Tẩm Quân

Chương 103 : Bị cắn ngược

Ngày đăng: 00:35 19/04/20


“Hoàng Thượng, nếu người đã muốn định tội, thần cũng không có gì để nói nữa,

nhưng mà, thần có một nghi vấn, có thể hỏi cho rõ ràng trước lúc định

tội được không, cho dù phải chết, thần cũng không oán.” Lâu Cương Nghị

bỗng nhiên chậm rãi nói, ngữ khí rất trấn tĩnh.



Ánh mắt ông ta lóe ra sự giảo hoạt, khiến Khinh Tuyết sinh lòng cảnh

giác, nhíu mày nhìn ông ta, không biết rốt cục là ông ta muốn giở trò

gì.



Nhưng Khinh Tuyết biết, theo cái dáng vẻ định liệu hết rồi này, nhất định sẽ không phải chuyện gì tốt đẹp.



“Nói!” Hách Liên Bá Thiên quát lạnh. Giọng nói tức giận, vẻ mặt khí phách, khiến kẻ khác biết chớ có lên tiếng bừa.



Lâu Cương Nghị chậm rãi nói với vẻ kín đáo: “Chắc Hoàng Thượng đã biết,

trong số cống nữ nước ta đưa tới, có một người là gian tế …”



Ông ta cố ý kéo dài câu nói, nhưng vẻ mặt lại ung dung, bởi vì ông ta

biết, những lời này, giống như sét đánh giữa trời quang, dù vô tình cũng sẽ khiến người khác hoảng sợ.



Nói gì thì đây cũng là chuyện quốc gia đại sự.



Đúng là cho tới giờ, lòng vua tôi Nhật Liệt Quốc vẫn canh cánh một nghi vấn chưa có lời giải.



Nhất là Hách Liên Bá Thiên, lòng hắn vẫn luôn khúc mắc điểm này.



Khi Lâu Cương Nghị kết thúc câu nói, hắn không khỏi đưa mắt nhìn Khinh Tuyết một cái.



Khinh Tuyết biết hắn nhìn nàng, nhưng nàng không nhìn hắn, nàng chỉ nhìn chằm chằm vào Lâu Cương Nghị, có lẽ bá quan văn võ không rõ ràng lắm ý

tứ của Lâu Cương Nghị khi nói những lời đó.



Nhưng Khinh Tuyết và Hách Liên Bá Thiên lại đã hiểu ngay khi vừa nghe xong.



“Là ai? …”



“Ai? …”



Văn võ bá quan lao xao thắc mắc.



Lâu Cương Nghị nhìn các quan một vòng, rồi lại nhìn Khinh Tuyết, ánh mắt tàn nhẫn và giả dối: “Người đó là… cô ta!” Dứt lời, ông ta đưa tay chỉ

thẳng vào Khinh Tuyết.



“Chính là người đang là Tuyết Phi —— Lâu Khinh Tuyết!”



Ông ta vừa nói xong, cả cung điện liền ồ lên.



Văn võ bá quan không hẹn mà gặp, đồng loạt đưa mắt nhìn về Khinh Tuyết.



Khinh Tuyết chậm rãi đứng lên, vẻ mặt lạnh lùng cao quý, cung phục màu

đỏ thẫm, như khiến nàng thêm phần khí thế, ngữ khí của nàng trong trẻo

nhưng lạnh lùng như băng: “Các ngươi tin lời ông ta chỉ với một lời

đấy?”



Thanh âm sắc nét, nổi bật trong tiếng xì xào bàn tán, mọi người không khỏi dồn ánh mắt về phía nàng, vẻ mặt mỗi người một khác.



Kẻ đứng ngoài đám người là Hách Liên Trường Phong vẫn tập trung nhìn

nàng, biểu tình cứng rắn, không có chút biến hóa gì, thời điểm Lâu Cương Nghị dứt lời, cũng chỉ có một mình hắn là vẫn duy trì một vẻ mặt lạnh

ngắt từ đầu đến cuối.



Tay hắn, vẫn nắm chặt lấy cán thanh đại đao.



Hắn không biết tình huống này rốt cuộc sẽ diễn biến đến kết quả nào,

nhưng hắn nhìn ra được, tình hình này đối với Khinh Tuyết vô cùng bất

lợi, hắn không thể nhìn nàng chịu đựng đau khổ một mình.



Nếu có thể, hắn thật sự mong bữa tiệc này sẽ loạn như ong vỡ tổ, khi đó, có lẽ hắn sẽ chọn mang Khinh Tuyết đi, phải trốn tránh cuộc đời cũng

bất chấp.
Thanh âm trong trẻo, bình tĩnh: “Hoàng Thượng, ngài có tin không?”



Không biện giải, không kinh hoàng. Nàng chỉ duy trì sự bình tĩnh từ đầu đến cuối.



Bình tĩnh khiến ai nấy đều cảm thấy không hợp lý, giờ phút này, dù nàng có khóc lóc làm loạn cũng là chuyện bình thường.



Nàng thế này khiến mọi người đều khó hiểu, hơn nữa từ đầu đến cuối, Hách Liên Bá Thiên vẫn mím chặt môi, không nói tiếng nào, khiến mọi người

không dám ồn ào nữa.



Hách Liên Bá Thiên nhìn nàng, nhưng không mở miệng.



Hắn có tin không?



Kỳ thật lòng hắn không thể nào tin được, nhất là nhìn ánh mắt đó của

nàng, nghe câu nói đó của nàng, hắn càng không muốn tin tưởng.



Kỳ thật hắn cũng nhìn ra được chuyện này có phần kỳ quái, nhưng, hắn

không chỉ là người dân Nhật Liệt Quốc, hắn còn là quân chủ của Nhật Liệt Quốc, hắn có trách nhiệm của hắn.



Thế nên hắn không thể vì ý nghĩ ích kỷ cá nhân mà khoan dung chuyện này.



Vì thế hắn nói: “Chuyện này, phải điều tra rõ ràng đã.”



Thanh âm vang vang cất lên một cách nặng nề.



Khinh Tuyết thản nhiên cười, nụ cười có chút đau khổ, nhưng vẫn rất xinh đẹp: “Hoàng Thượng, thần thiếp có thể thỉnh cầu ngài một chuyện không?”



“Nàng nói đi.” Hách Liên Bá Thiên nói. Không biết vì sao, nghe được

Khinh Tuyết nói những lời này cộng với dáng vẻ của nàng, hắn chỉ cảm

thấy lòng đau nhức nhối.



Ngoài ra còn cảm thấy rất khủng hoảng.



Cảm giác như sắp đánh mất một thứ gì.



“Hoàng Thượng đã đồng ý với Tuyết Nhi, sẽ báo thù thay Tuyết Nhi, Tuyết

Nhi cũng không có yêu cầu gì khác, dù chuyện này có điều tra được gì hay không, Tuyết Nhi chỉ tâm niệm, hy vọng Hoàng Thượng có thể làm thay

Tuyết Nhi…” Ngữ khó của nàng mong manh như khói.



Ai nghe xong cũng phải động lòng.



Đàn bà chỉ đẹp thôi còn có thể kháng cự, nhưng đàn bà đã đẹp mà còn buồn thì khó có ai có khả năng kháng cự.



Nàng không xưng là thần thiếp, mà xưng là Tuyết Nhi.



Nàng làm thế là hy vọng, có thể mượn chuyện đó lay động lòng Hách Liên Bá Thiên.



Nàng chỉ có cơ hội này, nếu để Lâu Cương Nghị trở về Tề Dương Quốc, mọi chuyện sẽ đâm vào ngõ cụt.



Đương nhiên Hách Liên Bá Thiên biết nàng muốn nói gì, hắn nhìn nàng,

chậm rãi nói: “Người đâu, đem Lâu Cương Nghị và vợ là Lâm Thành Ngọc

giải đi chờ thẩm vấn!”



Lâu Cương Nghị nghe thấy câu đó, giật bắn cả người, ông ta thật không

ngờ, Hách Liên Bá Thiên phát hiện chuyện đấy rồi, vẫn còn có thể vì

Khinh Tuyết mà bắt trói mình.



Ông ta kinh sợ như đứng bên bờ vực sống chết, quyết không thể để bắt

lại, bởi vì ông ta nhìn ra, nếu bị bắt lại, chỉ sợ khó thoát được cái

chết.



Ông ta vội vàng quỳ sụp xuống: “Hoàng Thượng, ngài đã nói, chỉ cần thần

có thể chứng minh Lâu Khinh Tuyết chính là gian tế, Hoàng Thượng sẽ thả

thần về nước!”