Tam Giác Mùa Hè (Liệt Đồ)
Chương 35 :
Ngày đăng: 16:57 30/04/20
Từ Đồ lại hét loạn xạ thêm mấy tiếng.
Tần Liệt: “Suỵt, Suỵt…” anh áp bụng ngón tay lên môi cô, giọng nói rất trầm, hai âm tiết, chậm rãi phả ra bên tai cô, sau đó khẽ thì thầm: “Anh nghe thấy rồi.”
Một tay anh chống lên tường, cánh tay kia rút khỏi thắt lưng cô, mở rộng vạt áo mưa ra hai bên, bọc cô vào lòng.
“Có đụng trúng chỗ nào không?”
Từ Đồ: “Dạ không.”
“Hoảng sợ lắm sao?”
Từ Đồ nói: “Có một chút, em tưởng anh định đánh em.”
Hai thân thể ẩm ướt dán chặt vào nhau, trái tim trong lồng ngực anh đập từng nhịp mạnh mẽ, cơ thể anh khẽ lay động, tựa hồ đang cúi đầu phì cười: “Chỉ cần em la chậm chút nữa thôi là anh động thủ rồi.”
Từ Đồ ngẩng đầu lên, toàn bộ khuôn mặt anh ẩn trong chiếc mũ áo mưa, vạt áo rộng thùng thình bên dưới chiếc mũ phủ xuống trùm kín đỉnh đầu cô, xung quanh được áo mưa bao bọc, trước mặt là lồng ngực dày rộng của anh, loáng cái, cô như được núp trong một chiếc lều nhỏ, vững chắc và an toàn.
Bàn tay Từ Đồ áp lên lồng ngực anh, giọng nói phớn phở như đứa trẻ nghịch ngợm thích gây chuyện: “Em tưởng sẽ không bị anh phát hiện chứ.”
“Tưởng anh ngốc hả?” Tần Liệt giả vờ giận dữ, khẽ hỏi: “Em tới đây bằng cách nào?”
Từ Đồ nói: “Đi nhờ xe máy của con trai Lục bà bà.”
“Cậu ấy ra thị trấn sao?”
Từ Đồ ‘dạ’ một tiếng, ngón tay lơ đãng trượt lên trượt xuống trên ngực anh.
Tần Liệt rủ tròng mắt, chiếc áo thun màu đen của anh làm nền cho đôi bàn tay nhỏ nhắn trắng ngần của cô, cách lớp vải áo, vẫn có thể cảm giác rất rõ hơi lạnh ở những nơi ngón tay thon nhỏ đó nghịch đùa lướt qua.
Ánh mắt anh lại di chuyển lên trên, nhìn vào mắt cô: “Trên người chỉ mặc thế này mà chạy tới đây sao?”
Từ Đồ nói: “Em gấp quá, quên mang theo áo mưa.”
Cô buộc tóc, đuôi tóc bị ướt dán sát vào cổ, tóc mái ban nãy bị anh vén sang hai bên, cả khuôn mặt nhỏ nhắn lộ hết ra ngoài.
Tần Liệt cúi đầu, nhẹ nhàng đặt môi lên trán cô: “Sao không ngoan ngoãn ở nhà đợi anh?”
Từ Đồ mím môi, cơ thể vừa rồi còn lạnh run mà giờ đã ấm lên không ít: “Em ở nhà buồn chán, muốn ra ngoài chơi cho khuây khỏa, nhưng anh đi nhanh quá, em đuổi theo không kịp.”
Mưa càng lúc càng lớn, những hạt mưa nặng trịch ào ào đổ xuống đỉnh đầu, xuôi theo áo mưa trượt xuống, bắn tung tóe dưới chân.
Tần Liệt nghiêng đầu nhìn xung quanh, ôm cô bước sang phía bên cạnh, đứng dưới hàng hiên nhà người ta, bên trên có mái che, có thể trú mưa tạm thời.
Tần Liệt khẽ tách cô ra khỏi vòm ngực mình, ngón tay cong lại, nâng cằm cô lên, buộc cô ngẩng đầu nhìn mình: “Nói thật anh nghe nào.”
Từ Đồ: “Em không có nói dối mà.”
Ánh mắt của Tần Liệt dần dần sâu không thấy đáy, tay dời xuống dưới, cách lớp áo mưa, tóm một cái bắt ngay hõm eo cô kéo lại: “Thật sự buồn chán hửm?”
“Dạ.”
“Mấy giờ rồi?”
Từ Đồ bật sáng màn hình di động: “Tám giờ kém mười.”
Đã muộn như vậy, sắc trời hoàn toàn tối đen.
Ông chủ tiệm tạp hóa thu dọn đồ đạc trên bàn cho vào tủ, cách cửa sổ: “A Liệt, tôi thấy trời mưa lớn kiểu này hai người không về được đâu.” Vừa nói vừa liếc mắt nhìn Từ Đồ.
Tần Liệt quay người lại, tay cũng rút về: “Đúng là lớn quá.”
Ông chủ nói tiếp: “Giờ này không còn ai mua gì, tôi cũng định đóng cửa, cậu xem hai người…” Hắn nói tiếp: “Cuối thị trấn không phải có khách sạn nhỏ sao, thay vì ở đây đóng băng đông lạnh, chi bằng qua đó trú mưa, đợi mưa tạnh bớt biết đâu có thể về được.”
Ngón tay của Tần Liệt không khỏi động đậy, vừa quay đầu lại, rơi ngay vào ánh mắt của cô.
***
Khách sạn nhỏ Xuân Hồng.
Bà chủ Vương Xuân Hồng mơ mơ màng màng, tay chống đầu, cằm chôn trong hai khối thịt nung núc ở cổ, bị chính tiếng ngáy của mình làm cho giật mình bừng tỉnh, ho khan mấy tiếng, từ từ mở mắt ra.
Bà ta nhìn đồng hồ treo tường, rồi nhìn quanh quất bên ngoài một hồi, mưa to gió lớn, những giọt nước mưa như hạt đậu nện ào ào xuống kính.
Bà ta chống bàn đứng dậy, sửa soạn đóng cửa đi ngủ.
Bỗng nhiên có một tiếng động vang lên, gió mạnh đập cánh cửa vào vách tường.
Bà ta giật mình tỉnh hẳn, nhìn thấy một đôi nam nữ bước vào.
Cô gái mặc cái áo mưa dài, vành nón che khuất trán, chỉ lộ ra nửa khuôn mặt; người đàn ông thân hình cao lớn, khuôn mặt anh tuấn, trời mưa to nhưng chỉ mặc một chiếc áo thun ngắn tay màu đen, vải vóc bị ướt mưa dán sát vào người, khiến cho đường nét vạm vỡ của phần thân trên cơ thể hiện ra rõ rệt.
Bà chủ khách sạn quan sát chốc lát, cười đon đả hỏi: “Hai người muốn thuê phòng sao?”
Hai người chân trước chân sau đi tới, người đàn ông hỏi: “Còn phòng không?”
Bà ta nhìn mấy cái chìa khóa trong ngăn kéo, vội nói: “Còn dư lại hai phòng cuối cùng, hai người lấy hết?” Ánh mắt bà ta lại đảo một vòng trên người bọn họ đánh giá: “Hay chỉ lấy một phòng?”
Người đàn ông không trả lời, vuốt nước trên mặt, không tự chủ quay đầu nhìn người con gái bên cạnh kia.
Nhìn nhau chốc lát.
Anh nói: “Hai…”
“Một phòng.” Cô gái giành nói trước.
Ánh mắt của hai người lại giao nhau.
“Mưa lớn như vậy, lỡ có người khác cần.” Cô gái kéo kéo tay người đàn ông, bị đối phương ngắm nhìn có chút mất tự nhiên, cười gượng: “Anh nói, đúng không!?”