Tẩm Quân

Chương 104 : Vẫn che chở nàng

Ngày đăng: 00:35 19/04/20


“Đúng là trẫm có nói như thế.” Hách Liên Bá Thiên liếc nhìn ông ta một cái,

khi mọi người tưởng rằng Hách Liên Bá Thiên sẽ thả ông ta thật.



Hách Liên Bá Thiên Nhãn đột nhiên nheo mắt, nhãn thần toát lên sự lạnh

lùng sát khí: “Nhưng ngươi đã chứng minh được sao? Chỉ là một mẩu giấy

con con, có thể chứng minh điều gì? Ngươi coi trẫm là cái gì, chẳng qua

chỉ là một mẩu giấy, nếu có kẻ nào ném vào Minh Dương Cung của trẫm, có

phải thế là kết luận được trẫm chính là gian tế?”



Hách Liên Bá Thiên không phát uy thì thôi, hễ phát uy thì thật dọa người.



Biểu tình lạnh lùng, khí thế khát máu, đằng đằng sát khí, khiến ai nấy không rét mà run.



Lời này của hắn rõ ràng là che chở cho Khinh Tuyết. Các quan đi theo đã nhìn ra điều đó, không ai lời ra tiếng vào nữa.



Không nói đến chuyện lời Hách Liên Bá Thiên nói rất hợp tình hợp lý, cho dù không hợp tình hợp lý, hắn trời sinh thô bạo, sẽ không chấp nhận cho kẻ khác bàn cãi nửa lời.



Biểu tình của hắn nói lên một cách rõ ràng rằng, chuyện này, hắn sẽ

không bỏ qua dễ dàng, thế nên kẻ nào cũng đừng nhúng mũi can thiệp.



Nhưng Lâu Cương Nghị không thể buông xuôi.



Bởi vì ông ta biết rõ bốn chữ “đêm dài lắm mộng”, nếu lúc này còn không

thoát hiểm, sớm muộn gì cũng rơi đầu, Hách Liên Bá Thiên thiên vị Khinh

Tuyết là chuyện không có gì để bàn cãi.



Ông ta ngẩng đầu lên, nói rành mạch: “Vẫn nghe nói Quốc chủ Nhật Liệt

Quốc là một người sáng suốt, khí phách hào vân, nhất ngôn cửu đỉnh, tại

sao hôm nay cứ hết lần này đến lần khác làm khó thần! Nếu người đã đồng ý thì nên thả thần về nước, hơn nữa thần thân là sứ thần Tề Dương Quốc,

người làm thế này thật là mang tiếng!”



Lâu Cương Nghị chọn cách được ăn cả ngã về không, thử xem xem liệu Hách

Liên Bá Thiên có thể bất chấp thể diện mà xử lý ông ta không.



Ông ta làm thế thật quá coi thường Hách Liên Bá Thiên, tuy Hách Liên Bá

Thiên ngông nghêng ngang ngược, nhưng lại là một kẻ trí dũng song toàn,

hắn sao có thể chịu thua chỉ vì hai ba câu khích tướng!



Hơn nữa hắn đã đáp ứng Khinh Tuyết sẽ báo thù hộ nàng, trong lúc mọi

chuyện còn chưa trắng đen rõ ràng, hắn nhất định sẽ không tha cho Lâu

Cương Nghị.



Hơn nữa đáy lòng hắn rất hiểu, dù chuyện đã điều tra tỏ tường, hắn cũng

không bỏ qua cho Lâu Cương Nghị, có lẽ hắn sẽ xử tội Khinh Tuyết, nhưng

hắn vẫn sẽ báo thù hộ nàng.



Khi nhìn thấy từng vết sẹo trên lưng nàng, nhớ tới ánh mắt đau xót thất thần của nàng, hắn đã hạ quyết tâm sẽ làm đến cùng.



Lâu Cương Nghị, nhất định không thể bước chân ra khỏi Nhật Liệt Quốc.



“Ý của ngươi là nói trẫm không phải là một người sáng suốt?” Hách Liên

Bá Thiên bỗng nhiên quát lên một tiếng, vẻ mặt nhuốm đầy sát khí.



Ngay cả bá quan văn võ đã chứng kiến cảnh hắn nổi cơn thịnh nộ nhiều lần giờ cũng cấm khẩu, trong lúc nhất thời, toàn bộ Hải Đường Cung yên lặng như tờ, không chút âm thanh.



Loáng thoáng có tiếng hít thở ngập ngừng.



Khinh Tuyết chậm rãi ngẩng đầu, nhìn Hách Liên Bá Thiên, rồi sau đó nói: “Hoàng Thượng, thiếp trong sạch.”



Vốn dĩ, nàng cũng không định nói những lời này, nhưng giây phút nhìn

thấy hắn như thế, rốt cục thì nàng không kiềm chế được lên tiếng, nàng

biết chưa chắc hắn đã tin, nhưng ít nhất, nàng không lừa hắn.



Cho dù là khi nào….



Hách Liên Bá Thiên nghe thấy Khinh Tuyết dịu dàng nói thế, không khỏi

chấn động cõi lòng, hắn quay đầu nhìn nàng, chỉ một cái nhìn, chất chứa

biết bao điều.



Nếu nàng gào khóc nói mình bị oan, có lẽ hắn sẽ không tin.



Nhưng nàng có thể bình tĩnh nói thế, hắn rất tin nàng, hơn nữa trái tim còn nhói đau nhức nhối.



Quay người lại, hắn hạ lệnh với thị vệ: “Người đâu, áp giải Lâu Cương

Nghị đến thiên lao chờ thẩm vấn, sau đó giam lỏng Tuyết Phi trong Hải

Đường Cung, không có ý chỉ của trẫm, nội bất xuất ngoại bất nhập!”



Khinh Tuyết liếc mắt nhìn hắn một cái, chỉ nở nụ cười, tuy hạ lệnh giam

lỏng nàng, nhưng nàng có thể nhìn ra được, Hách Liên Bá Thiên không quá

tuyệt tình với nàng, điều này khiến lòng nàng cảm thấy vui mừng.
mặt nàng cũng ướt vì nước mắt, hắn đau lòng hôn từng chút từng chút,

khàn khàn lên tiếng: “Đừng khóc, Tuyết Nhi, nàng muốn ta phải làm thế

nào mới được!”



Nói xong, hắn nhẹ nhàng thở dài, cảm thấy lòng mình rối như tơ vò.



Nữ tử này, hắn biết rõ nhưng lại không thể nào buông tay.



“Thiếp không biết… Thiếp không biết…” Khinh Tuyết run rẩy khóc lên,

không kiêng nể gì, đại khái là trong vòng nhiều năm trở lại, đây là lần

đầu tiên, nàng không nín nhịn gì mà khóc lớn.



Nàng ra sức vùi mình vào lòng hắn, cứ khóc thế đến khi mệt mỏi, mới chậm rãi ngừng lại.



Từ đầu đến cuối, hắn không nói tiếng nào, chỉ để mặc nàng giải tỏa.



Hắn vẫn tự nhận thông minh, chuyện gì cũng nhìn thấu, nhưng chỉ riêng

với Khinh Tuyết, hắn càng lúc càng hồ đồ, càng lúc càng không biết phải

làm thế nào cho hay cho phải.



“Ta cũng không muốn tổn thương nàng…” Hắn chậm rãi nói mà chẳng hiểu tại sao. Tại sao phải giải thích, nhưng lời cũng đã nói rồi.



Khinh Tuyết cũng không dự đoán được Hách Liên Bá Thiên sẽ nói câu đấy,

nàng kinh ngạc ngẩng đầu lên, nhìn hắn, hai mắt sưng đỏ như quả hạch

đào.



Nhưng vẻ mặt đau khổ của nàng, lại khiến người khác phải đau lòng.



Đêm thu gió mạnh, dù không phải gió từ băng hà phương Bắc, vẫn lạnh thấu xương, một trận gió thổi qua, mấy đóa hoa quế nhẹ nhàng bay xuống. Rơi

trên da thịt như bạch ngọc của nàng, tạo nên một hình ảnh vô cùng mỹ lệ.



Hắn dè dặt cúi đầu, hôn lên một đóa hoa quế, thật nhẹ nhàng, nhẹ nhàng đến mức nàng ngây ngẩn cả người



Hắn nhấc đầu, nhẹ nhàng kéo bộ cung phục ở gần đấy, dè dặt đắp lên người nàng.



Người nàng rất lạnh….



“Tuyết Nhi…..” Thật lâu sau, hắn mới nói một câu.



“Dạ…” Khinh Tuyết đáp. Ngữ khí rất dịu dàng. Vừa rồi đúng là nàng rất

hận, nhưng giờ phút này nàng đã suy nghĩ cẩn thận, cho dù như thế nào.



Có lẽ, chỉ ngày kia, nàng và hắn đã chẳng còn cơ hội ở bên nhau.



Nếu đã yêu, sao còn phải đắn đo.



Hai người đâu còn nhiều thời gian.



Hơn nữa, nàng biết, khi hắn tổn thương nàng, bản thân hắn cũng không cảm thấy dễ chịu.



“Ta sẽ báo thù thay nàng.” Hắn biết, lòng nàng vẫn luôn tâm niệm chuyện này, thế nên, hắn nhất định sẽ báo thù thay nàng.



Lâu Cương Nghị, cho dù như thế nào, người đừng hòng trốn tránh.



Dòng nước mắt vốn đã ngừng rơi, đột ngột trào ra lặng lẽ…



Những lời này, khiến tim nàng như quên đập.



Chỉ cần những lời này, với nàng thế là quá đủ rồi.



Hắn cũng không hay biết nàng đang từ từ rời xa hắn, đôi tay to dài to

dài thô ráp nhẹ nhàng xoa lên tấm lưng như bạch ngọc của nàng.



Loáng thoáng vẫn còn mấy vết sẹo mờ….



Đó là do trước kia bị hành hạ dẫn đến bị thương.



Hắn sẽ không để nữ nhân của mình bị thương một cách vô ích…



Tất cả những kẻ đã làm nàng bị thương, sẽ phải trả một cái giá thật đắt!



Giờ phút này, lòng hắn đột nhiên sáng tỏ.



Mặt kệ nàng có phải gian tế của Tề Dương Quốc hay không, mặc kệ chuyện rốt cục là nàng có yêu hắn hay không.



Hắn muốn nàng sống, để khiến nàng yêu hắn, để khiến nàng không thể phản bội hắn.



Luồng khí thế ngạo mạn cứ thế lan tỏa …