Tam Giác Mùa Hè (Liệt Đồ)

Chương 34 :

Ngày đăng: 16:56 30/04/20


Mùa hè, tiệm mì sợi dựng một cái rạp lộ thiên sát cửa, bàn ghế được chuyển hết ra ngoài, lúc ăn mỳ không cũng đến nổi nóng nực toàn thân đầm đìa mồ hôi.



Mấy ngày nay thời tiết âm u nên khá vắng khách.



Hai người tùy tiện tìm một chỗ ngồi xuống, Đậu Dĩ móc từ trong túi quần ra gói khăn giấy, rút một tờ lau mặt bàn.



Tần Liệt liếc mắt, cúi đầu thổi một cái, đặt cánh tay lên: “Ông chủ.”



Có người ‘ới’ to một tiếng, lập tức chạy ra.



Tần Liệt: “Một bát mì thịt bò, tô lớn.” Nói xong hất cằm về phía đối diện.



Người phục vụ lại quay qua hỏi Đậu Dĩ.



Tần Liệt không để ý tới bọn họ nói chuyện, hướng người ra ngoài, xoay đầu nhìn đường xá.



Hôm nay là cuối tuần, đúng vào dịp họp chợ, nhưng gặp phải thời tiết xấu, người lui tới cũng ít hơn mọi khi. Mấy quầy hàng che cái dù lớn phía trên, dùng vải bạt phủ trực tiếp lên mặt quầy đậy hàng hóa lại, người bán mặc áo mưa, chân giẫm trên mặt đất đầy bùn lầy. 



Khóe mắt anh lướt nhìn, thấy ở góc tường đối diện có một bóng người ẩn hiện vụt lóe qua, loáng cái đã trốn vào trong ngõ hẻm.



Người này cao gầy, mặc áo đen, giống y hệt người anh vừa thấy trước đó.



Tần Liệt chau mày, quay đầu nhìn Đậu Dĩ.



“Cậu tới đây một mình đúng không?”



Ở thị trấn miễn cưỡng cũng có thể vào được internet, Đậu Dĩ đang loay hoay với điện thoại, mặt mũi đần ra chẳng khác nào tên ngốc nhìn anh: “Anh nói đi!” Sau đó lại hỏi: “Có chuyện gì?”



Tần Liệt không trả lời, chẳng bao lâu sau, hai bát mì đã được bê ra đặt trước mặt.



Anh rút từ trong ống đũa ra một đôi, vừa đưa mắt nhìn qua phía góc đường vừa trộn mấy sợi mì, hơi nóng bốc lên ngùn ngụt.



Đậu Dĩ không chơi nữa, cầm đũa đảo mấy lượt trong bát: “Trước kia, thứ Đồ Đồ phiền nhất chính là ăn mì sợi.” Hắn nhìn người đàn ông đối diện: “Không thích trứng gà và cà rốt, cũng rất ít ăn trái cây, ngược lại hoàn toàn không có sức kháng cự với thịt, nhất là sườn.” Hắn nói: “Cũng giống như phần lớn nữ sinh, thích khoai tây chiên và ô mai mơ.”



Tần Liệt không nói gì, động tác ăn mì vừa nhanh chóng lại gọn gàng.



Đậu Dĩ: “Tôi đang nói chuyện với anh đó?”



“Kén ăn tốt lắm sao?”



Đậu Dĩ hừ cười thành tiếng: “Thời buổi này, có cô gái nào không kén chọn? Đều là lớn lên trong hũ mật, muốn ăn gì mà không được?” Hắn nói: “Chỉ sợ nơi quá nghèo nàn, muốn ăn cũng không có.”



Tay Tần Liệt khựng lại, đầu không ngẩng lên nhưng ánh mắt có đôi chút mông lung.



Đậu Dĩ quan sát sắc mặt anh, biết những lời này đã đâm chọt vào lòng đối phương, nhưng bản thân hắn cũng chẳng thấy nhẹ nhõm thoải mái hơn chút nào.



Hắn thở dài một tiếng, đặt đôi đũa xuôi theo miệng bát: “Kỳ thật, tôi rất coi thường những người luôn ra vẻ tài giỏi, tự cho mình là đúng; nếu không vì Từ Đồ, hôm nay tôi cũng không muốn ngồi chung một chỗ với anh.” Hắn rút từ trong túi quần ra gói thuốc: “Từ nhỏ, cô ấy đã được ba mẹ cưng chiều, sau này gặp phải biến cố, mới thành ra như bây giờ. Bao nhiêu năm như vậy, cô ấy chưa từng nghe lời bất cứ một ai.” Đậu Dĩ hút mạnh một hơi: “Trừ anh.”
Tần Liệt khẽ mỉm cười, cảm thán thời gian thật quá đỗi diệu kỳ, ban đầu gai mắt chẳng thèm ngó ngàng gì tới, vậy mà giờ đây cả trái tim bị cô nắm giữ, nhìn những tia sáng vàng ấm áp trong ngôi nhà, mới thật sự hiểu được ý nghĩa của nhớ thương bận lòng là thế nào.



Anh khóa xe lại, gỡ nón áo mưa xuống đi vào.



Ông chủ ngẩng đầu lên: “Ây dà, A Liệt đó à.”



Tần Liệt giũ nước mưa trên vạt trước xuống, mỉm cười.



Ông chủ hỏi: “Mua thuốc lá hả?”



“Không.”



Đối phương nghi hoặc: “Trời mưa to thế này, cậu muốn mua gì?”



Ánh mắt Tần Liệt tìm kiếm một vòng trên kệ, dừng một lát: “Có ô mai mơ không?”







Từ trong tiệm tạp hóa đi ra, Tần Liệt không đi tới chỗ để xe mà đội nón áo mưa lên, rẽ qua ngỏ hẽm phía sau đi tới nhà chú La thầy thuốc đông y.



Nhà thầy thuốc La nằm sâu hun hút bên trong, đi vào ngõ hẻm rồi phải rẽ thêm bốn năm lối ngoặt nữa mới tới, đoạn đường nào cũng hẻo lánh khó đi, thêm vào đó mưa không ngừng dội xuống, cả con ngõ nhỏ đen kịt một màu, đến nửa bóng người cũng không thấy.



Tần Liệt chẳng để ý, cứ sải bước đi về phía trước.



Vừa bước xuống mấy bậc thềm, bất thình lình từ phía sau vang lên những tiếng động bất thường kỳ lạ.



Bước chân Tần Liệt thoáng ngập ngừng, rồi bất ngờ đứng phắt lại.



Bước chân phía sau mất kiểm soát lỡ nhịp lao tới thêm mấy bước, sau đó đột nhiên im bặt.



Anh không quay đầu lại, nghiêng tai lắng nghe, tiếng mưa rơi xen lẫn với tiếng hít thở rối loạn, hai đồng tử trong đôi mắt của Tần Liệt lập tức trầm xuống sâu như bóng đêm, nhớ tới người đàn ông áo đen lúc chiều. Dừng chốc lát, anh lại tiếp tục sải bước, lần này tốc độ cực nhanh.



Tần Liệt lách người, nhanh chóng ngoặt vào lối rẽ, đứng dán người sát vào vách tường.



Mưa vẫn rơi xối xả không ngừng, quả nhiên đầu bên kia truyền đến tiếng bước chân dồn dập, theo sau là một bóng đen hấp tấp đi tới.



Khóe môi Tần Liệt căng cứng, duỗi tay chộp lấy, túm cánh tay người nọ tính bẻ ngoặt ra sau đè lên tường.



Nhưng bóng đen lại không cao gầy như trước đó, cũng hoàn toàn không có chút sức trói gà nào, bị sức mạnh của anh xoay tròn đảo nửa vòng trong bùn, a a a sợ hãi la lên, thanh âm nhỏ nhẹ mềm nhũn.



Tim Tần Liệt đột nhiên thắt lại, đây là âm thanh anh quen thuộc nhất trên đời, thậm chí chỉ một giây trước đây thôi anh còn đang nghĩ đến khuôn mặt đáng yêu của cô, đang rất nhớ cô. Anh theo bản năng thu tay lại, cánh tay kia vươn ra đỡ lấy thắt lưng cô, hai người chuyển động theo quán tính, anh ôm cô loạng choạng thêm mấy bước, khi lấy lại được thăng bằng, cơ thể anh đã đè nặng ép chặt cô vào tường.



Một bên gò má của Từ Đồ dán lên tường, bị thân hình cao lớn của người trước mặt khóa vào giữa, cánh tay anh đỡ sau thắt lưng cô, không bị va đau, nhưng bị dọa hoảng sợ không ít.



Cô nhắm tịt mắt, hốt ha hốt hoảng: “Tần Liệt, là em, là em mà!”