Tam Giác Mùa Hè (Liệt Đồ)
Chương 31 :
Ngày đăng: 16:56 30/04/20
Căn phòng chìm vào một màu đen nhánh, ánh trăng ngoài cửa sổ thoắt cái len vào.
Ánh sáng và bóng tối trao đổi vị trí cho nhau, cô tối anh sáng, Từ Đồ áp người lên song cửa sổ, hình dáng của người đàn ông bên ngoài lập tức hiện rõ mồn một trong mắt cô, khuỷu tay anh chống trên đầu gối, đầu rủ xuống, ánh trăng kéo cái bóng phía trước người anh dài đến vô tận, anh ngồi đơn độc một mình trong sân, băng ghế dài thường ngày dành cho ba người, giờ bị anh chiếm non một nửa; cô đơn chiếc bóng, rọi vào mắt cô bàng bạc một màu tịch liêu hoang vắng.
Đột nhiên cô không đành lòng trêu đùa anh như vậy: “Hay là em đi ra?”
Đậu Dĩ cũng đi tới, vén mép rèm nhìn ra bên ngoài: “Quan sát thêm chút nữa đã.”
Ngoài cửa sổ, con Đại Tráng lại tí tởn chạy tới gần, đứng bên cạnh anh vẫy vẫy đuôi.
Anh tựa hồ không còn nhẫn nại được nữa, nhìn nó một lúc, nhấc chân lên sút con Đại Tráng đi.
Khoảnh khắc này, thời gian như kéo dài vô tận, cứ nhích từng bước chậm rãi nặng nề, ánh mắt anh mơ hồ nhìn theo con Đại Tráng, bỗng thình lình ngẩng đầu nhìn về phía bên kia.
Từ Đồ bất giác run lên, biết anh căn bản không thể nào nhìn thấy, nhưng vẫn vô thức rụt người ra sau.
Tần Liệt đứng bật dậy, rảo nhanh tới phía trước mấy bước nhưng dường như ý thức điều gì đó, đột nhiên dừng lại. Ánh mắt anh nhìn chằm chằm cánh cửa sổ tối mịt, hai nắm tay siết chặt, đứng bất động giây lát rồi chậm rãi quay trở lại chiếc bàn dài.
Anh móc từ trong túi quần ra hộp đựng thuốc và bật lửa, khẽ tựa người vào ghế, rút một tờ giấy vấn thuốc gấp đôi lại, mấy sợi thuốc lá vung vãi rơi xuống đất.
Động tác trên tay anh liên tục không ngừng, nhưng ánh mắt không nhìn điếu thuốc đang vấn mà u ám trĩu nặng khóa chặt khung cửa sổ kia, vầng trán căng ra gồ lên những đường gân xanh.
Từ Đồ nuốt nước bọt, duỗi lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi ra sau, chùi vào mông.
Đậu Dĩ: “Ha, vẫn còn tâm trạng hút thuốc nữa chứ.”
Lúc này, Từ Đồ không còn nghe lọt bất kỳ âm thanh nào, lòng lo lắng bất an, không biết là căng thẳng hồi hộp, hy vọng chờ đợi, hay chỉ đơn thuần là tâm lý sợ hãi.
Đậu Dĩ móc điện thoại ra: “Lại tiếp tục kích thích anh ta thêm chút nữa.”
Từ Đồ: “Anh tính làm gì?”
Đậu Dĩ mở kho lưu trữ, ngón tay lướt một cái, tùy tiện nhấn vào một đoạn phim, điều chỉnh âm lượng thật lớn, giọng nữ ưm.. ưm.. a.. thở hổn hển lập tức chiếm đóng màng nhĩ.
Mặt Đồ Đồ đỏ bừng: “Đừng có bỉ ổi như vậy, được không.” Cô thò tay muốn giật lấy.
Đậu Dĩ giơ cánh tay lên.
Ngoài cửa sổ, ánh lửa lóe sáng, Tần Liệt châm thuốc, rít một hơi thật dài, điếu thuốc chỉ còn non một nửa.
Lòng anh thầm lẩm nhẩm đếm thời gian, một giây, hai giây… ba mươi giây, một phút…
Khói thuốc như sương trắng lượn lờ trước mặt rồi tản đi bốn phía, một điếu thuốc chỉ rít hai ba hơi đã xong. Trước mắt anh hiện lên cảnh tượng buổi trưa, hắn thân mật khoác tay lên vai cô, hai người ôm nhau đi ra khỏi sân…
Trong thời khắc yên ắng tịch mịch này, chỉ cần một động tĩnh rất nhỏ cũng bị khuếch đại lên trăm ngàn lần, cửa sổ bên kia bỗng truyền đến một âm thanh kỳ dị, hết thảy động tác của Tần Liệt đột nhiên khựng lại.
Đó là âm thanh gì, đàn ông hiểu rõ nhất.
Thời gian đang lẩm bẩm đếm trong lòng bỗng chốc hỗn loạn, cơ thể Tần Liệt càng trở nên cứng đờ, trong vài giây anh đã nghĩ đó chỉ là trò đùa quái đản, nhưng ngay cả như vậy cũng khiến anh không cách nào chịu nổi. Tất cả những băn khoăn do dự trước đó đều bị anh vứt hết sang một bên, thêm một giây là thêm trăm lần giày vò hành hạ.
Anh dụi tắt đầu thuốc, nhét hộp thuốc vào túi quần, rảo bước thật nhanh về phía bên đó.
Tần Liệt gõ cửa phòng ba cái, mới đầu vẫn còn giữ được bình tĩnh: “Từ Đồ.” Cách hai giây, anh lại gọi: “Từ Đồ.”
Bên trong im lặng không lên tiếng, nhưng âm thanh bất thường đã ngừng lại.
Một chân anh đặt trên bậc thềm, tay chống vào cánh cửa, đầu cúi xuống, kiên nhẫn đợi một hồi.
Trong bóng tối, chỉ có tiếng côn trùng kêu rỉ rả, càng khiến đêm tĩnh lặng tột cùng.
Cứ giữ nguyên như vậy một hồi, ngón tay anh duỗi ra len vào giữa sàn giường và mông cô, cách quần lót: “Vừa rồi ngã có đau không?” Giọng nói như đá sỏi lạo xạo khàn đục đến không thể tưởng tượng.
Từ Đồ không lên tiếng.
Chần chừ do dự chốc lát, bàn tay anh lại trượt tiếp lên trên, miết qua hõm lưng sâu hun hút, dừng lại nơi mép áo ngực của cô, ngón tay khảy khảy hai cái, bất động.
Tần Liệt cố gắng kiềm chế, hồi lâu sau, thở hắt ra một hơi: “Em và hắn có quan hệ gì?”
Từ Đồ nói: “Bạn tốt.”
“Chỉ là bạn?”
“Dạ.” Bộ dạng hiện giờ của cô nàng khỏi cần nói có bao nhiêu ngoan ngoãn nghe lời, đáng yêu khôn tả.
Tần Liệt cắn môi dưới của cô: “Vừa nãy cố ý chọc giận anh sao?”
Thời khắc nguy hiểm thế này, Đồ Đồ đành phải bán đứng bạn bè: “Là ý của hắn, em không muốn làm vậy đâu.”
Tần Liệt khẽ hừ một tiếng: “Không biết xấu hổ, không ngượng hửm, xem cái gì?”
Từ Đồ nói: “Em muốn tắt, nhưng không giành được điện thoại.”
Tần Liệt im lặng phút chốc: “Trước đây rất thường xem sao?”
Ngẫm nghĩ mấy giây: “Có xem mấy lần.” Cô nàng vặn âm thanh xuống mức thấp nhất, thú nhận.
“Với hắn ta?”
“Sao có thể!” Cô thiếu điều dựng hết lông tóc lên: “Với Tiểu Nhiên, bạn em.”
Lúc này, trong lòng anh mới thoải mái đôi chút.
Cách hai giây sau, cô lại thêm vào hai chữ: “Con gái.”
Tần Liệt không hỏi gì nữa, ngón tay nhẹ nhàng cọ lên khóe môi cô, lướt qua đôi gò má và vành tai, dừng lại nơi mép tóc trên trán.
Nghĩ đến mấy năm càn quấy, náo loạn này của cô; bạn bè thân thiết bên cạnh cũng chẳng khá hơn chút nào, may mắn thay, cô đã không đi quá xa, chỉ cần có người nắm giữ, cô có thể quay lại như xưa.
Tần Liệt khẽ thở dài, trong lòng dâng lên thương xót.
Anh hôn trán cô: “Sau này không được ở cùng với hắn nữa.”
Từ Đồ vuốt mái tóc bù xù, nhỏ giọng nũng nịu: “Anh dựa vào cái gì mà quản em.”
Hai người đang dính chặt vào nhau, từng chữ một truyền vào tai anh rành rành: “Sau này không nghe lời anh thử xem.” Ngón tay thô ráp của anh trượt thẳng một đường xuống dưới, hõm giữa ngón cái và ngón trỏ siết chặt, dùng một lực không nhẹ nắm lấy vòng eo nhỏ nhắn của cô.
Từ Đồ ưỡn người, khe khẽ thốt lên: “Ưm…”
Thân thể Tần Liệt cứng đờ, trong nháy mắt máu huyết toàn thân đổ dồn về một chỗ, lao thẳng xuống dưới.
Anh hít một hơi thật sâu, rút tay về, nâng người dậy: “Đêm nay, em ngủ ở đây đi.” Anh kéo váy cô ngay ngắn lại: “Bên ngoài còn có người, ở trong phòng lâu quá, sẽ ảnh hưởng không tốt.”
Cô thầm thì: “Lúc nãy lôi em vào làm gì, bây giờ sợ ảnh hưởng?”
Khóe miệng Tần Liệt co giật: “Vừa rồi tức giận.” Anh đứng dậy, giúp cô cởi đôi giày thể thao và tất bông ra, cầm đôi chân nhỏ bé kia đặt trong trong lòng bàn tay mình, kéo một bên mép chăn đắp lên: “Anh sẽ ngủ ở phòng em.”
Cánh tay anh chống lên giường, kề sát vào tai cô, ám muội thì thầm: “Để cửa cho anh.”