Tẩm Quân

Chương 105 : Một đêm điên cuồng

Ngày đăng: 00:35 19/04/20


“Về phòng ngủ đi, đêm lạnh lắm…” Ngữ khí của hắn đột nhiên trở nên rất dịu dàng tình cảm, khiến ngực Khinh Tuyết đau nhói.



Nàng ngước đầu nhìn hắn, nhưng mãi vẫn chẳng biết nói gì.



Nước mắt thi nhau tuôn rơi.



Nàng không biết, rốt cục Hách Liên Bá Thiên muốn thế nào, hắn thế này,

ngữ khí dịu dàng đấy, ánh mắt nồng nàn đấy, trái ngược là nàng lại cảm

thấy thật khó chịu.



Chợt nghe thấy Hách Liên Bá Thiên nói: “Trẫm mặc kệ nàng có phải gian tế của Tề Dương Quốc hay không, trẫm chỉ biết, nàng là Tuyết Phi của trẫm, là của trẫm cả đời! Yên tâm, nàng sẽ không có việc gì.”



Hắn vòng tay bế bổng nàng, đi về phía phòng ngủ.



Câu nói kiên định xuyên qua lồng ngực dày rộng của hắn, tiến sâu vào lòng nàng.



Có lẽ, tin tưởng là rất quan trọng.



Nhưng hắn có thể quyết không đổi ý, nàng không biết, tình yêu này rốt cuộc là đến mức nào.



Vì lẽ gì hắn có thể nghĩa vô phản cố (làm việc nghĩa không được chùn

bước) che chở bảo vệ nàng, mà lại vì lẽ gì không chịu đặt lòng tin nơi

nàng?



Nàng thở dài, trong một mối quan hệ, khả năng không có tin tưởng, chỉ có yêu không nhiều lắm, nhất lại là mối quan hệ quân vương – phi tần.



Nàng không muốn một ngày kia hai người phải dùng kế để đối phó với đối phương, tình cảnh đó thật quá mức đau khổ.



Lúc này hắn có thể tin tưởng như thế, lòng nàng đã rất cảm động.



Ít nhất giờ phút này, nàng có thể biết, hắn yêu nàng bao nhiêu.



Hắn nhẹ nhàng đặt nàng lên giường, sau đó tự mình lên giường, hành động

rất bình tĩnh, giống nhau tối nay chưa từng phát sinh bất cứ chuyện bất

thường nào.



Nhưng ai cũng hiểu, có một số việc, không phải ngươi làm như không biết thì tức là chuyện đó chưa từng xảy ra.



“Vì sao?” Nàng dè dặt lên tiếng, ngữ khí băn khoăn, cho thấy rõ sự rối

loạn mà ngay chính bản thân nàng cũng không giải thích được.



Vì sao, ở thời điểm nàng quyết định sẽ rời xa hắn, hắn lại dụ dỗ nàng bằng niềm tin không cần căn cứ đấy?



“Vì sao cái gì?” Hắn hỏi.



Hắn hỏi vậy, Khinh Tuyết biết nói tiếp thế nào, nàng đành cười nhẹ:

“Thiếp chỉ muốn hỏi, người đã đồng ý giúp thiếp báo thù, tại sao vẫn che chở cho thiếp như thế?”



“Chẳng lẽ nàng thực sự không nhìn ra” Hắn hỏi, ngữ khí nặng nề, giờ phút này, hắn hiểu hơn bao giờ hết, đối với nàng, hắn không còn chỉ có sự

sủng ái xác thịt ban đầu.



Nàng đã bất tri bất giác tiến vào trái tim hắn.



Tại trái tim hắn, xây một căn phòng của riêng mình, ăn sâu bén rễ, đến mức không phải hắn muốn là có thể gạt đi được.



Hơn nữa, hắn cũng không có ý định gạt đi.



Dù có tạo thành đe dọa với tính mạng hắn cũng không quan tâm.



“Thiếp không biết, dường như thiếp có hiểu, nhưng ngược lại cũng có phần không rõ, thiếp cũng không biết, rốt cục là thế nào.” Khinh Tuyết lắc

lắc đầu nói, chỉ cảm thấy đáy lòng rối như tơ vò, nàng cũng không biết

rốt cục là bản thân đang bị gì.



“Tuyết Nhi, nàng nói cho trẫm nghe, nàng… có yêu trẫm không?” Trong ánh

nến chập chờn, mặt hắn cũng sáng tối liên tục, nhưng đôi mắt nhìn nàng

kiên định thì chưa từng chớp lấy một lần.



Đôi mắt sâu như hồ thu, như muốn nhấn chìm nàng trong đó.



Kỳ thật, lòng hắn rất sợ hãi, hắn sợ phải nghe đáp án mà hắn không muốn nhận.



Nhưng hắn rất hy vọng, hy vọng có thể nghe được một câu trả lời khẳng định, trái tim hắn rối bời, đập loạn dồn dập.



Hắn yên lặng nhìn nàng chăm chú.



Giống như muốn nhìn thẳng vào sâu trong đáy lòng nàng.



Khinh Tuyết nhìn hắn, đôi mắt trong suốt đẹp như ngọc, lấp lánh dưới ánh nến.



Yêu hắn không?



Câu trả lời cho vấn đề đó, có lẽ trước đây nàng không dám trả lời.
Khinh Tuyết nở nụ cười, nụ cười thản nhiên, nhưng thật ra lòng nàng thấy ấm áp hơn rất nhiều, hắn luôn như thế, luôn khiến nàng thấy ấm lòng

hơn.



Chỉ tiếc, nàng không thể mang lại cho hắn bất cứ điều gì.



“Ta ổn lắm.” Nàng nhẹ nhàng đáp.



Rồi sau đó, không gian chìm trong yên tĩnh.



Hai người, một đứng một ngồi, một người đứng ở hành lang, một người ngồi trong vườn, tuy cách không xa, nhưng thủy chung không thể chung lối.



Cuối cùng Hách Liên Trường Phong cũng mở miệng: “Nàng định làm gì bây giờ?”



Tuy hắn không biết Hoàng Thượng sẽ xử lý nàng thế nào, nhưng hắn biết,

nàng sẽ không có việc gì, tối qua biết Hoàng thượng ngủ lại Hải Đường

Cung, hắn liền hiểu điều đó.



Hắn nhìn ra được, Hoàng Thượng cũng thật lòng yêu nàng.



Thế nên, mới có thể sau khi hạ lệnh giam lỏng, vẫn không kiềm chế được mà đến với nàng.



Hắn biết, thông minh như nàng, sẽ không để đêm này trôi qua trong vô ích.



Nếu Hách Liên Bá Thiên không ở lại, nàng có khả năng nguy hiểm, nhưng Hách Liên Bá Thiên đã ở lại, nói lên, nàng an toàn.



Hắn rất hiểu nàng, nàng là một người thông minh. Hơn nữa công cuộc báo

thù kia đã ám ảnh nàng quá nửa đời người, nàng sẽ không để tuột cơ hội

quý báu thế này.



“Chờ Hoàng Thượng xử lý Lâu Cương Nghị xong rồi nói!” Khinh Tuyết chậm

rãi nói, tuy Hách Liên Trường Phong không hỏi gì, nhưng nàng biết, hắn

biết mọi chuyện.



Ánh mắt hắn, đã nói hết với nàng.



Hơn nữa, hắn là người duy nhất mà nàng không muốn giấu diếm.



Hắn hiểu nàng, cũng biết tất cả về nàng.



Ngẩng đầu, nàng nhìn hắn: “Ngươi còn nhớ ta từng nhờ ngươi một việc

không? Ta nói rồi, xong chuyện này, có lẽ ta sẽ làm thế, mà quả thật, ta cũng đang có ý định làm vậy.”



Nàng không nói hết, nhưng nàng biết Hách Liên Trường Phong vẫn nhớ.



Chuyện này nàng cũng không thể nói quá lộ liễu, trong cung không thiếu

gì tai vách mạch rừng, làm gì cũng phải cẩn thận, hơn nữa nếu để Hách

Liên Bá Thiên phát hiện phong phanh, nàng có mọc cánh cũng không đi

được.



Người đàn ông kia, hắn quá hùng mạnh.



Nàng từng nói với Hách Liên Trường Phong, nếu có thể, nàng hy vọng sau

khi báo thù sẽ rời khỏi hậu cung. Lúc ấy, nàng từng nói cần sự hỗ trợ

của hắn.



Quả nhiên, chỉ một câu, Hách Liên Trường Phong liền hiểu: “Nàng thật sự quyết định làm thế?”



“Ta đã quyết định rồi.” Nàng nhẹ nhàng đáp, không chút do dự.



Thay bằng đau lòng lúc này, chi bằng đừng để tương lai phải hối hận.



“Ta sẽ giúp nàng.” Hắn đáp.



Chỉ cần là yêu cầu do nàng đưa ra, hắn đều giúp nàng, cả đời này, hắn

chưa từng làm những chuyện ích kỷ cá nhân, nhưng lúc này, hắn lại muốn

tự làm gì đó cho bản thân.



Vì chính mình, vì giúp nàng.



Nữ tử này nhìn như kiên cường, kỳ thực rất yếu đuối.



Có lẽ con người nàng giả dối, có lẽ con người nàng lắm âm mưu, nhưng nàng lại khiến người khác phải đau lòng.



“Cám ơn ngươi…” Khinh Tuyết nhìn hắn, mỉm cười.



“Ta nói rồi, không cần nói ‘cám ơn’ ta.” Hắn nói, thái độ dịu dàng thâm tình.



“Nhưng ta cũng từng nói, ngoại trừ một câu ‘cám ơn’, ta không biết ta

còn có thể nói gì khác.” Kiếp này hắn và nàng nhất định vô duyên, nàng

nợ hắn rất nhiều, khi nào có thể trả, nàng cũng không biết.