Tam Nhật Triền Miên

Chương 21 : Rối bời

Ngày đăng: 23:09 21/04/20


“Hà… Oáp…” Ngáp một cái, Liễu Dịch Trần mới tỉnh hẳn, nằm trên giường thưởng thức Lâm Thiên Long mặc y phục, tiếc nuối nhìn lớp da màu đồng cổ bị tấm áo giản dị che khuất.



“Nhìn cái gì mà nhìn!” Lâm Thiên Long quay vụt người lại, tức giận nhìn Liễu Dịch Trần.



Liễu Dịch Trần giơ hai tay ra, oan ức nói: “Ta có làm gì đâu.”



Lâm Thiên Long nghiến răng trợn mắt, nhưng lại không tìm được lý do. Phí lời! Hắn đương nhiên biết y chẳng làm gì cả, thế nhưng, hai mắt cứ chiếu từ lưng hắn xuống mông, cũng lại bởi chuyện chột dạ sớm nay mà Lâm Thiên Long càng thêm nhạy cảm, bị ánh mắt y lướt qua, cơ thể chẳng hiểu sao lại nóng lên.



“Khốn kiếp!” thẹn quá hóa giận mắng xong, Lâm Thiên Long cau có quay người, vội vàng đi rửa mặt chải đầu, lập tức ra khỏi phòng.



Huyện nha trấn Bình An không hề lớn, nhưng hậu viện cũng coi như thoáng đãng, Lâm Thiên Long tìm được một góc yên tĩnh, cởi áo vứt sang một bên, cởi trần, bắt đầu luyện công.



Đánh xong bộ Phục Hổ quyền mạnh mẽ uy vũ, cơ thể cường tráng của Lâm Thiên Long đã đầy mồ hôi.



“Sảng!” Quyền cuối cùng, Lâm Thiên Long hô lên một tiếng. Lâu lắm rồi không được dịp luyện võ sảng khoái thế này, ngày trước suốt ngày phải trốn chui trốn nhủi, sau khi bị Liễu Dịch Trần bắt rồi thì hai lần xảy cái chuyện chó má kia… Những việc ấy, làm hắn bù cả đầu, hôm nay luyện xong bộ quyền, cảm giác như lửa giận tích tụ trong người đều được xả ra hết, quả là sảng khoái khó bì.



“Ha.” Không biết Liễu Dịch Trần tới từ lúc nào còn mang theo một tấm khăn bông.



Lâm Thiên Long cũng không khách khí, cầm khăn lau mồ hôi. Ném khăn lại cho chủ, Lâm Thiên Long định mặc áo xong bỏ đi luôn, lại bị Liễu Dịch Trần cản lại.



“Ngươi có việc gì?” Lâm Thiên Long nhướng mày hỏi. Vừa mới xả hết cục tức suốt mấy ngày, hắn không muốn thấy cái tên chó má gây ra đám chuyện chó má này.




“Lão tử phải đi tiểu ngay.”



Sau đó chạy vút đi.



Liễu Dịch Trần ngây ngốc nhìn vị trí trước mặt mình, vừa rồi y còn bám dính trên người Lâm Thiên long, mượn việc chỉ dạy mà ăn đậu hủ của hắn, mà bây giờ đã chẳng thấy bóng dáng người đâu nữa.



“Ha… ha ha… ha ha ha…” Liễu Dịch Trần cười sang sảng, tuy không rõ xảy ra chuyện gì, nhưng y cam chắc nguyên nhân Lâm Thiên Long bỏ chạy không phải là muốn đi vệ sinh đâu.



Phía sau hậu viện huyện nha có một ngọn núi, hai tay Lâm Thiên Long ôm lấy đầu ngồi xổm trên mặt đất, nếu để ý còn có thể thấy khắp người hắn lởn vởn hắc khí…



“Mẹ nó… lão tử đang làm gì thế này. Liễu Dịch Trần có đẹp cũng vẫn là nam nhân, còn là gã nam nhân đã đâm mông của lão tử. Lão tử phải ghét cay ghét đắng y mới đúng chứ!” Ôm đầu, Lâm Thiên Long không ngừng tự hỏi bản thân.



“Cái đồ mất dạy này, mấy ngày không dùng đến ngươi nhưng chẳng ngờ ngươi lại háo sắc đến thế, nam nhân nói mấy câu bên tai mi mà mi đã dựng lên được rồi hả! Mi có mất mặt quá không đây.” Tức giận trừng mắt nhìn đũng quần đã “dựng lều”, mắt muốn rớt khỏi tròng luôn.



“Mẹ nó, may mà lão tử thông minh, mượn cớ đi tiểu gấp, nếu bị y phát hiện thì lão tử đúng là chẳng còn mặt mũi nhìn ai nữa. Lẽ nào lão tử bị nam nhân đè đến nghiện luôn rồi?” Lâm Thiên Long vò đầu bứt tóc, vẻ mặt vô cùng ảo não.



—–



*Muốn nói, tổ sư, thế thằng nào ở trên vừa đòi đảo chính đè con nhà ngươi ta? Mày thích chơi trò này thì nhận mợ đi… Anh ngồi đây cũng ảo não thay cho mày ~ Có đứa nó ôm cho là sướng rồi, anh mày còn đang ngồi ôm mèo gõ phím đây này =_=||| À mà thôi, cứ vờn nhau tiếp đi, bần đ… à anh đây thích rape ko thích tự nguyện, gangbang nữa càng ngon ~ Mà thụ kiểu này thì chắc chẳng có gangbang đâu ~ *Sệch ~ Được mấy hôm cái nhân cách “bần đạo dê nhai cỏ” lại bay đâu không biết nữa ~