Tẩm Quân
Chương 101 : Hồng môn yến
Ngày đăng: 00:35 19/04/20
Hồng Môn Yến là bữa tiệc được tổ chức vào năm 206 trước CN ở Hồng Môn
(ngoại thành Hàm Dương, kinh đô của nước Tần thời bấy giờ). Người tham
dự có : Lưu Bang, Hạng Vũ là những người có vai trò lãnh đạo chống quân
Tần, bữa tiệc này có ảnh hưởng sâu sắc tới khởi nghĩa nông dân cuối thời Tần và cuộc chiến Hán – Sở, nó được xem là gián tiếp thúc đẩy sự diệt
vong của Hạng Vũ và sự thành công của Lưu Bang lập ra nhà Hán.
Điển tích Hồng Môn Yến nói về việc Hạng Vũ tổ chức tiệc mừng công với ý
muốn giết Lưu Bang. Lưu Bang dù trải qua nhiều phen nguy hiểm nhưng cuối cùng đã an toàn thoát hiểm.
Hồng Môn Yến ám chỉ bữa tiệc mở ra để mượn cớ hại người!>>
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Sau khi Lâu Cương Nghị lui xuống, Khinh Tuyết cũng chờ lệnh để lui xuống nốt.
Dù sao nàng cũng rất hiểu, thân là phi tử hậu cung, làm sao có thể can
dự triều chính? Sau lưng còn bỏ qua, chứ quang minh chính đại ngồi giữa
đại điện nghe nghị sự là chuyện không thể, hơn nữa nàng còn là cống nữ
đến từ Tề Dương Quốc.
Cho dù một lần cũng không được.
Nàng cũng không muốn gặp phải phiền toái.
Việc cho nàng xuất hiện vừa rồi, hắn có thể giải thích là cho cha con
nàng gặp mặt, giờ không còn chuyện của nàng, nàng cũng không muốn gây
thêm thị phi.
Vì thế nàng cung kính xin Hách Liên Bá Thiên cho phép lui xuống.
Hách Liên Bá Thiên cũng không nói gì thêm, vốn dĩ hắn cũng chỉ có ý định để nàng tham gia việc đón Lâu Cương Nghị.
Không biết vì sao, tuy không biết ý nghĩ trong lòng nàng, nhưng hắn muốn nàng được nổi bật một lần, để nàng có thể ngẩng cao đầu trước mặt Lâu
Cương Nghị, để nàng có thể đứng trước mặt Lâu Cương Nghị uy phong một
lần.
Thân là nữ nhân của hắn, hắn muốn trao cho nàng những thứ tốt nhất.
Đích thật là điều này đã khiến lòng Khinh Tuyết được trấn an không ít.
Đang trên đường hồi cung, lại thấy Chu Uyển Bích đi tới từ hướng đối
diện, cười thật thuần khiết, nàng không gặp cô ta đã lâu, không thể
tưởng tượng được hôm nay cô ta lại chủ động tới tìm nàng. Con người cô
ta, vô sự bất đăng tam bảo điện (không có việc nhờ cậy thì chẳng tìm
gặp), nếu không có việc, quyết chẳng đi đến trước mặt nàng làm gì.
Chưa đến gần đã thấy cô ta lên tiếng: “Thần thiếp tham kiến Tuyết Phi nương nương…”
Khinh Tuyết cười nhạt, có chút lạnh lùng, chuyện của Hoa Phi và Linh
Phi, nàng vẫn hoài nghi Chu Uyển Bích có nhúng tay can thiệp, từ ngày cô ta nói những lời kia, nàng vẫn một mực hoài nghi.
Nhưng cô ta không hành động trực tiếp, nàng cũng chỉ có thể giả vờ không biết, dù sao Chu Uyển Bích cũng không phải một đối thủ đơn giản, cô ta
có Tề Dương Quốc chống lưng.
“Chu thị nữ miễn lễ.” Khinh Tuyết nói.
“Thật là trùng hợp! Không thể ngờ lại gặp Tuyết Phi nương nương ở chỗ này.” Chu Uyển Bích lả lướt cười nói.
Khinh Tuyết chỉ nhìn cô ta với vẻ lãnh đạm, cố ý không nói gì, nàng nhìn ra được, Chu Uyển Bích đang muốn nhân cơ hội nói gì đấy, nhưng nàng cố
tình không cho cô ta cơ hội này.
Cô ta có chút mất tự nhiên, nhưng chỉ là trong nhất thời, rồi sau đó vừa cười vừa hỏi: “Nghe nói Lâu Thừa tướng đến đây?”
“Đúng vậy.” Khinh Tuyết cười nhạt, không nóng không lạnh, khiến người
khác không thể nhìn ra tâm tư trong lòng, cuối cùng, nàng lại cố ý bồi
thêm một câu: ” Lần này Lâu tướng đến cũng là vì chính sự hai nước, nói
thế nào thì cũng là chuyện của triều đình, thân là hậu cung phi tử, bớt
quan tâm đi mới là phải!”
Nói xong, Khinh Tuyết chậm rãi xoay người, đi về phía Hải Đường Cung.
Nàng cũng không muốn ở chung với Chu Uyển Bích lâu.
Lòng nàng hiện đang rối như tơ vò.
Nàng vẫn một mực muốn báo thù, khi cơ hội đến trái ngược là lại có chút
lo lắng, nàng cũng không biết bản thân muốn thế nào, chỉ cảm thấy tâm tư rối rắm, thứ nàng cần lúc này là được yên tĩnh để suy nghĩ.
Hẳn là đã sợ sệt suốt từ lúc đó đến giờ.
Khinh Tuyết cười, cười đến nghiến răng nghiến lợi : “Có tình huống nào
mà Lâu phu nhân chưa từng trải qua chứ? Sao tối nay lại có vẻ luống
cuống?” Nàng cố ý nói, khiến Lâm Thành Ngọc sợ đến mức không biết phải
làm thế nào cho phải.
“Ta… ta…” Lâm Thành Ngọc bị Khinh Tuyết nói thế, cả kinh không biết làm
thế nào mới được, bỗng nhiên quỳ sụp xuống: “Tuyết Phi nương nương,
trước kia là ta không hiểu chuyện, thiếu suy nghĩ, ta không biết tốt
xấu, ngài đại nhân đại lượng đừng chấp nhặt kẻ tiểu nhân, tạm tha cho ta đi…”
“Lâu phu nhân, bà làm gì đấy?” Khinh Tuyết nhếch môi, cười nhạt, nhưng ai cũng nhận ra, nụ cười kia quá đỗi lạnh lùng.
Hàn ý bắn ra bốn phía.
Lâu Cương Nghị kéo tay Lâm Thành Ngọc: “Bà làm gì đấy!”
Kéo xong ông ta lại nhìn Khinh Tuyết: “Tuyết Phi nương nương, nội nhân lớn tuổi, nói chuyện lạc đề, ngài đừng để ý.”
Khinh Tuyết nhìn Lâu Cương Nghị, nở nụ cười thật diễm lệ: “Lâu đại nhân
yên tâm, cái gì nên để ý, cái gì không nên để ý, trong lòng bản cung tất nhiên là biết rõ.”
Câu nói đa nghĩa này cả Lâu Cương Nghị và Lâm Thành Ngọc đều hiểu, nàng sẽ không bỏ qua cho bọn họ.
Quả nhiên, Lâm Thành Ngọc vừa nghe thế, lại ngã quỵ xuống.
Một con người vốn gớm ghê, lúc đối diện với cái chết, thì ra lại đáng cười đến vậy.
Bà ta cũng biết sợ hãi, bà ta cũng biết sợ hãi sao?
Bà ta sợ chết, vậy năm đó khi hành hạ mẫu thân, bà ta có nghĩ tới chuyện tha cho mẫu thân một con đường sống không.
Không hề, nàng nhìn thấy rất rõ ràng, khi tra tấn mẫu thân, bà ta cười
lạnh, mụ đàn bà rắn rết này, hôm nay sẽ là ngày chết của bà ta.
Đúng lúc này, chủ nhân bữa tiệc xuất hiện.
Một thân long bào vàng chói, khiến ai cũng thấy rõ từ xa.
Hách Liên Bá Thiên toàn thân lãnh lệ, mặt không chút thay đổi, khí phách đi thẳng vào trong bữa tiệc.
Tối nay hắn không đội vương miện cửu long, mà dùng ngọc quan giữ tóc,
nhưng vẫn không bớt chút uy nghiêm nào. Hắn trời sinh đã có sự uy nghiêm khiến người khác kính sợ, khiến không ai dám khinh nhờn.
Không chờ cung nhân thông báo, ai nấy đều đứng dậy, sửa lại áo xống, quỳ xuống hành lễ: “Tham kiến ngô hoàng, ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn
tuế!”
Thật vô cùng vang dội.
Khinh Tuyết có thể cảm nhận được, sự trung thành mà các thần tử dành cho Hách Liên Bá Thiên cao hơn tất cả.
Nàng cũng xuống khỏi bục hành lễ.
Hách Liên Bá Thiên khoát tay chặn lại: “Các khanh miễn lễ!”
Rồi sau đó đi về hướng chủ tọa, đến bên cạnh Khinh Tuyết, nhẹ nhàng đỡ
lưng nàng, kéo nàng đi sát bên cạnh, để mọi người nhận rõ hắn sủng ái
nàng nhiều thế nào.
Vốn dĩ đã có không ít viên quan bất mãn, chẳng qua là chưa dám lên tiếng.
Khinh Tuyết bình tĩnh gật đầu, ngồi yên tĩnh lặng, nhưng đôi mắt, nhìn như bình tĩnh, thật ra đang nổi sóng dữ dội.
Hách Liên Bá Thiên cũng không hàn huyên gì với Lâu Cương Nghị, chỉ ra lệnh bắt đầu ca múa.
Mấy chục mỹ nữ ca múa, đúng là rất đẹp mắt.
Nhưng số người để tâm thưởng thức lại quá ít.
Tất cả đều đang bận suy đoán tâm tư của Hách Liên Bá Thiên, ngay chính
Khinh Tuyết cũng đang đoán, nàng chưa từng hỏi Hách Liên Bá Thiên là rốt cục hắn định đối phó Lâu Cương Nghị thế nào, nhưng điều đó không có
nghĩa là nàng không tò mò.
Trong bữa tiệc này, hắn định làm cách nào để dồn Lâu Cương Nghị đến chỗ chết?