Tẩm Quân

Chương 86 : Phát điên (1)

Ngày đăng: 00:35 19/04/20


“Ngươi có thể chữa khỏi cho nàng chứ?” Hách Liên Trường Phong hỏi, ánh mắt cứng cỏi, nhìn Chu Đãi với vẻ căng thẳng.



Chu Đãi liếc mắt nhìn hắn một cái, Hách Liên Trường Phong thế này thật

khiến Chu Đãi cảm thấy kỳ quái, ánh mắt căng thẳng khẩn trương, không

khó để đoán ra, Hách Liên Trường Phong có tình cảm gì với nàng.



Dám liều lĩnh như thế, xem ra là trúng độc sâu lắm rồi.



Quả nhiên, nữ nhân đều là họa thủy, nhất là tuyệt đại mỹ nhân thế này,

mặc dù chỉ là vô tình hại người, nhưng vẫn có thể khiến người khác phải

mất mạng vì nàng. Hách Liên Trường Phong thật may mắn mới gặp Chu Đãi

hắn đêm nay.



Chu Đãi hắn chưa bao giờ thích xen vào việc của người khác, chỉ cần biết bản thân có muốn làm hay không.



Nếu không may gặp trúng đám Thái y cổ hủ kia, với hành vi vừa nãy của

Hách Liên Trường Phong, quá đủ để phán Hách Liên Trường Phong vào trọng

tội.



“Không cần nói đến chuyện vì rơi xuống nước mà dư độc phát tác, độc chưa vào phế phủ, cho dù độc đã vào đến tim phổi, ta cũng có thể chữa khỏi

cho nàng.” Chu Đãi nói.



Rồi sau đó tự tay lấy từ trong hòm thuốc một bình màu tím, thêm hai viên thuốc màu đen, rồi sau đó nhẹ nhàng đỡ nàng lên, từ từ ấn viên thuốc

vào trong miệng nàng, rồi sau đó khẽ vỗ lên lưng nàng mấy lần, viên

thuốc từ từ trôi xuống dạ dày.



Hắn lại nhẹ nhàng đặt nàng xuống.



Sau đó cầm lấy một cây ngân châm, nhẹ nhàng đâm vào huyệt trên tay nàng, sau đó châm tiếp vào mấy đại huyệt khác, rồi lẳng lặng ngồi xuống một

bên.



Chu Đãi nói: “Thể chất của nàng quá kém, lại thêm sốt cao, nếu dùng

thuốc giải độc, sẽ rất mất thời gian, chỉ sợ cơn sốt sẽ khiến thần trí

nàng càng thêm mê man, chỉ có thể dùng cách ép máu độc ra ngoài, dùng

cách đấy, còn có thể hạ sốt luôn, hơn nữa ta sẽ dùng giải độc hoàn dồn

độc tố trong người nàng lại, sau đó dùng phương pháp châm cứu ép ra

ngoài, chỉ cần ép máu độc ra ngoài hết, tình hình nàng sẽ không đáng

ngại nữa.” Chu Đãi nhẹ nhàng đóng hòm thuốc, nói.



Sau đó ngẩng đầu nhìn Hách Liên Trường Phong, hỏi: “Rốt cục là nàng đã gặp phải chuyện gì? Sao lại đến nông nỗi này?”



Hách Liên Trường Phong nhìn hắn một cái, không có ý định nói với hắn.



Chu Đãi chỉ cười, chẳng hề để ý: “Nếu ta đã theo ngươi tới đây, hẳn là

nên cho ta biết ít nhiều chuyện đã xảy ra, hơn nữa ngươi không cần lo

lắng gì hết, nếu ta có lòng muốn tố cáo, ngươi và nàng đã bị định tội

xong xuôi rồi.”



Chu Đãi vừa nói vừa chỉ vào Khinh Tuyết.



Hách Liên Trường Phong nhìn hắn một cái, cho là hắn lo lắng vì bị liên

lụy, vì thế nói: “Không phải ta lo lắng ngươi sẽ đi mật báo, từ thời

điểm ta tìm đến ngươi, ta đã không lo lắng chuyện đấy. Nhưng việc này,

ngươi càng biết nhiều chỉ càng thêm bất lợi, hơn nữa ngươi cũng không

cần lo lắng, việc ngươi chữa bệnh cho Tuyết Phi, sẽ không liên lụy đến

ngươi, nếu bị người khác phát hiện, ngươi cứ nói là ta đã ép buộc ngươi

tới.”



Chu Đãi thở dài: “Quả nhiên có khí khái anh hùng, chính trực ngay thẳng! Nhưng… nếu ta đã đến đây, sẽ không màng chuyện liên lụy hay không, nếu

có chút sợ hãi nào, ta hoàn toàn có thể trốn tránh giữa đường, sao còn

có thể đi theo ngươi đến tận chốn này.”



Hách Liên Trường Phong nhìn Chu Đãi một cái, phát hiện Chu Đãi thật sự không sợ hãi, lúc này mới kể hết từng chuyện đã xảy ra.



Chu Đãi vừa nghe, chân mày liền cau lại: “Không thể tưởng tượng được

người thông minh như nàng, cũng có lúc trúng kế kẻ khác, haizzz, thời

điểm ngươi tính kế hại người, cũng là lúc sa chân vào kế của người khác, coi như là nàng gặp đại hạn vậy!”



Hách Liên Trường Phong vừa nghe Chu Đãi nói vừa nhìn Chu Đãi chằm chằm,

tuy không mở miệng nói gì, nhưng trong lòng hắn đang thầm nghi hoặc hàng ngàn lần, hắn chỉ kể những chuyện xảy ra mặt ngoài, căn bản chưa từng

nhắc tới nguyên nhân sâu xa bên trong.



Nhưng tên Thái y này, dĩ nhiên khẳng định được là nàng bị vu oan.



Chuyện quái quỉ gì đang xảy ra đây?



Chu Đãi nhìn ánh mắt ngờ vực của Hách Liên Trường Phong, cười: “Mấy lần

nàng gặp chuyện không may, đều một tay ta chẩn trị, ngoài ra còn ngẫu

nhiên trùng hợp nghe thấy mấy lời không nên nghe, giờ phút này xâu chuỗi mọi sự lại, không khó để đoán ra ẩn tình bên trong.”



“Thì ra là thế.” Hách Liên Trường Phong vừa nghe vừa gật đầu.



Chu Đãi đột nhiên thốt ra một câu dọa người: “Nhưng mà… theo như tình

huống hiện tại, nàng trúng độc phát điên thật ra sẽ tốt hơn nhiều!”



Lời vừa thốt xong, Hách Liên Trường Phong liền nhìn Chu Đãi với vẻ đề

phòng, cho rằng Chu Đãi sẽ làm hại Khinh Tuyết, Hách Liên Trường Phong

ném cho Chu Đãi những ánh mắt sắc bén hơn đao: “Ngươi có ý tứ gì?”



“Tình huống hiện tại đối với nàng vô cùng bất lợi, nàng vốn không có chỗ dựa, giờ đến cả thánh sủng cũng không còn, nhưng vẻ đẹp của nàng vẫn

hiển hiện, nếu nàng còn sống, tất là tạo thành uy hiếp tới kẻ đã vạch ra âm mưu này, người nọ hao tâm tổn sức như thế, chẳng qua chỉ muốn nàng

vĩnh viễn chẳng thể làm lại từ đầu.” Chu Đãi tỉ mỉ phân tích.



Hách Liên Trường Phong vừa nghe liền hiểu được ý tứ của Chu Đãi: “Thế

nên, nếu muốn giữ mạng, nhất định không thể tạo thành uy hiếp với kẻ

kia, mà một nữ nhân đã phát điên, Hoàng thượng sẽ không có khả năng

thích.”



“Chính xác!” Chu Đãi gật gật đầu: “Giữ được núi xanh, lo gì không có củi đốt.”



“Nhưng thật sự phải để nàng phát điên sao?” Hách Liên Trường Phong hỏi,

nếu là giả điên, một khi Hoàng thượng để Thái y đến tra xét, lại tra ra

là nàng giả điên, chính là phạm vào tội khi quân, tội càng thêm tội,

nàng càng hết đường sống.



Chu Đãi lắc lắc đầu, cười thần bí: “Cái gọi là bệnh điên, có đôi khi, có thể giả vờ. Hơn nữa nếu có thuốc ta đặc chế, có thể giúp nàng dù đứng

trước mặt Thái y, cũng không lộ nửa điểm sơ hở.



“A… Đau… … Đau…” Chợt có tiếng kêu đau yếu đuối sâu kín vang lên, Hách Liên Trường Phong vội vã bước tới.


Khóe miệng Lưu công công giật giật, rốt cục không nói gì nữa.



Hách Liên Bá Thiên nhẹ nhàng nâng cằm nàng lên, âu yếm hỏi: “Nàng có biết ta là ai không?”



Khinh Tuyết ngước mắt lên nhìn hắn một cái, đôi mắt âu yếm kia, như hồ

thu không thấy đáy, khiến người khác chết chìm trong đó, sống mũi cao

thẳng, môi mỏng, tóc dài buông trên vai, bình thường hắn lạnh lùng tàn

nhẫn, giờ thêm chút ấm áp, thêm chút dịu dàng. Lòng nàng khẽ rung động.



Nàng nhìn gương mặt trước mắt, cũng đôi mắt âu yếm này, từng một lần khiến nàng lầm tưởng rằng nàng có thể dựa dẫm.



Nhưng tối hôm qua, là hắn vô tình tống nàng vào bạo thất.



Nếu không có Hách Liên Trường Phong, giờ khắc này, nàng chỉ sợ bản thân đã chẳng còn trên dương thế.



Sống hay chết, chỉ là chuyện trong nháy mắt.



Hắn lại có thể nhẫn tâm như vậy, không cho Thái y đến chữa bệnh cho nàng.



Giờ phút này còn thở được ra câu nói tình tứ đấy một lần nữa, thật là mỉa mai, thật là nực cười.



Nếu hắn tin nàng, nếu hắn thật sự yêu nàng, hắn làm sao có thể chỉ dựa

vào một màn kia, thêm mấy lời đâm chọc, đã dứt khoát phán nàng có tội?



Tại sao hắn chưa từng nghĩ, nàng thật sự là hạng người như vậy sao?



Hắn thật sự vẫn chẳng hiểu nàng chút gì, Lâu Khinh Tuyết nàng, tuy là kẻ lạnh nhạt, nhưng không phải kẻ vô tình, nàng chưa bao giờ ham hố quyền

lực địa vị.



Thật nực cười, hắn còn hứa hẹn sẽ lại bảo vệ nàng.



Kẻ khiến nàng suýt nữa phải chết, cũng là hắn.



Nàng thầm thở dài trong lòng, không thể tưởng được, giờ phút này, phải giả điên, mới có thể sống sót. Nàng nở một nụ cười.



Nhưng thiếu sự dịu dàng trước kia, thay thế bằng lạnh nhạt, chở che cơ trí.



“Ngươi là người tốt!” Nàng si ngốc nói, thản nhiên cầm ngọc quan chơi tiếp, không để ý tới hắn. Hoàn toàn giống kẻ điên.



Chu Đãi nói rất đúng, chỉ có điên rồi, nàng mới có thể giữ được tính mạng, mới có cơ hội Đông sơn tái khởi.



(Đông sơn tái khởi” là nói về tể tướng Tạ An thời Đông Tấn, ông là trụ

cột của triều đình, sớm đã muốn thoát khỏi vòng luẩn quẩn của quyền lực. Tuy nhiên lúc đó nhà Tấn hết sức suy yếu, sau loạn Bát Vương cùng nhiều chuyện linh tinh khác, Tấn thất phải dời đô về Nam, đóng tại thành Kiến Khang (trước là thành Kiến Nghiệp, thuộc nước Ngô trong thời Tam Quốc).



Tình hình phía Bắc Trung Quốc lúc đó là “quần Hồ tranh thực”, Tạ An cứ

về Đông Sơn quy ẩn một thời gian lại bị lôi ra gánh vác trọng trách, lần sau chức cao hơn lần trước. Nên ý của câu “Đông Sơn tái khởi” có nghĩa

là tương lai sẽ còn cơ hội, biết đâu tốt hơn nhiều)



Tên Thái y kia, vốn dĩ là nàng hận hắn, bởi vì hắn biết bí mật của nàng.



Nhưng nàng không thể ngờ, giây phút cận kề sinh tử, kẻ cứu nàng cũng lại là hắn.



Thế mới thấy cuộc đời thật kỳ quái, chẳng qua chỉ tại không chịu tin!



“Trẫm là chồng của nàng!” Hách Liên Bá Thiên nhìn dáng vẻ ngơ ngẩn của

nàng, có chút không khống chế được, tóm lấy cánh tay nàng: “Nàng biết

không? Trẫm là chồng của nàng!”



Hách Liên Bá Thiên không dự đoán được, Khinh Tuyết liền đưa tay lên che

mặt vì sợ, rụt người lại, dùng sức kéo lại cánh tay đang bị Hách Liên Bá Thiên tóm, hai mắt đỏ hoe, mếu máo khóc la: “Đau… Đau, … Ngươi là người xấu, “



Nàng còn vừa khóc vừa đá thẳng về phía Hách Liên Bá Thiên: “Người xấu,

ngươi là người xấu, đừng đến gần ta… Ngươi muốn gì… Ta sợ… Ta sợ …”



Hách Liên Bá Thiên nhất thời chỉ cảm thấy ngực như bị vật gì đó chẹn ngang, không thể thở được.



Hắn nhìn Khinh Tuyết trước mắt, gương mặt kia có gì đó xa lạ đối với hắn.



Tất cả, hoàn toàn là vì hắn đã nhẫn tâm.



Rốt cục, cơn thịnh nộ của hắn rút đi không ít, cưỡng chế sự khó chịu,

hắn tận lực đè nén để giọng nói của mình trở nên êm dịu một chút: “Ta

không phải người xấu, ta là chồng của nàng…”



Khinh Tuyết vẫn nhìn hắn với vẻ cảnh giác đề phòng, cắn môi đến mức môi

đổi màu trắng bệch, nhưng lại sợ tới mức không dám nói lời nào, bàn tay

nhỏ bé hoảng loạn quơ quào rơm rạ.



“Đến đây… Đến bên ta… Ta đưa nàng rời khỏi chỗ này!” Hắn nhẹ nhàng nói,

hắn muốn đưa nàng đi, hắn không muốn để nàng ở lại một chỗ như thế này

thêm nữa.



Chỗ này, không phải là chỗ nàng có thể ở thêm.



Khinh Tuyết liều mạng lắc đầu, như muốn lắc đến gẫy cả cổ, trong mắt lộ vẻ khủng hoảng: “Không cần… Ta không cần…!”



Hách Liên Bá Thiên nhìn nàng hoảng sợ, hắn thật sự sợ nàng sẽ tự làm đứt cổ chính mình, vì thế nhanh chóng ngăn cản: “Được, được, không làm

không làm.”



Hắn nói xong, Khinh Tuyết mới ngừng lắc đầu.



Nàng lại cúi đầu, như thể đã quên việc vừa nãy, cầm một cọng rơm chơi tiếp.



Nàng thế này thật khiến lòng hắn chua xót.



“Nàng yên tâm, trẫm nhất định sẽ chữa khỏi cho nàng.”



Nói xong hắn đứng lên, gọi Lưu công công: “Cho người đưa Tuyết Phi nương nương về Hải Đường Cung, tắm rửa sạch sẽ cho nàng, sau đó truyền hết

tất cả Thái y đến chữa bệnh cho Tuyết Phi! Mặc kệ gặp khó khăn gì, cũng

phải chữa khỏi bệnh của Tuyết Phi!”



Thanh âm tàn nhẫn, khiến không kẻ nào dám nhiều lời.



Lão Thái y đứng một bên, nhăn nhó khổ sở không thôi.



Nhưng có thế nào cũng không dám nói trước mặt Hoàng thượng.