Tẩm Quân

Chương 85 : Xuống tay tuyệt tình

Ngày đăng: 00:35 19/04/20


“Nàng không làm sao?” Hách Liên Bá Thiên nghe thấy nàng nói thế, đột nhiên trong lòng có chút không nguyện tin tưởng.



Hắn cảm thấy, nếu là nàng làm, nàng sẽ không có ngữ khí như vậy.



“Ta không làm.” Khinh Tuyết nhẹ nhàng cười nói, đã biết rõ hắn sẽ không tin tưởng, nàng vẫn nói.



“Nàng thực sự cho rằng trẫm là một tên hôn quân sao? Sự thật đã sờ sờ ra trước mắt thế này, vẫn muốn gạt trẫm!” Nghe được câu trả lời của nàng,

Hách Liên Bá Thiên chỉ cảm thấy lửa giận bùng lên.



Hắn muốn nghe nàng giải thích, muốn tìm cớ che mờ hai mắt của chính

mình, nhưng chính sự minh mẫn của hắn, lại buộc hắn chẳng thể lừa mình

dối người.



Trong lúc nhất thời, hắn chỉ cảm thấy trái tim đau đớn nhức nhối.



“Hoàng thượng, có lẽ Tuyết Phi chỉ là nhất thời bị nỗi đau mất con dẫn

đến căm hận mà mất đi lý trí, cho rằng chuyện gặp gấu trong hoàng viên

là thần thiếp chủ mưu, thế nên mới có chuyện như ngày hôm nay.” Kẻ đang

đứng sau lưng Hách Liên Bá Thiên là Hoa Phi nở một nụ cười đắc ý, đột

nhiên tiến thêm một bước, vài phần ung dung, vài phần rộng lượng.



Khinh Tuyết nghe thấy thế, phẫn hận nhìn cô ta: “Trữ Như Hoa, ngươi quả

là lợi hại, lần này ta thua, ta chỉ oán chính mình không đủ cẩn thận!

Nhưng ta tin, ngươi nhất định sẽ gặp báo ứng.”



“Tuyết Phi muội muội, việc muội gặp gấu, quả thật là không liên quan đến ta mà! Muội thật sự đã hiểu lầm ta rồi!” Hoa Phi nghe thấy nàng nói

thế, liền ra vẻ vô cùng đáng thương vô tội, vội vàng biện giải.



Khinh Tuyết không thèm liếc mắt đến cô ta lấy một cái, cũng không trả lời cô ta.



Nàng biết, giờ phút này, có nói thế nào, cũng không có ai tin tưởng nàng.



Trữ Như Hoa thấy Khinh Tuyết không trả lời, vì thế quay sang Hách Liên

Bá Thiên: “Hoàng thượng, thật sự không phải thần thiếp chủ mưu, mong

Hoàng thượng điều tra rõ ràng, trả lại sự trong sạch cho thần thiếp.”



“Như Hoa, nàng không cần nói gì hết, trẫm tin tưởng nàng không phải

người như vậy.” Hách Liên Bá Thiên nghe thấy Hoa Phi nói thế, lên tiếng

trả lời.



Khinh Tuyết nghe được lời Hách Liên Bá Thiên nói, nhếch môi cười mà như không cười.



Cô ta không cần nói gì hết, hắn liền tin cô ta ngay lập tức.



Chung quy, tình cảm giữa nàng và Hách Liên Bá Thiên, chẳng qua chỉ là

quan hệ giữa một đế vương và một phi tử bình thường, chẳng có gì khác

biệt.



Nàng thở dài, trăng đêm nay sao đẹp vậy, nhưng lại quá thê lương.



Vầng trăng cũng đang thở than vì nàng chăng?



Hách Liên Trường Phong đứng một bên, nhìn bộ dạng thất thần mất hết ý

chí của nàng, bỗng nhiên cảm thấy rất sợ hãi, chỉ sợ nàng sẽ biến mất từ đây. Nhưng Hoàng thượng còn đứng đó, hắn không dám làm bừa.



Vì thế chỉ nói: “Hoàng thượng, theo thần thấy, chuyện này vẫn cần được kiểm chứng một phen, vị tất đã là lỗi của Tuyết Phi.”



Hách Liên Bá Thiên không dự đoán được Hách Liên Trường Phong sẽ mở lời

biện hộ cho Khinh Tuyết, nhất thời cảm thấy có chút kỳ quái. Hắn ngẩng

đầu nhìn Hách Liên Trường Phong, chỉ thấy Hách Liên Trường Phong trầm

tĩnh nghiêm cẩn đứng đó, nhìn không ra là cảm xúc gì.



Nhưng Hách Liên Bá Thiên vẫn cảm thấy không giống, có lẽ tại từ trước,

hắn đã cảm thấy giữa Hách Liên Trường Phong và Khinh Tuyết dường như có

chút bất thường, bởi vì mỗi một lần Khinh Tuyết gặp nạn, khéo làm sao

lại luôn là Hách Liên Trường Phong xuất hiện cứu nàng.



Còn có lần trước Khinh Tuyết ngồi bên cửa sổ ngắm vườn, tuy rằng khi hắn đến không thể nhìn thấy thứ mà nàng ngắm, nhưng một vệt xanh đen xẹt

qua trong thoáng chốc, đã kịp lướt qua mắt hắn.



Lúc đấy hắn không ngẫm nghĩ kĩ, lúc này nhớ lại, lại cảm thấy có chút bất thường.



Nhưng… hắn cũng không nói gì thêm.



Bởi vì lúc này, hắn cũng không biết là hắn muốn xử lý Khinh Tuyết thế

nào, lời của Hách Liên Trường Phong, cho hắn một cái cớ, để hắn có thể

hoãn việc xử lý Khinh Tuyết một đêm.



Vì thế gật đầu: “Chuyện này giao cho Hình Bộ xử lý! Đem Tuyết Phi đi giam lỏng!”



Chung quy là chẳng thể xuống tay nhẫn tâm, tống nàng vào bạo thất.



Về phần Hoa Phi, nghe thấy thế, đáy mắt xẹt lên một tia tàn nhẫn, đưa mắt nhìn Linh Phi.



Linh Phi do dự trong chốc lát, rốt cục đứng dậy: “Hoàng thượng, chuyện

này ngài tận mắt nhìn thấy, lại hết sức rõ ràng, cho dù điều tra, cũng

chỉ có thế, hơn nữa, Tuyết Phi phạm tội danh này, ngài lại chỉ đem đi

giam lỏng, hình như có chút bất công.” Tội nặng thế này, ít nhất phải bị tống vào bạo thất.



Hách Liên Bá Thiên nghe thấy Linh Phi nói thế, suy nghĩ một lúc, rốt cục hạ quyết tâm xuống tay: “Đem Tuyết Phi giam vào bạo thất, giao Hình Bộ

thẩm vấn!”



Hoa Phi nghe xong, nở một nụ cười không thể nhận thấy một cách dễ dàng.



Hách Liên Trường Phong chỉ bình tĩnh đứng nhìn, không nói câu gì.



Khinh Tuyết nghe Hách Liên Bá Thiên nói thế, chỉ cười, cười thật dữ dội, cười đến trào nước mắt, cười đến mức gập cả người.



Bệnh cũ gặp chấn thương mới, vốn dĩ bệnh đã ngấm vào lục phủ, lúc này

lại bị chấn thương mới và nước lạnh làm bệnh chạy đến tim phổi, nàng còn kích động cười to, khiến khí huyết trào ngược lên.



Nàng gập người vì cơn ho kịch liệt.



Khiến ai nghe thấy cũng phải đau lòng.



Ánh mắt Hách Liên Trường Phong hiện sự khó chịu, nhưng chỉ có thể nắm

chặt thanh trường kiếm trong tay, không có bất cứ hành động gì.



Hắn biết, bất cứ hành động gì vào lúc này của hắn, đều chỉ khiến nàng họa vô đơn chí (họa không đến chỉ một lần).



Nhưng nhìn nàng như vậy, hắn thật sự cảm thấy rất khó chịu.



Về phần Hách Liên Bá Thiên, ánh mắt hắn cũng hiện vẻ đau xót, nhưng hắn

quay mặt đi chỗ khác, cố ý không nhìn, hắn quay người lại, đi ra chỗ

khác, hắn không thể tiếp tục nhìn nữa.



Thân là bạo chúa, lòng dạ phải sắt đá.



* * *



Trong chốn tối tăm, nàng lẳng lặng nằm một góc.



Bạo thất, là nơi khó thấy ánh mặt trời nhất trong hoàng cung, như bất kỳ địa lao bình thường nào khác, âm lãnh ẩm ướt, tỏa ra một bầu không khí

buồn nôn tuyệt vọng.



Các phòng giam trong lao đều có tội nhân, đều là phi tử cung nữ trong

cung, ai nấy đều trong tình trạng đầu bù tóc rối, cúi mặt ngẩn ngơ, nhìn thấy nàng tiến vào cũng chẳng có chút phản ứng nào, y hệt như một kẻ đã sắp gần đất xa trời.



Những người này, đều là bị địa lao không có ánh mặt trời này mài mòn ý chí chiến đấu và khát khao sinh tồn.



Vài ngày trước, nàng từng lộng lẫy rạng ngời giá đáo chốn này để cứu

Linh Phi, chẳng thể ngờ, chỉ vài ngày sau, nhà lao này, lại trở thành

nơi giam giữ chính mình.



Nàng nở nụ cười, lao phòng của cô ta và nàng, đúng là cùng một gian.



Nhìn lao phòng trống rỗng, âm khí dày đặc đưa đến từ bốn phương tám

hướng, nàng không sợ hãi, chỉ khẽ cười, trong nháy mắt, tâm tình trở nên bình tĩnh hơn rất nhiều.



Có lẽ, tận cùng của tuyệt vọng… chính là bình tĩnh.



Bởi vì không còn hy vọng, thì cũng chẳng có thất vọng.



Nàng không trông đợi sẽ có người vào đây cứu nàng ra, lại càng không trông đợi vào việc Hách Liên Bá Thiên sẽ tha thứ cho nàng.



Nhẹ nhàng dựa người vào tường, chỉ cảm thấy ngực thật nặng nề, như bị thứ gì đó đè ép. Cả việc hô hấp cũng trở nên gian nan.



Nàng che miệng ho khan.



Một lần, hai lần, cơn ho càng lúc càng lợi hại, một chút rồi lại một

chút, liên tục không ngừng, như muốn ho hết không khí trong phổi nàng

ra. Toàn thân, chợt lạnh rồi bất ngờ lại nóng, nàng chỉ cảm thấy cực kỳ

không thoải mái.



Đầu óc nàng trở nên mê man, quần áo trên người nàng, vẫn là bộ quần áo nàng mặc khi rơi xuống nước, chưa từng thay đổi.



Nàng cảm thấy rất lạnh, không khỏi run rẩy.



Khẽ đặt tay lên trán, mới phát hiện, trán nàng nóng rực, như thể đang bị hỏa thiêu.



Nàng biết, nàng đang phát sốt, loại cảm giác này, nàng cũng không xa lạ, trước kia khi còn ở Lâu phủ, nàng cũng từng phát sốt, cũng đơn độc thế

này, gian khổ vượt qua cơn ốm đau.



Nhưng khi đó ý chí sinh tồn vẫn còn, thế nên, mỗi một lần, nàng đều có
Rồi sau đó đứng lên, vài phần không nỡ, nhưng vẫn phải đi.



Hắn không thể trông chừng nàng mãi, dù sao hắn cũng có chức trách của

hắn, hơn nữa hắn cũng không thể khiến ngục tốt phải khó xử, huống hồ,

việc này, không thể để ai phát hiện ra.



Đi tới cửa, hắn nói với ngục tốt: “Cấp cho nương nương thêm hai cái chăn, nhất định phải bảo đảm để nàng không bị cảm lạnh.”



Ngục tốt vừa nghe, gật đầu liên tục: “Nô tài tuân mệnh.”



Hách Liên Trường Phong nghĩ nghĩ một lúc lại nói thêm: “Còn nữa, phải

nhớ, một lúc nữa cho một nữ ngục tốt vào xem, nếu Tuyết Phi nương nương

chưa hạ sốt, nhất định phải báo cho ta biết ngay lập tức.”



“Vâng.”



Hách Liên Trường Phong dặn dò xong, mới chịu rời đi.



Nhưng người đi mà lòng còn ở lại, Khinh Tuyết ốm đau thế này, hắn sao có thể an tâm làm việc khác chứ. Vì thế, hắn chọn việc tuần tra khu vực

lân cận của bạo thất, để có thể quan tâm đến Khinh Tuyết bất cứ lúc nào.



Có một người đàn ông mặc quần áo xanh đen, sắc mặt tràn đầy lo lắng, nặng nề như màn đêm.



* * *



Thanh kiếm bên hông hắn, lóe từng tia sáng sâu kín âm hàn.



Thân thể cường tráng như tượng thần, mày kiếm nhíu chặt, thoáng chút âm

u, đôi mắt thâm thúy, khác hoàn toàn so với nhãn thần nghiêm cẩn không

dao động trước kia, lúc này có vẻ nhu hòa hơn rất nhiều, như được rót

vào đó một sinh mệnh, đôi môi không dày không mỏng, giờ đang mím chặt,

cho thấy cõi lòng hắn có bao nhiêu bất an.



Hắn đứng như trời trồng giữa đường, không nói gì, chỉ dõi mắt về một phương hướng.



Phương hướng kia, có nữ tử khiến hắn bận lòng.



Thuộc hạ đi sau thấy bộ dạng của hắn, liền hỏi: “Đại nhân, ngài hôm nay thoạt nhìn như có tâm sự?



Hách Liên Trường Phong nhìn kẻ kia một cái, lắc đầu: “Ta không sao.”



“Nếu đại nhân có chuyện cứ đi xử lý, có mạt tướng ở đây rồi.” Thuộc hạ

kia nhìn dáng vẻ không yên lòng của hắn, còn thêm vẻ lo lắng không thôi, vì thế nói.



Hách Liên Trường Phong nghĩ nghĩ một lát, rồi sau đó hỏi: “Đã là giờ nào rồi?”



“Hồi đại nhân, hiện tại là giờ tý (23h – 1h).” Tên thuộc hạ đáp.



Hách Liên Trường Phong vừa nghe, liền ngập tràn lo lắng, đã một canh giờ rồi, vẫn không thấy ngục tốt báo gì, rốt cục là tốt hay xấu?



Tuy theo lý thuyết, không báo có thể là tỉnh, nhưng lòng hắn rất bất an. Tình huống của nàng quá mức nghiêm trọng. Hôn mê sâu, hô hấp dồn dập

lại có vài phần vô lực.



Rốt cục, hắn không kiềm chế được, nói: “Ngươi tuần tra lại bốn phía một vòng, ta đi bàn chuyện.”



“Đại nhân cứ đi! Thuộc hạ sẽ chú ý nhiều thêm một chút.” Tên thuộc hạ đáp.



Hách Liên Trường Phong gật đầu, an tâm chạy đi.



Tên ngục tốt nhìn thấy hắn, mặt liền hiện vẻ lo lắng: “Hách Liên đại

nhân, ngài đến rồi, huynh đệ của ta đi tìm ngài cả nửa ngày cũng không

tìm được, ta thật lo lắng, cho đến bây giờ Tuyết Phi nương nương vẫn

không tỉnh lại, hơn nữa nhìn qua có chút không hợp lý, nương nương

thường xuyên mê sảng, hô hấp cũng càng lúc càng dồn dập, rất đáng lo

ngại!”



Hách Liên Trường Phong vừa nghe liền hoảng sợ, vẻ mặt khẩn trương, tim

như muốn bắn ra khỏi lồng ngực, vội vàng lao vào trong, lòng không ngừng tâm niệm :



Nàng nhất định không có việc gì!



Nàng nhất định không có việc gì!



Chạy đến lao phòng, đã thấy có một nữ ngục tốt đứng bên cạnh trông chừng, vẻ mặt căng thẳng.



Hắn vội vàng chạy vào, cầm tay Khinh Tuyết: “Tuyết Phi nương nương, nàng thế nào rồi? Tuyết Phi nương nương…”



Chỉ thấy Khinh Tuyết không ngừng la hét, vì nàng mê sảng, thế nên không

nghe rõ là gì, nhưng nàng không ngừng lảm nhảm, hỗn loạn không thôi.



Hơn nữa hô hấp của nàng dồn dập mà không xong, khiến người khác nghe phải rất sợ hãi.



Thật giống như nàng sắp không thở được nữa.



Hắn cả kinh, hô hấp nàng như bị tắc giữa chừng.



Quay người lại, hắn nhìn nữ ngục tốt: “Nàng bị thế này đã bao lâu rồi?”



Nữ ngục tốt vừa nghe thấy thanh âm hung tợn của Hách Liên Trường Phong,

liền sợ hãi, vội vàng đáp: “Vừa rồi nô tỳ đến xem, liền phát hiện Tuyết

Phi nương nương đã bị như thế!”



“Tại sao không báo cho ta ngay!” Hách Liên Trường Phong lập tức mất khả

năng khống chế, bỗng nhiên lạnh giọng quát. Hắn luôn khiến người ta cảm

thấy cứng rắn vô tình, lúc này quát như thế, thật dọa nữ ngục tốt sợ

phát khiếp.



Nữ ngục tốt kia cả kinh, nghẹn ngào đáp: “Nô tỳ đã nói người đi thông tri đại nhân rồi…”



Hách Liên Trường Phong hít sâu mấy hơi, cũng ý thức được bản thân vừa

rồi bị mất khả năng khống chế, hắn nắm chặt tay, cố đè nén sự căng thẳng lo lắng, đứng lên, đi thẳng về phía Thái y viện.



Lúc này, hắn bất chấp tất cả.



Phải tìm Thái y chẩn trị cho Khinh Tuyết, cứ để thế này, chỉ sợ nàng không trụ được đến ngày mai.



* * *



Dọc theo đường đi, hắn chưa từng dừng bước, phi thân không ngừng, chỉ

hận bản thân không có cân đẩu vân, nhún người một cái liền đi được một

vạn tám ngàn dặm, có vậy, mới có thể thỉnh được Thái y nhanh một chút.



Vào đến cửa, chỉ thấy Chu Đãi trực đêm đang say mê nghiên cứu thảo dược.



Hắn lao vọt vào, không nói hai lời, tóm lấy cánh tay Chu Đãi: “Theo ta đi cứu người!”



“Ngươi làm gì, ngươi đây là muốn ta đi cứu người sao!” Chu Đãi sửng sốt

vì bị Hách Liên Trường Phong đùng đùng tóm lấy, hiện vẻ không kiên nhẫn.



Con người này, sao không hiểu chút lịch sự tối thiểu, vừa vào đã tóm lấy hắn.



Tuy hắn là Thái y, chuyên môn là chữa bệnh, nhưng hắn không chữa bệnh

cho kẻ hắn không ưa, Hách Liên Trường Phong này càng căng thẳng khẩn

trương, hắn càng cố tình không thuận theo.



Chu Đãi cố gắng trụ lại, không cho Hách Liên Trường Phong kéo đi.



“Mau đi theo ta, bệnh không chờ người!” Hách Liên Trường Phong thấy Chu

Đãi cứng đầu không chịu đi, lớn tiếng quát, ngữ khí tràn ngập sốt ruột

và sợ hãi.



Chu Đãi nhìn thẳng vào mắt Hách Liên Trường Phong.



Hách Liên Trường Phong tuy rằng chưa từng có thâm giao với hắn, nhưng

hắn quan sát thấy người này ngày thường luôn trầm ổn, gặp sóng dữ cũng

chẳng nao núng.



Đêm nay tên Hách Liên Trường Phong này bị sao vậy, lo lắng thế này, mắt cũng hoe đỏ.



Rốt cục là ai sinh bệnh, khiến tên Hách Liên Trường Phong này căng thẳng đến thế?



Chu Đãi nhướng mày, hoàn toàn không thể nghĩ ra.



Nếu là Hoàng thượng, sẽ không phải Hách Liên Trường Phong đến.



Nhưng nếu không phải Hoàng thượng, hắn thật sự không thể nghĩ ra người

nào có thể được Hách Liên Trường Phong coi trọng đến thế, phải biết là

Hách Liên Trường Phong không có thân nhân nào.



“Cứu người nào?” Hắn hỏi.



“Đi rồi biết!” Hách Liên Trường Phong lo lắng nói, lòng đang lo lắng

không ngừng, nhớ tới gương mặt tái nhợt kia đang hô hấp dồn dập, hắn chỉ cảm thấy trong lòng rối như tơ vò, không biết phải làm như thế nào cho

phải.



“Ngươi không nói rõ ràng, ta sao có thể đi chứ, Chu Đãi ta tốt xấu gì

cũng là một Thái y.” Chu Đãi người này chưa bao giờ là một kẻ dễ đối

phó, hắn có tự cao của hắn, không phải người bình thường nào cũng thỉnh

được hắn chẩn bệnh.



Hách Liên Trường Phong nhìn Chu Đãi một cái, vốn dĩ không định trả lời,

nhưng nhìn bộ dạng Chu Đãi hạ quyết tâm không biết là người nào quyết là không đi.