Tẩm Quân

Chương 106 : Thay nàng báo thù (1)

Ngày đăng: 00:35 19/04/20


Trên đại điện, văn võ bá quan nghiêm túc đứng đợi, ai nấy đều có vẻ mặt hết sức nghiêm trọng.



Chuyện tối hôm qua Hách Liên Bá Thiên vẫn ngủ tại Hải Đường Cung như bao nhiêu đêm trước, tất cả mọi người đều đã biết, thế nên mới có vẻ mặt

nghiêm trọng như thế, chuyện Khinh Tuyết có phải gian tế hay không, vốn

dĩ sẽ không trở thành một vấn đề trọng đại thế này.



Nhưng bởi vì Hách Liên Bá Thiên dành cho Khinh Tuyết sự sủng ái không

tầm thường, thế nên với toàn bộ Nhật Liệt Quốc mà nói, đây là một vấn đề rất trọng đại.



Hách Liên Bá Thiên ngồi trên chính điện, chờ các quan viên hành lễ xong

quay sang Lưu công công nói: “Đem Chu Uyển Bích áp giải lên điện!”



Mọi người có chút kỳ quái, đồng loạt dồn ánh mắt về phía Hách Liên Bá

Thiên, không rõ tại sao việc đầu tiên hắn làm khi thượng triều hôm nay

lại là áp giải Chu Uyển Bích lên điện.



Đối với cái tên Chu Uyển Bích, bọn họ cũng không xa lạ.



Dù sao cũng là chuyện liên quan đến quốc gia đại sự của Nhật Liệt Quốc,

đối với hai cống nữ duy nhất được giữ lại trong cung, bọn họ đều có thái độ rất nhạy cảm.



Hai thị vệ áp giải Chu Uyển Bích lên điện.



Hách Liên Bá Thiên nhíu mày nhìn, ánh mắt có chút hung ác, nhìn Chu Uyển Bích quỳ xuống, hắn trầm giọng nói: “Chu Uyển Bích, ngươi đã biết tội

chưa!”



Chu Uyển Bích có vẻ rất bình tĩnh, trưng ra vẻ mặt khó hiểu ngẩng đầu

lên: “Hoàng thượng…. Thần thiếp không biết ngài đang nói điều gì, thần

thiếp nào có phạm phải tội lỗi gì? Ngài lại đột nhiên cho người áp giải

thần thiếp lên điện.”



“Ngươi còn muốn giả vờ cho tới khi nào?” Hách Liên Bá Thiên lạnh lùng nói, ngữ khí thâm trầm.



Chu Uyển Bích vẫn có vẻ rất vô tội: “Hoàng thượng, thần thiếp không hiểu ngài đang nói gì, nhưng thần thiếp không hề giả vờ…. Lòng trung thành

của thần thiếp đối với Hoàng thượng, Hoàng thượng rõ hơn ai hết.”



Thật đơn thuần, thật vô tội, vẫn trầm tĩnh dịu dàng, mà không mảy may sợ hãi.



“Trẫm đã điều tra ra, ngươi mới là gian tế thực sự do Tề Dương Quốc đưa

đến!” Hách Liên Bá Thiên trầm giọng nói, ném cho Chu Uyển Bích những ánh nhìn lạnh như băng đá, khí phách vương giả.



Bá quan văn võ vừa nghe đồng loạt ồ lên.



Vấn đề nhạy cảm này, chỉ sợ đã khiến không ít người mất ngủ đêm qua, lúc này nghe Hoàng thượng nói Chu Uyển Bích mới là gian tế, sao có thể

không kinh hãi.



Về phần Chu Uyển Bích, cô ta vẫn bình tĩnh nhìn hắn, không lộ chút kinh hoàng nào.



Quả là một gian tế hiếm có khó tìm, không chút sợ hãi, bình tĩnh ứng đối, vĩnh viễn dịu dàng.



Chỉ trong nháy mắt, đầu Chu Uyển Bích đã xẹt qua rất nhiều ý niệm, nhưng mỗi một ý niệm đều là phải làm thế nào để bình tĩnh vượt qua chuyện

này.



Chỉ cần không có chứng cứ thuyết phục, cô ta quyết không thừa nhận.



Ngước đầu, cô ta nói rành mạch với vẻ đau khổ: “Thần thiếp biết Hoàng

thượng yêu Tuyết Phi tỷ tỷ, không đành lòng nhìn Tuyết Phi tỷ tỷ phải

chết, thế nên muốn lấy thần thiếp ra chết thay Tuyết Phi tỷ tỷ… Nhưng

mà… Nhưng mà Hoàng thượng… làm như vậy có công bằng với thần thiếp

không? … Thần thiếp cam tâm tình nguyện chết vì Hoàng thượng, quyết

không oán hận, nhưng chết như thế này…. Thần thiếp. . . . . Thần

thiếp…..”



Lời còn chưa dứt, hai hàng lệ đã lã chã tuôn rơi, dáng vẻ nhu mì yếu đuối, đau đớn khổ sở, thật dễ gây xúc động.



Hách Liên Bá Thiên chỉ trầm tĩnh nhìn cô ta, không nói tiếng nào.



Những lời thống thiết này, có lẽ nghe qua không có gì, nhưng rất có sức

tác động, người bị tác động không phải Hách Liên Bá Thiên, mà là văn võ

bá quan.



Nói thế nào thì văn võ bá quan cũng không có thiện cảm với Lâu Khinh


Giờ phút này, Chu Uyển Bích đã buông xuôi tất cả, lời Hách Liên Bá Thiên hỏi, cô ta thật sự không suy nghĩ nhiều, chỉ cười nhẹ: “Trong số những

người cung cấp hàng hóa cho hậu cung, có gian tế của Tề Dương Quốc cài

trong đó, hắn giấu thư từ liên lạc trong thắt lưng, đó là cách Lâu tướng liên lạc với ta.”



Hách Liên Bá Thiên nhìn bộ dáng cô ta, thở dài một hơi, nói không nên lời.



Tất nhiên hắn cũng nhìn ra được tình ý Chu Uyển Bích dành cho hắn, chỉ tiếc, có thế nào thì cũng không thể giữ mạng cô ta.



Nếu là Khinh Tuyết, nếu cô ta là Khinh Tuyết, nhất định hắn sẽ mềm lòng.



Nhớ tới Khinh Tuyết, lòng hắn chợt cảm thấy vô cùng khuây khỏa.



Tối hôm qua nàng mệt mỏi ngủ thiếp đi, nhưng hắn thì không ngủ được. Hắn vẫn luôn trăn trở phải làm thế nào mới có thể phá được án này, rốt cục

khi bình minh ló rạng, hắn cũng quyết định được.



Đòn tâm lý.



Kỳ thật hắn cũng chưa thẩm vấn Lâm Thành Ngọc, hơn nữa chỉ sợ Lâm Thành

Ngọc kia cũng chẳng biết gì, tuy Lâm Thành Ngọc là phu nhân Thừa tướng,

lại là Quận chúa, nhưng dù sao cũng chỉ là một người đàn bà nông cạn.



Hơn nữa tuy bà ta là chính thất, nhưng chưa chắc Lâu Cương Nghị đã sủng ái bà ta.



Theo bản chất cáo già của Lâu Cương Nghị, sao có thể nói chuyện cơ mật như thế với bà ta.



Chu Uyển Bích kỳ thật chỉ là vì quá sợ hãi, thế nên không kịp ngẫm nghĩ, nếu cô ta có thể ngẫm nghĩ, nhất định sẽ phát hiện sơ hở đó.



Có điều, làm chuyện xấu sao có thể bình chân như vại.



Hắn cố ý muốn thẩm vấn cô ta ở đại điện, vì không khí uy nghiêm và áp

lực của việc phải quỳ dưới sự bao vây sẽ khiến cô ta khiếp sợ, khả năng

chống đỡ sẽ bị sụp đổ từng chút từng chút một, đến lúc đó mới thích hợp

để thẩm vấn.



Trước đó hắn đã thẩm vấn toàn bộ cung nữ thái giám hầu hạ trong Hải Đường Cung, kết quả tìm ra được tiểu cung nữ này.



Tuổi còn quá nhỏ, khó tránh nhát gan.



Chính cô bé cũng không nhận thức được tầm nghiêm trọng của chuyện viên sáp, chỉ vừa quát hai ba câu liền khai không sót một chữ.



“Người đâu, giải Lâu Cương Nghị và Lâm Thành Ngọc lên điện!” Hách Liên

Bá Thiên bỗng nhiên quát lớn một tiếng, từ trong thiên điện, hai thị vệ

áp giải Lâu Cương Nghị và Lâm Thành Ngọc bị trói chặt ra.



Cả hai đều bị trói chặt bằng dây thừng cỡ lớn, miệng còn bị nhét giẻ.



Hách Liên Bá Thiên liếc mắt nhìn bọn họ một cái, rồi sau đó nói với thị vệ: “Rút vải trong miệng ra!”



Thị vệ lĩnh mệnh, rút vải trong miệng hai người ra, Lâu Cương Nghị thở dài thật sâu.



Lâm Thành Ngọc vừa được rút mảnh vải trong miệng ra liền la lối, như một kẻ điên: “Hoàng thượng… Hoàng thượng…. Thần phụ hoàn toàn không biết

gì, thần phụ không hề biết chuyện gian tế, trước khi đi Lâu Cương Nghị

chỉ nói là Hoàng thượng muốn ông ấy đưa ta cùng đi đến Nhật Liệt Quốc,

ta cũng chỉ biết mơ hồ đi theo, ta không hề liên quan đến chuyện này! …. Hoàng thượng, ngài phải minh giám cho ta….”



Hách Liên Bá Thiên nhìn bà ta với vẻ chán ghét.



Chu Uyển Bích nghe Lâm Thành Ngọc nói thế thì như bừng tỉnh, cô ta nhìn

Lâm Thành Ngọc thật lâu, rồi quay sang nhìn Hách Liên Bá Thiên.



Ngữ khí có phần run run không thể tin nổi: “Hoàng thượng… Người vừa mới…. Nói Lâm Thành Ngọc đã cung khai tất cả? …”



Nói xong lời cuối cùng, cô ta cúi đầu, rốt cục thì nhận ra, cô ta đã bị lừa.



Nhưng lúc này mới nhận ra thì đã quá muộn. Chỉ có thể trách bản thân quá sơ xuất. Nếu vẫn kiên quyết không nhận tội, vị tất đã có việc này.



Hách Liên Bá Thiên liếc mắt nhìn Chu Uyển Bích một cái, không nói gì

thêm. Quay sang nhìn Lâu Cương Nghị: “Lâu Thừa tướng, ngươi thật to gan, dám lừa gạt trẫm, còn vu oan giá họa cho phi tử của trẫm! Ngươi đáng

tội gì!”