Tẩm Quân

Chương 88 : Hắn bế nàng

Ngày đăng: 00:35 19/04/20


“Được! Được!” Khinh Tuyết nghe hắn nói xong, dùng sức kéo một tay hắn, giơ tay lên: “Bế một cái… Bế một cái…”



Kể từ khi mẫu thân lìa đời, chưa từng có ai bế nàng, mẫu thân cũng rất

yếu ớt, căn bản không thể bế nàng, mà họ Lâu kia, từ ngày đó trở đi,

chưa từng coi nàng là con gái, càng không phải nói đến chuyện bế nàng.



Khi còn nhỏ, thấy ông ta bế những cô con gái khác, nàng luôn trốn trong

một góc bí mật gần đó, hâm mộ không thôi. Nàng không biết Hách Liên Bá

Thiên có thể bế nàng hay không, nàng bối rối bởi sự dịu dàng mê hoặc của hắn, nhưng lại có chút mờ mịt đưa ra yêu cầu này.



Không ngờ hắn thật sự duỗi tay, bế nàng lên: “Mặt đất rất bẩn, sau này

đừng ngồi xuống đất, biết không?” Khoảnh khắc đó, Khinh Tuyết hoàn toàn

ngây ngẩn cả người, chỉ biết nhìn hắn trân trối bằng đôi mắt đẹp như

ngọc.



Hốc mắt nàng hơi hơi ẩm ướt, một giọt lệ tràn qua khóe mi. Thật sự, nàng không nghĩ rằng hắn sẽ bế nàng lên.



Hoàn toàn không dự đoán được.



Một lúc lâu sau, nàng vẫn không chớp mắt, chỉ nhìn hắn chằm chằm. Hách

Liên Bá Thiên nhìn ánh mắt trong suốt như ngọc của nàng, dường như đã

khôi phục sự tỉnh táo, trong lòng cao hứng, cười, cho rằng nàng đã khôi

phục thần trí: “Nàng khỏe rồi?”



Thanh âm của hắn tràn ngập hưng phấn, lại mang theo vài phần không xác định.



Về phần Khinh Tuyết, bị lời hắn nói làm giật mình, mới nhớ ra, bản thân

đang giả điên, không hiểu sao vừa rồi lại quên cả nhiệm vụ, để cảm xúc

khống chế.



Trong nháy mắt, lòng nàng như bị sét đánh, nhưng biết là không thể thu

lại cảm xúc vừa rồi, nếu đột ngột đổi mặt, chỉ sợ sẽ khiến hắn sinh

nghi. Hách Liên Bá Thiên chưa bao giờ là một kẻ dễ lừa.



Vì thế, chỉ có thể tương kế tựu kế.



Ánh mắt bất động, để mặc nước mắt tuôn rơi.



Nàng vòng tay ôm hắn, ôm thật chặt : “Ôm một cái… Ôm một cái… Mẫu thân…”



Hai chữ cuối cùng, chính là cảm xúc chân thật từ đáy lòng. Đã bao năm,

nàng không gọi hai tiếng đấy, từ khi mẫu thân qua đời, nàng chỉ thầm gọi trong lòng, chưa từng thốt ra lời. Giờ phút này, đã kêu thành tiếng,

càng không thể ngăn dòng nước mắt.



Tiếng ‘mẫu thân’ nàng kêu mang theo sự nghẹn ngào, vô cùng thê lương. Khiến Hách Liên Bá Thiên nghe xong, lòng cũng ê ẩm.



Đáng lẽ chuyện nàng nhận nhầm hắn thành mẫu thân phải khiến hắn nổi cơn

thịnh nộ mới đúng, nhưng nghe thấy ngữ khí nghẹn ngào của nàng, hắn

chẳng thể tức giận chút nào.



Chỉ cảm thấy rất không thoải mái.



Hắn ôm chặt lấy nàng, không nói gì thêm. Hắn chưa bao giờ biết, trong lòng nàng, có tâm sự chua sót đến thế.



Tại sao nàng chưa bao giờ kể chuyện đó với hắn.



“Mẫu thân,…” Vùi đầu trong lòng hắn, đột nhiên không khống chế được nữa, nàng khóc lớn. Dồn nén quá nhiều năm khiến áp lực trở nên nặng nề, vì

hai tiếng ‘mẫu thân’, vì một vòng ôm ấm áp, rốt cuộc nhịn không được,

lớn tiếng khóc lên.



“Đừng khóc, Tuyết Nhi!” Tay Hách Liên Bá Thiên vỗ nhẹ lên lưng nàng, hắn khẽ dỗ dành.



Khinh Tuyết không ngừng khóc, không phải vì đang giả điên, mà thật sự là không ngừng được, áp lực mười mấy năm, thì ra lòng nàng không kiên

cường như nàng vẫn tưởng, thì ra lòng nàng thực sự rất đau khổ.



Nàng khóc không ngừng.



Dần dần, vì quá mệt, nàng từ từ nhắm hai mắt lại, ngủ thiếp đi.



Về phần Hách Liên Bá Thiên, hắn chỉ ôm nàng, không hề nhúc nhích, cũng

không nói gì nữa, để yên cho nàng khóc, để yên cho nàng giải tỏa đau khổ trong lòng.



Mãi một lúc lâu sau, hắn mới nghe thấy tiếng khóc dần dần ngừng lại, nhẹ nhàng nghiêng mặt nàng ra, thấy gương mặt yêu kiều của nàng đã loang lổ nước mắt.



Mắt nàng nhắm chặt, lệ hoen bờ mi, càng thêm kiều diễm ướt át.



Dáng vẻ an tường này, thuần khiết như trẻ thơ.



Hắn cười, khoảnh khắc đấy, đã làm tan chảy trái tim sắt đá của hắn.



Hắn đi thật nhẹ nhàng về phía phòng ngủ.



Vì sợ làm nàng tỉnh, mỗi động tác của hắn đều nhẹ nhàng khẽ khàng hết mức.



Hắn thận trọng dè dặt đặt nàng lên giường, dắt chăn tử tế cho nàng.



Lẳng lặng ngồi trong chốc lát, đã thấy sắc trời không còn sớm, vì thế hắn đứng dậy đi ra ngoài, hắn còn có chính sự phải làm.



Đi ra cửa, đã thấy Chu Đãi khoác hòm thuốc đến chẩn bệnh cho Khinh Tuyết.


Cô ta ác độc nhìn Khinh Tuyết chằm chằm xem xét, như thể hận không thể giết nàng ngay lập tức.



Khinh Tuyết bị dọa, ngồi sụp xuống, ôm đầu gối, úp mặt vào đầu gối, sợ hãi lén lút đưa mắt nhìn Hoa Phi.



Nhưng thật ra trong lòng nàng đang cười.



Một cây trâm bị rút ra, khiến dáng vẻ chỉnh tề của Hoa Phi trở nên rối

loạn, một nửa chỉnh tề, một nửa xộc xệch, nhìn thật đáng cười.



“Nương nương chớ để bụng, nô tỳ nhặt cho người!” Cung nữ bên cạnh Hoa Phi nhanh chóng nhặt cây trâm lên.



Hoa Phi trừng mắt liếc cây trâm một cái: “Vứt đi, bị đồ điên sờ vào rồi, ta không cần nữa!”



“Dạ…” Cung nữ kia bị dọa, không biết nói gì mới phải, nhanh chóng ném cây trâm đi, như ném một củ khoai nướng nóng bỏng.



Trữ Như Hoa đưa chân, định đi.



Nhưng ngẫm nghĩ một chút, lại ngừng lại, quay đầu nhìn Khinh Tuyết.



Khinh Tuyết cũng đang nhìn cô ta.



Có điều Khinh Tuyết tràn ngập vẻ sợ hãi, hai mắt mở lớn nhìn cô ta.



Không cả chớp mắt.



Trữ Như Hoa nghĩ nghĩ một lúc, nhưng vẫn còn lo lắng, xoay hẳn lại, ngồi xổm xuống trước mặt Khinh Tuyết, cẩn thận nhìn nàng: “Lâu Khinh Tuyết!”



Khinh Tuyết chỉ nhìn cô ta chằm chằm, đối với việc cô ta gọi tên nàng, hoàn toàn không có phản ứng.



“Đừng thế, ta không phải người xấu. Ta đưa ngươi đi chơi!”Trữ Như Hoa bỗng nhiên thật dịu dàng, đưa tay về phía Khinh Tuyết.



Khinh Tuyết nghe xong, nhìn cô ta một lúc lâu, rồi cũng đưa tay ra cầm tay cô ta: “Tốt… Đi chơi… Ta muốn…”



Dứt lời liền đứng dậy, giống như đã quên chuyện vừa xảy ra, lại bắt đầu hát hò loạn lên.



Hoa Phi cẩn thận nhìn nàng một hồi lâu, không thèm chớp mắt. Rốt cục cũng khẳng định nàng điên thật rồi.



“Đi chơi…!!” Khinh Tuyết lôi kéo cô ta.



Hoa Phi sa sầm nét mặt: “Cút đi cho khuất mắt ta!”



Câu quát này làm Khinh Tuyết giật cả mình, sợ hãi đứng sững sờ một chỗ nhìn cô ta.



Cung nữ đi theo cô ta thấy thế nói thầm vào tai cô ta: “Nương nương, xem ra cô ta điên thật rồi, nếu không làm sao có thể thành thế này được.”



“Uhm, ta tự có chừng mực!” Trữ Như Hoa nói, sau đó xoay người: “Đã gọi cung nữ kia đến đây chưa?”



“Nô tỳ cho người đi tìm rồi, hẳn là sắp đến.” Cung nữ đi theo Hoa Phi đáp.



“Ngọc cô cô thế nào rồi?” Hoa Phi lại hỏi.



“Nô tỳ đã đi thăm, bị thương tương đối nặng, nhưng Hoàng thượng đã hạ

chỉ, không cho truyền Thái y đến xem, chỉ sợ nửa tháng không thể xuống

giường được.” Cung nữ kia đáp.



Hoa Phi gật đầu, không lộ chút vẻ mặt gì.



Khinh Tuyết cười thầm, nếu Ngọc cô cô biết Hoa Phi nghe chuyện Ngọc cô

cô đã vì cô ta chịu một trăm roi mà vẫn dửng dưng như không, không biết

Ngọc cô cô còn muốn bán mạng vì Hoa Phi nữa không?



Lúc này, Khinh Tuyết thấy cung nữ vừa hỏi han Chu Đãi tình trạng của nàng chạy tới.



Quả nhiên là thế, cung nữ này chính là gian tế của Hoa Phi.



Cung nữ kia chạy tới trước mặt Hoa Phi: “Nô tỳ tham kiến Hoa Phi nương nương.”



“Thế nào?” Hoa Phi cao ngạo hỏi.



Cung nữ kia nhanh chóng trả lời: “Chỉ sợ khó mà cứu được, tuy Chu Thái y đã khẳng định với Hoàng thượng là sẽ chữa được, nhưng vừa rồi bắt mạch

cho Tuyết Phi, hắn vẫn mặt nhăn mày nhó, nói là thuốc này từng có hiệu

quả với một bệnh nhân bị sốt cao làm mất trí, không biết vì sao đến lượt Tuyết Phi một chút hiệu quả cũng không có.”



Hoa Phi nghe xong, khẽ cười đắc ý.



Khinh Tuyết tất nhiên là biết cô ta đang cười cái gì, nhất định là cô ta đang đắc ý chuyện đã hạ độc Mạn đà la hoa với nàng.



Chỉ sợ cô ta không biết, độc này, đã bị Chu Đãi giải hết rồi.



Hẳn là cô ta nên hối hận, tại sao không hạ một loại độc chết người!



Người chết rồi thì sẽ không còn chút tính uy hiếp nào nữa.



Hoa Phi tao nhã bước đi, cố tình ra vẻ cao quí.



Khinh Tuyết chỉ đứng đó, cười ngây dại, xong lại chạy về phía vườn hoa quế.