Tam Giác Mùa Hè (Liệt Đồ)
Chương 33 :
Ngày đăng: 16:56 30/04/20
Những đám mây đen thoắt ẩn thoắt hiện khắp bầu trời, lúc trong xanh lúc u ám.
Trên mặt đất vẫn còn đọng lại chút nước mưa của đêm qua, chiếc bàn dài và băng ghế trong sân cũng đã khô ráo.
Tối qua, sau khi về phòng, Đậu Dĩ leo lên giường đánh một giấc, nhưng nửa đêm cứ trằn trọc không ngủ sâu. Sáng nay thức dậy, lúc đi ra cửa đứng vươn vai kéo giãn thắt lưng cho đỡ nhức mỏi, mặt trời đã lên cao quá ba ngọn sào.
Hắn bị ánh nắng chói chang chiếu nhức mắt, cúi đầu hắt hơi mấy cái, dụi dụi mũi, đảo mắt nhìn một vòng xung quanh, thấy Từ Đồ đang ngồi xổm trên bậc thềm trước cửa nhà bếp, trước mặt để một chậu nước, khay màu và bút cọ nằm kế bên chân, miệt mài rửa dụng cụ vẽ.
Đậu Dĩ dừng động tác trên tay, thong thả bước qua, bóng râm phủ xuống trước mặt cô.
Từ Đồ ngẩng đầu lườm, không thèm để ý, tiếp tục thả bút cọ vào chậu nước.
Đậu Dĩ: “Dậy sớm thế.” Hắn xoay người, ngồi xổm xuống bậc thềm bên cạnh.
“Trưa trờ trưa trật gần đứng bóng, còn sớm sao.”
“Ha, mấy lời này thật chẳng giống em chút nào.” Hắn nghiêng đầu nhìn cô.
Từ Đồ hừ một tiếng, tập trung vào công việc của mình, không nói chuyện.
Hai người cứ ngồi như vậy một hồi, Từ Đồ bắt đầu rửa tới khay đựng màu.
Đậu Dĩ nhẫn rồi lại nhịn, nhịn nhịn, không nhịn được, rốt cuộc vẫn lên tiếng hỏi: “Tối qua… Em không sao chứ?”
Từ Đồ nói: “Không sao.”
“Vậy hai người…”
Trên tay bị lấm lem chút màu vàng, Từ Đồ nhúng vào nước cọ rửa: “Tốt hơn trước rồi.” Cô chỉ nói bâng quơ một câu không rõ đầu đuôi.
Sắc mặt Đậu Dĩ tối sầm lại, hỏi cái này đúng là tự chui đầu tìm ngược mà, trai đơn gái chiếc lưỡng tình tương duyệt ở chung một phòng còn có thể làm gì, nhưng hắn không cam lòng, như thể phải nghe được câu trả lời xác nhận của cô, mới có thể khiến hắn hoàn toàn dập tắt hết hy vọng.
Nói không khó chịu là giả, tình cảm của hắn đối với cô rất phức tạp, như thể người yêu, như là em gái, nhưng bất luận là gì đi nữa, hắn đều không sẵn lòng đón nhận một người đàn ông khác đột nhiên chen vào.
“Vậy em nhớ trả ơn anh đó.” Hắn lấy ra điếu thuốc: “Hút không?”
“Không, đang bận tay.” Cô hừ lạnh một tiếng: “Nói mà không biết xấu hổ, mặt anh cũng quá dày mà.”
“Gì chứ?”
“Cho dù có quen thuộc đi nữa, cũng không thể mở… mấy cái thứ đó!”
Đậu Dĩ châm thuốc, lườm cô: “Quản làm gì, không hiệu nghiệm sao?”
“Hừ!”
Ngón trỏ hắn khẩy tàn thuốc: “Vả lại, không phải cuối cùng em đã bán đứng anh, đổ hết tội lỗi cho anh sao.”
Từ Đồ cũng cảm thấy đúng là có chút thiếu lương tâm: “Xin lỗi.”
Cô nhìn hắn, hai chữ ‘xin lỗi’ này vậy mà nói đến nghiêm túc áy náy, Đậu Dĩ thoáng khựng lại: “Anh với em mà còn nói mấy lời khách sáo này.” Hắn hút một hơi: “Có điều kết quả không như mong đợi, vốn tưởng có thể khiến hắn trút ruột trút gan thú nhận tình cảm gì đó, không ngờ tính tình của hắn thối như vậy.”
Từ Đồ cười khan: “Anh diễn kịch diễn sâu tới ngớ ngẩn rồi hả?”
Hắn chậc chậc: “Tay này quá dã man.”
Từ Đồ: “…”
Hướng San cũng nhìn con bé mấy giây, sau đó xoay người nói với Tiểu Ba: “Chị đi trước.” Giống như ngoại trừ cô ấy, chẳng còn ai đáng để cô ta tạm biệt.
Tiểu Ba nói: “Vậy chị đi thuận buồm xuôi gió.” Cô ấy nghĩ ngợi một lúc: “Em quyết định ở lại Lạc Bình, nếu sang năm chị trở lại đây, vẫn có thể gặp em.”
Hướng San kinh ngạc chớp mắt một cái, lại mỉm cười: “Cũng mong như thế.” Cô ta nói: “Hy vọng em có thể hạnh phúc.”
Cô ta kéo vali hành lý, xoay người đi.
Tần Tử Duyệt thấy vậy vội vàng chạy nhanh về phía trước mấy bước: “Đợi một chút!” Giữa đường con bé bị Tần Xán kéo lại, đôi mắt ướt sũng: “Mẹ, sau này… thật sự không trở lại đây nữa sao?”
Hướng San nhìn về phía Tần Liệt, thấy người đó rủ mắt nhìn chằm chằm cô bé con, ánh mắt anh trĩu nặng, ngón tay đang vô thức siết lại.
Giờ phút này hẳn là tâm trạng của anh không cách nào nhẹ nhõm ung dung, Hướng San nhếch môi, rốt cuộc cũng đã nếm được chút khoái trá: “Ừ, về sau không trở lại nữa.”
Nước mắt trong đôi đồng tử trong veo đó vỡ òa rơi xuống lăn dài trên gò má, cơ thể nhỏ bé tựa hết lên người Tần Xán, cố gắng kiềm chế: “Mong ước của con trong ngày sinh nhật hôm đó,” cô bé ngập ngừng: “Con hy vọng sau này mẹ sẽ sinh một em bé thật xinh đẹp, em ấy sẽ được ở bên cạnh mẹ từ từ lớn lên, có ba có mẹ…”
Lời còn chưa dứt, cô bé đã òa khóc nghẹn ngào, Tần Xán ôm chặt con bé vào lòng, hốc mắt cũng đỏ hoe.
Tần Tử Duyệt cố nuốt những giọt nước mắt, nức nở: “Là con không hiểu chuyện, vốn dĩ không nên quấn quít làm phiền mẹ, sau này con cũng sẽ không ầm ĩ với ba đòi mẹ nữa.” Cô bé chớp mắt, những giọt nước trong veo lã chã rơi xuống: “Con xin lỗi, lúc trước đã làm mẹ phiền lòng.”
Giọng nói của Tần Tử Duyệt nấc nghẹn: “Tạm biệt…” con bé nhìn cô ta: “Dì Hướng.”
Hướng San bất giác khựng người, rốt cuộc trong đôi mắt lạnh lùng kia cũng có chút chua xót, đứng yên vài giây, nắm chặt bàn tay, cười: “Tạm biệt.”
…
Ra tới Phàn Vũ đã gần ba giờ chiều, suốt cả đoạn đường trời cứ đổ mưa phùn lất phất.
Tần Liệt đưa bọn họ đến đầu thị trấn, chiếc xe jeep của Đậu Dĩ vẫn đang đậu trong lùm cây, thân xe được nước mưa dội sạch đen bóng, bùn đất trên bánh xe cũng trôi đi không ít.
Đậu Dĩ bấm khóa, âm thanh ‘tít’ vang lên, ông chủ quầy hàng rong bán trái cây ở phía trước quay đầu nhìn; người đàn ông đang ngồi bên cạnh nghe thấy tiếng động, phản xạ có điều kiện nhảy vọt dậy.
Cái bóng đó vụt lóe qua khóe mắt Tần Liệt, anh nhanh chóng đưa mắt nhìn sang.
Người nọ cao gầy, mũi ưng, mắp híp, mặc áo thun tay ngắn màu đen và quần bò, kính râm giắt trên đỉnh đầu, trên tay cầm nửa miếng dứa đang ăn dang dở.
Tần Liệt quan sát một lúc, người này không quen mắt, hẳn là người ở nơi khác.
Đối phương cũng nhận ra anh đang nhìn hắn chằm chằm, liền dời ánh mắt đi chỗ khác, điềm nhiên như không ngồi xuống lại.
Tần Liệt cũng thu hồi ánh mắt, hảo tâm nhắc nhở: “Tình hình thời tiết thế này, tối nay sẽ tiếp tục mưa to, nếu không có gì gấp gáp, có thể ở lại Phàn Vũ một đêm đợi đến mai hãy đi.”
Đậu Dĩ thả ba lô vào xe, liếc anh: “Không cần, đoạn về đường xá dễ đi, tôi đi thẳng theo hướng đông đến thành phố Khâu Hóa, tới đó sẽ tìm khách sạn trọ lại.” Hắn nhìn anh: “Buổi trưa, ăn chưa no, nếu không thì đi kiếm chút gì ăn?”
Cũng không đợi Tần Liệt trả lời, hắn lại hỏi người kia một câu tượng trưng: “Cô có đi không?”
Hướng San đã mở cánh cửa bên ghế phụ lái: “Tôi mệt, hai người đi đi.” Động tác của cô ta dừng lại: “Nếu anh không ngại, tôi ngồi trong xe của anh đợi…, nếu anh sợ vấn đề an toàn, có thể lấy chìa khóa đi, tôi sẽ không đụng tới bất kỳ thứ gì.”
Đậu Dĩ bĩu môi: “Nói cũng đúng, lòng người khó dò.” Vừa nói vừa rút chìa khóa ra.
Hướng San xem thường, nhìn Tần Liệt một cái, cuối cùng chẳng nói gì, khom người ngồi vào trong.
Đậu Dĩ phất tay, rảo nhanh tới phía trước dẫn đường.
Tần Liệt ngẩng đầu nhìn trời, đứng yên một lát, cũng rút chìa khóa xe máy, bước theo.