Tam Nhật Triền Miên

Chương 20 : Thời kì hòa hoãn

Ngày đăng: 23:09 21/04/20


“Được… ta làm vợ ngươi.” Liễu Dịch Trần nuốt nước mắt vào trong.



“Tốt, lão tử đói rồi, ngươi mau đi nấu cái gì đi.” Lâm Thiên Long lập tức sai y đi nấu cơm.



Liễu Dịch Trần gãi gãi mũi, im lặng vào bếp, nấu vài món ăn, giúp “phu quân” y no bụng.



“Hà… No quá.” Lâm Thiên Long vỗ bụng, thỏa mãn “ợ” một tiếng. Hắn không ngờ rằng, tay nghề của Liễu Dịch Trần lại tuyệt đến vậy, chậc… tuy còn kém các đầu bếp lớn trong tửu quán, nhưng… cũng đủ để gả đi rồi.



Người ta nói ăn no rửng mỡ, Lâm Thiên Long thoải mái nằm trên giường, nhìn Liễu Dịch Trần đang viết thư, chắc là gửi cho Lưu đại nhân.



Gương mặt của Liễu Dịch Trần quả là mê hoặc lòng người, hàng mi dài khẽ rung rung, cánh môi hồng cong nhẹ thành hình vòng cung, gương mặt trắng trẻo ửng hồng, hơn nữa dường như ngày một thắm sắc.



Phải thừa nhận rằng Liễu Dịch Trần là một mỹ nhân, đừng nói tới thê tử của huynh đệ trên núi, ngay đến hoa khôi của thanh lâu huyện Quan Hà so với y cũng phải kém sắc mấy phần. Ngắm nhìn một mỹ nhân nhường này, bảo Lâm Thiên Long hoàn toàn không rung động sao được, thế nhưng Lâm Thiên Long có phải kẻ ngốc đâu, tuy miệng thì gọi “vợ” đấy, nhưng hắn cũng biết, dựa vào võ công của mình mà đòi đè Liễu Dịch Trần xuống, thì quá là chuyện viển vông.



“Khụ khụ…” Liễu Dịch Trần ho nhẹ hai tiếng, quay đầu nhìn Lâm Thiên Long, Lâm Thiên Long lập tức quay mặt sang hướng khác theo phản xạ, không để y biết mình đang nhìn lén y.



Liễu Dịch Trần nhẹ nhàng mỉm cười, cố ý không vạch trần hắn, bị cặp mắt nhìn chòng học như vậy, chỉ e đến người mù cũng phát hiện ra ấy, huống chi y là người lúc nào cũng quan tâm theo dõi hắn.



Đợi Liễu Dịch Trần tiếp tục viết thư, Lâm Thiên Long lại bắt đầu nhìn lén y, dù sao đi nữa, ngắm người đẹp cũng là một thú vui tao nhã.



Chẳng bao lâu, Liễu Dịch Trần đã gác bút, gấp thư lại mấy lượt rồi mới nhét vào phong thư, lấy sáp từ trong tay nải đóng dấu niêm phong bao thư lại, rồi sai một nha dịch chuyển đến huyện Quan Hà.
Nửa người mình gần như đè chặt Liễu Dịch Trần, chỉ có tay là ôm lấy eo y, đùi mình gác lên đùi người ta, đầu y rúc trong ngực hắn, vẻ mặt say ngủ vô cùng thỏa mãn.



Lâm Thiên Long chột dạ, cẩn thận rút tay chân mình lại, lau mồ hôi trên trán.



“Đậu mợ… sao lại ôm y ngủ cơ chứ.” Lâm Thiên Long không thể tin nổi, đột nhiên lại nghĩ tới giấc mộng kì lạ bữa nọ, mình thích Liễu Dịch Trần sao?



“Thích cái cóc khô! Lão tử thèm mà thích!” Bị dọa cho một trận, Lâm Thiên Long hét ầm lên.



“Ưm… Thích gì cơ?” Bị tiếng hét của Lâm Thiên Long đánh thức, Liễu Dịch Trần mơ mơ màng màng mở mắt, ánh mắt có chút đờ đẫn nhìn Lâm Thiên Long, y còn chưa tỉnh ngủ hẳn.



Liễu Dịch Trần lúc này khép hờ đôi mắt, dịu mắt như trẻ con, sau một đêm đầu tóc có hơi rối, khác xa với vẻ nho nhã ngày thường.



Dễ… dễ thương quá…



Lâm Thiên Long há hốc mồm nhìn Liễu Dịch Trần vừa ngủ dậy, đầu óc nảy ra mấy chữ lớn. Thế nhưng khi đối phương dần nhìn rõ ràng, hắn cũng thầm rủa xả mình, khỉ gió gì chứ, tối qua ôm người ta đánh một giấc thì thôi đi, y chỉ chưa tỉnh ngủ dụi mắt thôi cũng thấy y đáng yêu… Lẽ nào giấc mộng kia nói trúng rồi?



Phì phì phì! Quỷ mới thích tên biến thái thích chọc mông người khác! Lâm Thiên Long bực bội đưa ra kết luận.



“Chẳng gì cả.” Bực mình xua xua tay, Lâm Thiên Long nhảy khỏi giường.