Tẩm Quân

Chương 87 : Phát điên (2)

Ngày đăng: 00:35 19/04/20


Trong Hải Đường Cung.



Nữ tử xinh đẹp tựa thiên tiên, da trắng như tuyết, mặt mày như họa,

trong sắc thu lá vàng rơi, cung phục màu hồng nhạt nàng mặc trở nên nổi

bật lạ kỳ.



Trái ngang ở chỗ, nữ tử đẹp như tiên đấy, lại si ngốc nhìn bốn phía, bộ dạng mờ mịt vô thần.



Nàng đưa tay túm lấy một cành hoa quế, ngồi trên tảng đá cẩm thạch

trắng, như một đứa trẻ con, vừa cười vừa đếm hoa: “Một đóa… Hai đóa… Ba

đóa… Hì hì…”



Bộ dạng nàng ngây ngốc, ai nhìn thấy cũng phải thở dài một tiếng.



Ngọc cô cô đứng ở cửa, nhãn thần lạnh băng, nhìn nàng chăm chú thật lâu, cô ta phải xác nhận là Khinh Tuyết đã phát điên thật sự, nếu không,

không chỉ Hoa Phi bị tội, cô ta chỉ sợ bản thân cũng không tránh được

tai kiếp.



Nhưng nhìn qua, cũng không giống là giả.



Miệng cô ta khẽ cong lên rất giống như cười đắc ý.



Rồi sau đó cô ta chậm rãi đi về phía trước, trên tay là một đĩa quế hoa

cao, quế hoa cao này là cô ta cố ý vào bếp làm, trên mặt quế hoa cao rắc đầy muối, bất luận là kẻ nào, chỉ cần ăn một miếng sẽ phải nhổ ra ngay

lập tức.



Mặc kệ như thế nào, cô ta vẫn phải thử Lâu Khinh Tuyết một phen.



“Tuyết Phi nương nương, nô tỳ làm cho ngài quế hoa cao mà ngài thích ăn

nhất, ngài mau ăn đi!” Cô ta cười nói, đưa miếng quế hoa cao đến trước

mặt Khinh Tuyết.



Khinh Tuyết buông chùm hoa quế trong tay xuống, rồi sau đó nhìn đĩa quế

hoa cao, nở nụ cười rực rỡ như pháo hoa: “Cao, cao, quế hoa cao!”



Dứt lời liền văng cành hoa quế đang dính đầy đất cát, bao đất cát dính hết lên quế hoa cao.



Thế nhưng nàng còn vỗ tay ha ha nở nụ cười: “Ha ha ha ha, quế hoa cao!”



Nói xong cầm lấy miếng quế cao hoa, cắn một miếng, rồi sau đó thừa dịp

Ngọc cô cô chưa chuẩn bị kịp, bổ nhào lên người cô ta, dùng sức nhét

miếng quế hoa cao vào mồm cô ta: “Ăn… Ngươi cũng ăn… Ăn ngon ăn ngon cao cao…”



Ngọc cô cô không nghĩ ra được nàng sẽ làm thế, không đề phòng kịp, nuốt

ngay một mẩu quế hoa cao xuống. Mặt cô ta liền hiện vẻ kinh hoàng, dùng

sức đẩy ngã Khinh Tuyết.



Khinh Tuyết bị cô ta đẩy, ‘Oa’ một tiếng rồi khóc lên: “Ngươi… Ngươi đẩy ta đau quá… Đau quá…”



“Ta…” Ngọc cô cô vừa nghe liền hoảng hốt, dù sao cô ta cũng chỉ muốn

thăm dò xem nàng điên thật hay không, không ngờ là gặp phải những việc

này.



Dù sao đi nữa, hiện tại Hoàng thượng vẫn chưa tuyệt tình với Lâu Khinh Tuyết



Vì thế cô ta nhanh chóng tiến đến lấy lòng: “Tuyết Phi nương nương không khóc không khóc, ăn quế hoa cao sẽ không đau nữa!”



“Ăn sẽ không đau?” Khinh Tuyết đơn thuần si ngốc nhìn cô ta hỏi.



Ngọc cô cô gật đầu.



Khinh Tuyết cầm hai miếng quế hoa cao lớn ăn, dáng vẻ rất ngon lành.



Bánh điểm tâm kia tuy là quế hoa cao, nhưng lại mặn, hơn nữa còn rắc rất nhiều muối lên mặt trên, mặn đến nỗi nàng ăn thấy thật khổ sở, nhưng

nàng vẫn ăn thật ngon lành, như thể hoàn toàn không hay biết bánh điểm

tâm này rất mặn.



Chỉ cần không có độc, có thế nào nàng cũng ăn được.



Khi nhét quế hoa cao vào miệng Ngọc cô cô, nàng đã thấy cô ta nuốt một

mẩu xuống, nhưng cô ta không có vẻ gì căng thẳng, chứng minh quế hoa cao không có độc, thế nên, nàng có thể yên tâm ăn nó.



Chỉ là một món điểm tâm hơi mặn mà thôi.



Khoảng thời gian còn ở Lâu Phủ, nàng chưa từng được ăn điểm tâm, ba bữa

trong ngày, đều là cơm thừa canh cặn, còn thường xuyên phải chịu cảnh ăn không đủ no, nhưng nàng vẫn có thể kiên trì vượt qua.



Đầu óc nàng lúc này thật sự rất tỉnh táo.



Đêm hôm đó, thời điểm nàng tỉnh lại, trưởng ngục liền thỉnh Hách Liên Trường Phong đến ngay lập tức.



Hắn đem toàn bộ kế hoạch nói cho nàng, muốn nàng giả vờ điên, lấy bất biến ứng vạn biến.



Chỉ có như thế, mới có thể vượt qua hiểm cảnh. Mới có hi vọng sống sót, mới có cơ hội làm lại.



Xác thực, chỉ có như thế.



Thế nên, nàng liền phát điên.



Cơn điên này sẽ là bước ngoặt trọng yếu trong cuộc đời nàng.



Trữ Như Hoa, nếu ta đã không chết, thì ngươi sẽ phải chết. Ta không phải kẻ vô tình, càng không là người thiện lương.


Mắt nàng đỏ hoe, nghe thấy thanh âm ôn nhu của hắn, nàng đột nhiên xúc

động, mắt ướt nhòe, không thể kiềm chế chua xót trong lòng.



Tại sao hắn lại phải dịu dàng âu yếm thế, ngay sau khi tổn thương nàng sâu sắc?



Tại sao, nếu hắn không tin tưởng nàng, nếu hắn cho rằng nàng là loại đàn bà nham hiểm ác độc thâm trầm, tại sao còn phải đối tốt với nàng thế

này!



Nàng chớp mắt, cố gắng ép nước mắt trở về, hít một hơi thật sâu, nàng

nhặt cành hoa quế, gắng gượng nở một nụ cười. Không, nàng không thể cảm

động vì hắn dễ dàng như thế, vẫn chưa phải lúc.



Nếu hắn biết nàng giả điên, không biết sẽ còn nhận định nàng là loại nữ

tử thế nào, còn liên lụy đến những người đã giúp nàng. Nàng còn phải giả điên tiếp, giả điên thật giống tiếp.



Cười, nàng quay người, nhìn Hách Liên Bá Thiên, giơ cành hoa quế trong tay: “Hoa quế… Hoa quế…”



Nói xong nàng nhào về phía hắn, vừa đi vòng quanh, vừa vẩy hoa quế về phía hắn.



Nàng không biết liệu hắn có tức giận hay không, nhưng không phải là nàng điên rồi sao?



Thế nên, nếu nàng làm ra những điều bình thường, chỉ sợ sẽ khiến kẻ khác hoài nghi, vì vậy, nàng phải hành động thế này.



Không ngờ được, chẳng những hắn không tức giận, còn giơ tay đón bông hoa quế, cười: “Rất đẹp, nàng thật sự thích phải không?”



Khinh Tuyết nhìn hắn một cái, không dám suy nghĩ nhiều, cười thật ngây thơ, sau đó lại si ngốc hô lên: “Hoa quế… Hoa quế…”



Giả ngây giả dại, chính là như thế.



Hách Liên Bá Thiên cũng không thèm để ý, nhẹ nhàng kéo tay nàng: “Đến đây ngồi với ta.”



Khinh Tuyết nhìn hắn, bĩu môi, sau đó xụ mặt, vài phần sợ hãi đi theo hắn về phía lương đình.



Nơi đây từng ghi dấu ký ức giữa nàng và hắn.



Trước kia, nàng thích lẳng lặng ngồi đằng kia, trước mắt là suối chảy rì rào, mùi trà lan tỏa, đưa vào mũi, những lúc pha trà, là lúc lòng nàng

bình tĩnh nhất.



Lá trà xanh biếc, tẩm nước sôi, chậm rãi xoay tròn, nổi lên chìm xuống, tuyệt vời biết bao.



Lúc nhìn hắn uống chén trà nàng pha, cũng là lúc lòng nàng cảm thấy vui sướng nhất.



Hắn rất thích trà nàng pha, nói là trà nàng pha có hương vị rất bình

thản, mặc dù không phải là thứ trà ngon miệng nhất, nhưng là thứ trà hắn thích uống nhất.



Mỗi lần nghe hắn nói thế, nàng chỉ cảm thấy lòng thật vui vẻ, nàng là duy nhất của hắn.



Tuy rằng nàng cũng không dám hy vọng xa vời có thể trở thành duy nhất với hắn.



Nhưng lòng vẫn khó kiềm chế vài phần ảo tưởng.



Nhưng đêm hôm đó, thời khắc hắn hoàn toàn không nghe nàng giải thích đã

tống nàng vào bạo thất, giây phút hắn nghe tin nàng phát sốt ngất xỉu

vẫn nhẫn tâm không cho truyền Thái y, nàng đã hiểu được, hắn đã bỏ mặc

nàng, nàng chung quy vẫn không thể chiếm được một vị trí trong lòng hắn, quản chi một chút rụt rè.



Khoảnh khắc đấy, nàng thật sự chết lòng.



“Nàng còn nhớ chỗ này không?” Hách Liên Bá Thiên hỏi.



Khinh Tuyết ngây ngốc nhìn trái nhìn phải, ngồi xuống rồi lại đứng lên,

cuối cùng nhàm chán quá lại ngồi xuống, tay vẫn cầm một cành hoa quế,

thật không khác trẻ con.



Nàng dè dặt dứt cánh hoa, rồi tỉ mỉ rải trên đất.



Nàng không muốn nhìn hắn, không muốn nhìn đến gương mặt dịu dàng kia, chỉ sợ bản thân sẽ bị hắn làm cảm động.



Ai nói nữ tử mới có thể họa nhân, nam nhân cũng có thể họa nhân.



Người đàn ông trước mắt nàng đây quá thừa độ họa nhân, trước kia hắn

luôn lãnh lệ, cũng không nhiều tình cảm, chỉ một dáng vẻ bình tĩnh, đã

khiến nàng không thể khống chế bản thân, giờ phút này hắn ôn nhu như

vậy, càng khiến nàng thêm rối loạn.



Nhưng nàng không cho phép bản thân rối loạn.



Chữ “tình” kia chỉ hại người.



“Khinh Tuyết, nhanh khỏe lại đi, từ nay về sau trẫm sẽ bảo vệ nàng, sẽ

không để cho nàng gặp chuyện thế nữa, những chuyện trước kia, trẫm sẽ

không so đo nữa, chỉ cần nàng khỏe lại là được.” Thanh âm của Hách Liên

Bá Thiên trầm thấp, có chút khàn khàn, hắn cúi đầu nói.



Thời điểm bước vào lương đình này, hắn hy vọng biết bao nhiêu có thể

được uống trà nàng pha một lần nữa, mùi hương thản nhiên, sâu kín kia,

khiến người ta say mê.



Nàng lại không hiểu lời hắn nói, chỉ ngồi dưới đất, cũng không để ý sàn bụi bẩn thế nào, duỗi dài hai chân, không chút giữ ý.



Hách Liên Bá Thiên thở dài: “Phải làm gì nàng mới khỏe lại được đây!”