Đậu Dĩ xem thường: “Ha, còn có đối sách rõ ràng như vậy.”



Sau đó, hai người bọn họ nói với nhau rất nhiều chuyện về thời thơ ấu, thời gian bất giác trôi qua rất nhanh.



Mãi đến khi sắc trời chuyển tối mới đứng dậy đi về.



Đẩy cổng sân ra, những người khác đều đã có mặt ở nhà.



Trên bàn bày biện mấy đĩa thức ăn, món ăn phong phú hơn thường ngày rất nhiều, ở giữa đặt một cái bánh sinh nhật lớn, nến đã được cắm sẵn sàng, tổng cộng có chín cây, phía trên viết mấy chữ: ‘Chúc mừng sinh nhật, Duyệt Duyệt.’



Từ Đồ xoa xoa mũi, xoay người lại, đúng lúc nhìn thấy Tần Liệt và Hướng San, mà bọn họ, đang từ phòng anh đi ra