Tẩm Quân

Chương 102 : Gậy ông đập lưng ông

Ngày đăng: 00:35 19/04/20


Kỳ thật có rất nhiều lúc, người ta cứ thích phức tạp hóa vấn đề.



Dù Hách Liên Bá Thiên có trực tiếp xử tử Lâu Cương Nghị, Tề Dương Quốc

cũng chẳng dám ý kiến gì, chẳng qua cổ nhân nói, “hai nước giao chiến,

không chém sứ thần”, thế nên hắn cần một cái cớ.



Có điều cái cớ này vặt vãnh quá, không nhắc đến thì hơn.



Ca múa xong, Hách Liên Bá Thiên dựa lưng vào ghế, mắt hơi nheo lại,

giống như nhàn rỗi, nhưng không ai dám mất cảnh giác với kẻ trời sinh

bạo ngược như hắn.



Hắn đột nhiên mở miệng: “Lâu Thừa tướng, nghe nói quý quốc có một điệu

múa rất đặc sắc, hơn nữa còn có lai lịch riêng, tên là Khu Ma Vũ gì đó…”



“Đúng vậy.” Lâu Cương Nghị thấy Hách Liên Bá Thiên nói thế, nhanh chóng

trả lời: “Đó là điệu múa dân tộc của nước ta, mỗi lần có sự kiện quốc

gia đại sự, đều cho người biểu diễn Khu Ma Vũ, có tác dụng xua đuổi ma

quỷ, bảo vệ bách tính bình an.” (Khu Ma: xua đuổi ma quỷ)



“Ồ?” Hách Liên Bá Thiên ngân dài ra vẻ rất hứng thú, dường như trở về

dáng vẻ bình thường, dùng đôi mắt hẹp dài nhìn Lâu Cương Nghị chằm chằm.



Bị hắn nhìn chiếu tướng, Lâu Cương Nghị có chút hoảng loạn.



Vào lúc đó, không chỉ Lâu Cương Nghị nhận ra, ngay chính Khinh Tuyết cũng nhìn ra chủ ý của Hách Liên Bá Thiên.



Hắn muốn dùng điệu múa kia làm khó Lâu Cương Nghị.



Đại đa số người đang có mặt biết rõ chuyện Khu Ma Vũ là quốc vũ của Tề

Dương Quốc, thậm chí đã được tôn làm điệu múa của thần linh, không thể

truyền ra ngoài, cũng không cho phép bạ kẻ nào cũng được học, ai làm

trái chém không tha.



Hách Liên Bá Thiên đột nhiên nhắc tới, ý tứ rõ như ban ngày.



Khinh Tuyết nhìn hắn, chợt thấy hắn nói tiếp: “Thật ra trẫm cảm thấy vô

cùng hứng thú với điệu múa đó, không biết có may mắn được chiêm ngưỡng

không?”



Dù sao Lâu Cương Nghị lăn lộn quan trường cũng đã mấy chục năm, loại

chuyện này chưa đến mức khiến ông ta loạn hết đầu óc, ông ta ngẩng đầu

lên, cười nói: “Hồi Hoàng Thượng, nếu Hoàng Thượng thích, quốc gia của

thần xin được thỉnh Hoàng thượng tham dự quốc yến lần tiếp theo.”



Ai ngờ mấy lời đó của ông ta, liền khiến Hách Liên Bá Thiên quát to một tiếng: “Cái gì!”



Hắn hùng hổ đứng bật dậy: “Ngươi nói trẫm muốn xem một điệu múa mà phải chờ quốc yến của các ngươi để được mời!”



“Chuyện này… Hoàng Thượng…” Lâu Cương Nghị không dự đoán được Hách Liên

Bá Thiên đột nhiên nổi cơn thịnh nộ, sợ đến mức phát run, lời nói cũng

bắt đầu lắp bắp.



Khinh Tuyết chỉ lẳng lặng nhìn, không nói câu gì.



“Này nọ gì! Trẫm sẽ xem tại đây, hơn nữa xem ngay tối nay!” Hách Liên

Phách Thiên quát to, trong lúc nhất thời, khí thế vương giả khiến kẻ

khác không dám trái ý hắn.



Lâu Cương Nghị khó xử trừng mắt: “Hoàng Thượng, sao có thể xem ngay tối

nay được? Ngài muốn làm khó thần sao? Thần không mang vũ giả nào đến,

hơn nữa Khu Ma Vũ là thánh vũ, sao có thể biểu diễn ở dị quốc! Làm thế

là bất kính với thánh vũ!”



“Ý ngươi muốn nói trẫm không xứng được xem? Hay là bổn quốc không xứng?” Hách Liên Bá Thiên nghiến răng nghiến lợi, ngữ khí vô cùng thô bạo, vài phần hung hãn, khiến không người nào dám khinh nhờn.



“Hồi Hoàng Thượng, thần không có ý đó, có điều mỗi nước có phong tục tập quán riêng, Hoàng Thượng đừng làm khó thần thế.” Lâu Cương Nghị trầm

tĩnh lên tiếng.



Nhưng dù ông ta có thông minh cỡ nào, cũng không đấu lại với Hách Liên Bá Thiên.



Thứ nhất, Hách Liên Bá Thiên vốn không có ý định buông tha ông ta, khi

đã giở đến thủ đoạn này, tức là hắn đã chẳng màng chuyện quang minh

chính đại hay bẩn thỉu đê hèn, từ trước đến giờ hắn nổi danh ngang

ngược, căn bản chưa từng bận tâm người khác đánh giá thế nào. Vốn dĩ hắn là bạo chúa. Chẳng qua để tâm đến chuyện triều chính nên ngày thường ít giở thủ đoạn này ra dùng. Có những lúc nói lý hoàn toàn vô tác dụng.




Nhưng Hách Liên Bá Thiên sao có thể không ngờ đến lý lẽ này.



Hắn nhanh chóng đưa ra câu trả lời đã được chuẩn bị trước.



“Ồ, cái gọi là “hai nước giao chiến, không chém sứ thần”, do kẻ nào quy

định?” Hách Liên Bá Thiên ngang ngược đáp trả, dứt lời, không cho ông ta cơ hội trả lời, bồi tiếp: “Trẫm là Hoàng đế Nhật Liệt Quốc, ý chỉ của

trẫm là lớn nhất, quyền định đoạt là ở trẫm, cái gọi là “hai nước giao

chiến, không chém sứ thần” không phải do trẫm định ra, ở Nhật Liệt Quốc

tất nhiên là không có hiệu lực!”



Dứt lời hắn cúi đầu, cái liếc mắt hung ác của hắn, khiến không ai dám

khinh nhờn: “Còn nữa, trẫm là thay Tề Dương Quốc loại bỏ tai họa, không

được chỗ nào?”



Lời này tuy có chút độc đoán, nhưng ngẫm kỹ thì không phải vô lý hoàn

toàn. Từ xưa đến nay, ý chỉ của đế vương là thánh chỉ, không có gì thay

đổi được kim khẩu ngọc ngôn của Hoàng đế.



Câu trả lời của hắn, chính là lời phán xử cho Lâu Cương Nghị.



Lâu Cương Nghị lại không nói gì, ngược đời là ông ta còn đưa mắt nhìn

Khinh Tuyết, đôi mắt ông ta lóe ra những ánh nhìn quái gở, khiến Khinh

Tuyết không thể hiểu nổi.



Nhưng nàng không tránh né, nàng công khai đáp trả ông ta bằng ánh mắt hận thù lạnh như băng hà phương Bắc, không chút che dấu.



Việc này khiến văn võ bá quan rất thắc mắc, bởi mắt nàng hừng hực lửa

giận. . . không chút che dấu, mà ánh mắt hận thù đấy không phải thứ có

thể giả vờ.



Đó là mối hận từ tận tim gan xương tủy, xiết chặt linh hồn.



Hách Liên Bá Thiên liếc mắt nhìn Lâu Cương Nghị một cái, quát: “Người đâu, áp giải Lâu Cương Nghị!”



Hắn vừa dứt lời, hơn hai mươi thị vệ dáng vẻ cao lớn đột ngột xông vào,

tiến đến bẻ quặt tay chân Lâu Cương Nghị, ấn chặt ông ta xuống sàn.



Những người này đều mặc trang phục thị vệ, tất cả đều là thủ hạ của Hách Liên Trường Phong, quả nhiên, Hách Liên Trường Phong chậm rãi đi tới từ phía sau, vẻ mặt trầm tĩnh cứng rắn, nhưng trong ánh nhìn cứng rắn là

sự đau khổ rất khó để nhìn ra.



Lâu Cương Nghị biết phản kháng cũng vô ích, chỉ có thể quỳ gối dưới sự khống chế của bọn thị vệ.



“Hoàng Thượng xin tha mạng! …” Lâm Thành Ngọc sợ tới mức mặt mày tái

nhợt, toàn thân run rẩy, nhưng bà ta rất hiểu nếu Lâu Cương Nghị có bất

trắc gì, bà ta cũng đừng mong thoát, vì thế vội vàng quỳ xuống bên cạnh

Lâu Cương Nghị van vỉ Hách Liên Bá Thiên.



* * *



(*): Nguyên văn đoạn trên là “Thỉnh quân nhập ung”.



Nguyên ý của “Thỉnh quân nhập ung” là mời ngài vào trong chum. Còn ý

chính của câu thành ngữ này là chỉ: “Dùng biện pháp trị người của anh ta để trị lại anh ta”. Nó tương tự như “Gậy ông đập lưng ông”.



Câu thành ngữ này có xuất xứ từ “Tư trị thông giám – Đường Kỷ”.



Võ Tắc Thiên thời nhà Đường là một vị nữ hoàng duy nhất trong lịch sử

TQ. Nhằm giữ gìn ách thống trị của mình, bà đã giở thủ đoạn khủng bố

mạnh mẽ và hậu thưởng cho người tố giác. Do đó, một số quan viên hà khắc của bà đã tìm đủ mọi cách để vu cáo cho người bất đồng chính kiến với

mình, và không ngừng cải tiến dụng cụ tra tấn để tiến hành bức cung đối

với phạm nhân. Trong đó, đại thần Chu Hưng và Lai Tuấn Thần là thối tha

nhất.



Một hôm, có người mật báo với Võ Tắc Thiên là Chu Hưng mưu làm phản, Võ

Tắc Thiên bèn cử Lai Tuấn Thần đi xử lý vụ án này và ra hạn phải giải

quyết xong. Lai Tuấn Thần và Chu Hưng vốn quan hệ mật thiết với nhau,

nên cảm thấy rất khó xử. Ông suy đi tính lại mãi, cuối cùng đã nghĩ ra

một kế. Ông mời Chu Hưng đến phủ mình chơi, rồi hỏi Chu Hưng có cách nào hay nhất để bức cung phạm nhân. Chu Hưng không hề hay biết ý đồ của Lai Tuấn Thần là nhằm vào mình, bèn đắc ý nói rằng, có thể đặt sẵn một cái

chum, đốt lửa ở xung quanh rồi bỏ phạm nhân vào trong chum, như vậy phạm nhân không chịu được đành phải khai ra hết. Lai Tuấn Thần bèn sai người chuẩn bị mọi thứ như Chu Hưng đã nói, sau đó trở mặt nói với Chu Hưng

rằng: “Nay có người cáo ông mưu làm phản, bệ hạ cử tôi xét hỏi ông, bây

giờ xin mời ông vào ngồi trong chum”. Chu Hưng sợ mất hồn vía, không

biết nói thế nào cho phải, đành ngoan ngoãn nhận tội.Hiện nay, người ta

vẫn hay dùng câu thành ngữ này để chỉ hiện tượng dùng cách trị người của anh ta để trị lại anh ta.