Tam Giác Mùa Hè (Liệt Đồ)

Chương 30 :

Ngày đăng: 16:56 30/04/20


Mấy phút trước đó.



Có người gõ hai cái lên cửa phòng, Tần Liệt nghiêng đầu, nhìn thấy Hướng San đã đi vào hành lang, anh thoáng kinh ngạc: “Tìm tôi có việc gì?”



Hướng San: “Có mấy câu muốn nói.”



Trong phòng không bật đèn, tối đen, chỉ có ánh sáng lờ mờ từ ngoài sân xuyên qua cửa sổ rọi vào, tầm nhìn mơ hồ không rõ.



Tần Liệt dập điếu thuốc trên tay, nhanh chóng đứng dậy khỏi ghế, đi ra cửa bật đèn.



Nháy mắt, căn phòng sáng bừng lên.



Hướng San khó chịu nheo mắt lại, nhẹ nhàng tựa người lên cánh cửa.



Tần Liệt chặn ngang trước mặt, hoàn toàn không có ý định nhường đường mời cô ta vào trong ngồi.



Hai người đứng kế bên cửa nói chuyện.



Hướng San: “Hôm nay là sinh nhật của Duyệt Duyệt, anh nhớ chứ.”



“Biết.”



“Em sẽ không đợi đến tháng chín mới rời khỏi đây, ngày kia Đậu tiên sinh phòng bên cạnh rời đi, em tính phiền hắn đưa dùm một đoạn, sớm trở về thành phố.” Cô ta khoanh tay trước ngực, ánh mắt rơi trên gương mặt anh một lúc: “Lần này rời đi, có lẽ thật sự không bao giờ quay trở lại nữa, tuy Tần Tử Duyệt không phải là con do em và anh sinh ra, nhưng từ nhỏ vẫn luôn gần gũi bên cạnh, cũng không khác gì ruột thịt.” Cô ta dừng lại: “Hôm nay, em đi Phàn Vũ mua bánh sinh nhật, nhà bếp bên kia, Tiểu Ba cũng đã chuẩn bị thức ăn tươm tất, con bé tròn chín tuổi, em muốn cho con bé trải qua một ngày sinh nhật thật vui vẻ hạnh phúc.”



Tần Liệt đút tay vào túi quần, đánh giá vài giây: “Cô hao tâm tổn trí rồi.”



Hướng San khẽ mỉm cười, thản nhiên nhìn anh, trái lại không còn vẻ mặt yêu thương sâu đậm, dè dặt lấy lòng lúc nào cũng tràn lan ra ngoài như lúc mới tới nữa.



“Ý em là…” Cô ta nói: “Mặc dù em và anh không thể tiếp tục, nhưng ít nhất hãy để cho con bé cảm thấy sum vầy hạnh phúc.”



Tần Liệt nghe thấy vậy, ngước mắt liếc nhìn cô ta một cái.



Hướng San nói tiếp: “Kỳ thật cũng không cần anh làm gì, chỉ vui vẻ ăn bữa cơm là được rồi.”



Tần Liệt nói: “Không phải ngày nào cũng thế sao.”



“Cũng đúng.” Hướng San im lặng đứng đó vài giây, cô ta tách khỏi cánh cửa sau lưng, thả cánh tay xuống: “Ra ngoài ăn cơm thôi.”



Nói xong cô ta xoay người đi trước dẫn đường.



Tần Liệt đứng yên tại chỗ trong chốc lát, tắt đèn, rồi bước theo ra.



Lúc gạt rèm cửa qua, anh ngẩng đầu lên, bất ngờ đối diện với một đôi mắt.



Từ Đồ vừa vặn đứng ở lối vào sân, theo sau là Đậu Dĩ, đang lần lượt đưa mắt nhìn qua phía bên này.



Tần Liệt nhanh chóng dõi mắt nhìn hai người đang đứng trước mặt Hướng San, dừng lại chốc lát, thần sắc như cũ thả tấm rèm xuống.



Từ Đồ nắm chặt bảng vẽ trên tay, bất động nhìn chằm chằm hai người kia.



Hướng San cười cười: “Về đúng lúc rồi, mau rửa tay chuẩn bị ăn cơm.” Cánh tay cô ta như có như không chạm vào người bên cạnh, kề sát một hai giây, rồi xoay người lại: “Hôm nay là sinh nhật Duyệt Duyệt, có làm thêm mấy món ăn, rất thịnh soạn.” Nói xong đi về phía bên kia bàn ăn.



Chẳng ai nghe thấy cô ta nói gì, hai người đứng cách nhau một khoảng, im lặng nhìn vào mắt đối phương giây lát.



Tần Liệt cọ cọ sống mũi, đầu ngón chân chuyển hướng định đi về phía Từ Đồ, nhưng chưa được hai bước đã lập tức khựng lại… Từ Đồ căn bản không để ý tới anh, cô quay đầu đặt bảng vẽ xuống bên cạnh bàn rồi đi vào nhà bếp rửa tay.




Không biết qua bao lâu, đầu gục mạnh rớt khỏi tay, mơ màng mở mắt ra: “Mấy giờ rồi?”



Từ Đồ nhìn đồng hồ đeo tay: “Chín giờ rưỡi.”



Đậu Dĩ không chống đỡ nổi nữa, đổi tư thế, nằm nghiêng người, chống tay lên đầu, lại tiếp tục ngủ gà ngủ gật.



Lần này chưa ngủ được bao lâu, lại mơ mơ màng màng dụi mắt: “Mấy giờ?”



“Chín giờ năm mươi.”



“Trễ vậy rồi?” Hắn ngồi dậy: “Sao em không đi ngủ?”



“Còn sớm.”



Đậu Dĩ nói: “Sớm cái gì, em con gái con đứa, nửa đêm nửa hôm ở trong phòng anh, mọi người trong khoảnh sân này sẽ nghĩ gì hả?”



Từ Đồ liếc hắn, hừ một tiếng, lại đi tới cửa sổ nhìn ra ngoài.



Đậu Dĩ lơ mơ nghiền ngẫm một hồi mới sáng tỏ, không khỏi ngồi thẳng dậy: “Em cố ý?”



Từ Đồ tựa người vào cửa sổ: “Lo ngủ của anh đi.”



“Hắn ở ngoài đó sao?”



Từ Đồ không thèm để ý tới hắn.



Đậu Dĩ nhướng mày cười hì hì, lại nằm xuống tư thế cũ, nghiêng người chống tay lên đầu, nhàn nhã nhìn cô: “Có mệt em không chứ.” Hắn vỗ vỗ bên cạnh: “Bằng không em ngồi xuống đây, làm ít chuyện cho cái tay tính nết lầm lì, nhàm chán kia chịu chút kích thích.”



Từ Đồ nhìn hắn: “Kích thích gì?”



Đậu Dĩ lại ngồi bật dậy, hất hất cằm: “Tắt đèn.”



Từ Đồ mím môi, hiểu ra ý đồ của hắn, các đốt ngón tay vô thức dán sát lên môi, lại liếc nhìn ra ngoài, với tay, gọn gàng dứt khoát tắt đi ánh sáng duy nhất trong phòng.



Tần Liệt ngồi một mình trong sân suốt cả buổi tối, chờ mãi vẫn không thấy cô đi ra.



Trong phòng thấp thoáng bóng người không ngừng đong đưa qua lại, âm nhạc vang lên ngắt quãng, lại đột nhiên im bặt không một tiếng động.



Khuỷu tay anh chống trên đầu gối, hai bàn tay đan vào nhau siết chặt.



Đại Tráng phe phẩy đuôi đi tới, cọ cọ mông vào chân anh.



Tần Liệt trừng mắt liếc nó một cái, khẽ mắng: “Đồ chó mày.”



Đại Tráng nào hay biết tâm tình của ông chủ đang dậy sóng, cái đuôi càng phe phẩy dữ dội hơn phẩy ra luôn luồng gió nhè nhẹ. Nó không biết sống chết nhào đầu tới gần, ư ử rên mấy tiếng, cạp cạp ống quần anh.



Tần Liệt đá nhẹ một phát: “Cút.”



Đại Tráng cụp đuôi chuồn lẹ.



Tần Liệt nhíu chặt hai hàng lông mày, trên trán lộ ra mấy nếp nhăn lờ mờ, gương mặt anh đông cứng, cùng với ánh mắt rét lạnh phát ra tia nguy hiểm.



Trước mắt đen kịt, ngọn đèn trong căn phòng đối diện, không biết đã tắt từ khi nào.