Tẩm Quân

Chương 89 : Tổn thương

Ngày đăng: 00:35 19/04/20


Dõi mắt ra cửa sổ, Khinh Tuyết chờ, chờ người kia đến, chờ thời cơ đến.



Giả điên mãi không phải biện pháp, chuyện này, phải giải quyết dứt khoát cho xong. Nàng không xác định được, cái gọi là năng lượng tình yêu của

Hách Liên Bá Thiên có thể duy trì trong bao lâu, nàng thật sự không dám

tin tưởng vào hiện thực, nàng đang là một kẻ điên, hắn làm sao có thể

yêu nàng chứ.



Nàng ngẩn người nhìn sắc trời dần tối, tay cầm một đĩa bánh điểm tâm, kỳ thật ăn nhiều đồ ngọt ngấy lắm, nhưng nàng chẳng có lựa chọn nào khác

ngoài việc này. Nàng không biết phải làm gì bây giờ, chỉ khi tay chân

lấm bẩn, nàng mới che dấu được tâm tư.



Rốt cục, người kia cũng bước vào tầm mắt nàng. Nàng chỉ biết, cô ta sẽ không buông tay, ít nhất cũng phải đến nhìn một chút.



Quả thế.



Linh Phi vẫn như trước kia, khoác trên người là bộ cung phục màu trắng

trang nhã mà yêu kiều, mắt to, gương mặt mỹ miều, tinh hoa rạng rỡ, nhìn qua lại ngỡ tiên nữ xuống trần.



Nhưng hình như hôm nay tâm trạng tiên nữ có chút sầu não.



Hoa Phi đắc thế, không có khả năng sẽ kéo Linh Phi nổi cùng.



Tình cảm Hách Liên Bá Thiên dành cho cô ta vốn chẳng nhiều nhặn gì, thêm những chuyện đã xảy ra, cảm xúc với cô ta đương nhiên là càng lúc càng

kém.



Hắn làm sao có thể hồi tâm chuyển ý chứ.



Cô ta đi tới cửa thì bảo cung nữ đứng lại, tiến vào một mình.



Khinh Tuyết cười thầm, chỉ nhìn cô ta chằm chằm. Cô ta đi đến trước mặt

nàng thì ngồi xuống, đưa tay lấy một miếng điểm tâm, không phải để ăn,

mà là để xem xét cẩn thận một phen, sau đó đưa mắt đánh giá Khinh Tuyết

một cách tỉ mỉ.



Rốt cục, cô ta thở hắt ra. Lên tiếng: “Lâu Khinh Tuyết, ngươi thật sự điên rồi sao?”



Không gian lặng như tờ, tất cả cung nữ đã bị Linh Phi đuổi ra ngoài hết.



Khinh Tuyết cười, miếng điểm tâm trong mồm còn chưa nuốt xuống, thanh âm có chút mơ hồ: “Ngươi nói thử xem?”



Bề ngoài si ngốc ngây dại, nhưng lời lẽ lại rõ ràng rành mạch.



“Ngươi giả vờ?” Dường như Linh Phi vô cùng kinh ngạc, có lẽ tuy là cô ta có ý định đến dò hỏi Khinh Tuyết, nhưng hoàn toàn không ngờ đến chuyện

thật sự thăm dò ra chuyện Khinh Tuyết không điên.



Trong nháy mắt mặt cô ta trở nên biến sắc.



Một đống suy nghĩ xô vào đầu cô ta.



Khinh Tuyết chỉ nhìn mà chẳng nói lời nào.



“Không thể tưởng tượng được là ngươi giả điên!” Cô ta sợ hãi, nhìn Khinh Tuyết chằm chằm với vẻ không thể tin, dường như không tin vào mắt mình

nữa.



Khinh Tuyết cười khẽ, thản nhiên như trước kia, vài phần tuệ trí, vài phần trong sáng, khiến kẻ khác phải giật mình.



“Ta là giả điên.” Nàng nói.



“Tại sao ngươi lại cho ta biết, ngươi không sợ ta tìm Hoa Phi nghĩ cách đối phó ngươi!” Linh Phi nói, sợ hãi thật sự.



“Ta không sợ.” Khinh Tuyết quay sang tặng cho cô ta một nụ cười quyến rũ.



“Tại sao?” Linh Phi hỏi.



Khinh Tuyết chỉ cười nhạt, đôi mắt trong veo, nhìn cô ta, cũng không giải thích.



Linh Phi tuy cũng tính là thông minh, nhưng nếu luận về tâm kế chân chính, thủy chung vẫn kém một bậc.



Thế nên, nàng không lo lắng Linh Phi sẽ đoán ra động cơ của bản thân.



“Ngươi đoán đi?” Khinh Tuyết nói.



“Chẳng lẽ ngươi vẫn muốn ta hợp tác với ngươi đối phó với Hoa Phi?” Linh Phi suy nghĩ nửa ngày, chỉ nghĩ được đáp án này, liền hỏi.



Khinh Tuyết cười ôn hòa, gật gật đầu: “Đúng là như thế, kỳ thật ta biết, lúc này ngươi đang rất buồn phiền, trong lòng Hoàng thượng có vướng mắc với ngươi, làm sao có thể sủng ái ngươi chứ? Trong hậu cung này, không

có ngươi và ta, như vậy chỉ còn Hoa Phi đắc thế, thành nữ nhân uy quyền

nhất hậu cung, mặc dù ngươi giúp Hoa Phi, nhưng Hoa Phi không có khả

năng sẽ giúp ngươi đoạt lại sự sủng ái.”



Khinh Tuyết nói đến đây thì dừng một chút, cố tình bí ẩn, như tăng độ

tin cậy cho lời nói của mình, nàng chậm rãi nói tiếp: “Không có nữ nhân

nào lại tình nguyện giúp một nữ nhân khác tranh giành tình cảm với mình, huống chi kẻ đó lại là Hoa Phi!”



“Rồi sao nữa, ngươi cũng là nữ nhân, ta cứu ngươi rồi ngươi sẽ giúp ta

sao, hơn nữa, nếu chuyện này công khai ra, ta cũng có phần, đã chắc gì

Hoàng thượng sẽ lại sủng ái ta.” Linh Phi tự cho là thông minh hỏi lại.



Khinh Tuyết cười thầm, nhưng vẻ mặt vẫn bình tĩnh.



Lần trước, là bản thân nàng rơi vào bẫy của hai người.



Lần này, nàng muốn hai người phải sập cái bẫy mà nàng thiết kế ra.


Mùi thơm ngập tràn khoang miệng nàng.



Chu Đãi chậm rãi lên tiếng: “Ăn viên thuốc này, nương nương sẽ yên lặng hơn, có thể ta mới châm cứu được.”



Hắn vừa nói xong, Khinh Tuyết rất phối hợp mà ngã xuống.



Chu Đãi cười thầm, viên hắn đưa nàng là kẹo thật, hơn nữa còn là kẹo giòn ngon nhất.



Tuyết Phi nương nương thật giỏi diễn kịch, ăn kẹo thôi cũng phối hợp với lời chỉ đạo của hắn được.



Hắn bước lên, nhìn nàng một cái, sau đó nói với cung nữ: “Gọi thêm vài

người đến, đỡ Tuyết Phi nương nương vào trong phòng, ta muốn châm cứu

cho nương nương.”



Hắn vừa dứt lời, đã thấy vài cung nữ khác tiến đến, người đỡ vai kẻ đỡ

chân, rất thành thạo nâng Khinh Tuyết lên, đi về phía phòng ngủ.



Chu Đãi cười, chiêu giả vờ ngủ này của Khinh Tuyết, hắn đã từng nghe nói qua.



Xem ra chiêu này của nàng đã huấn luyện các cung nữ một cách rất thành thạo.



Đi vào phòng trong, Chu Đãi bắt đầu lấy ngân châm ra.



Vì đề phòng kẻ khác nhìn ra sơ hở, hắn đành phải châm kim lên người nàng thật, nhưng ngân châm chưa chạm vào huyệt vì hắn vẫn sợ thương đến

nàng, dù sao đi nữa, huyệt vị không phải thứ để đâm loạn.



Vì thế mỗi một châm hắn đâm xuống đều vừa đúng, không hại đến người, nhưng kẻ khác nhìn vào thì không thể nhìn ra khác biệt.



Cung nữ lần trước mật báo với Hoa Phi, vẫn đứng gần đó nhìn chằm chằm



Khinh Tuyết chỉ nhắm mắt lại.



Nàng cảm thấy những chỗ bị châm kim vào có chút ngứa, nhưng đành nhịn xuống không nhúc nhích, chỉ lẳng lặng chờ.



Nàng không lo lắng mấy cây kim đó sẽ làm mình bị thương, nếu Chu Đãi muốn hại nàng, hắn không cần cứu nàng từ đầu.



Nếu cứu nàng, tất là hắn sẽ không làm nàng bị thương.



Tên Thái y này, nàng cũng coi như hiểu hắn một ít.



Nhưng không biết có phải hắn cố ý không? Nhiều biện pháp chữa bệnh như

vậy, lại cố tình chọn cách châm cứu, đây rõ ràng là muốn nàng nếm một

chút nỗi đau thể xác đi!



Nàng cứ thế âm thầm chịu đựng cơn ngứa suốt hai canh giờ.



Lúc này Chu Đãi mới rút châm, cất vào túi.



Sau đó kéo tay Khinh Tuyết, tỉ mỉ bắt mạch, rồi sau đó rung đùi đắc ý:

“Thực kỳ quái, tại sao không có chút phản ứng nào chứ, tại sao lại thế

nhỉ?”



“Cái gì cơ? Thái y?” Cung nữ kia hỏi.



Chu Đãi lắc lắc đầu: “Bệnh của nương nương thật kỳ quái, không biết vì sao, châm cứu rồi vẫn không có khởi sắc.”



Hắn nhìn cung nữ kia, lại cố ý nói: “Xem ra, còn phải tìm những biện

pháp khác, tuy Hoàng thượng không ra thời hạn, nhưng cứ để lâu, chỉ sợ

Hoàng thượng sẽ tức giận. Ây da… Thực phiền toái! Rõ ràng mất trí do sốt cao, trị liệu bằng cách này phải có khởi sắc mới đúng chứ!”



“A!” Đột nhiên, Khinh Tuyết đang ngủ say bỗng nhiên quát to một tiếng,

tỉnh lại, nhìn Chu Đãi, rồi sau đó nhìn túi ngân châm hắn đặt trên bàn.



Nàng nhìn túi ngân châm bằng đôi mắt trong trẻo tò mò.



Nàng đột nhiên lao tới lấy túi ngân châm, sau đó rút một túm châm ra, đâm về phía Chu Đãi. Chu Đãi cả kinh, lập tức lui về sau.



Nhưng vẫn bị nàng đâm trúng một phát.



Khinh Tuyết đâm được hắn thì cười thầm, sau đó rút thêm mấy cây nữa, đâm về phía cung nữ kia, con nô tỳ này, thật đáng giận.



“Ta đâm, ta đâm” Nàng dứt lời cũng là lúc sáu bẩy cây trâm cắm lên tay cung nữ.



Cung nữ kia ‘á’ một tiếng, sợ phát khóc.



Khinh Tuyết chỉ vờ như không biết, chạy ra khỏi phòng, không ngừng thì thào: “Ta đâm… Ta đâm…”



Chu Đãi đi sau, nhìn nàng, không khỏi âm thầm cười khổ. Căn bản là nàng

trả thù, không chịu nghĩ cho kĩ, hắn cũng là vì giúp nàng, mới dùng

thuật châm cứu, nàng dĩ nhiên trả thù hắn cơ đấy. Chẳng qua, so với con

nô tỳ phản chủ kia, hắn cũng đã tính là tốt lắm rồi.



Bị đâm đến sáu bẩy cây châm, nhất định là đau lắm.



Haizzz, cung nữ kia khóc thật dữ dội, hắn âm thầm cười.



Giả vờ như đang sợ hãi, hắn xách hòm thuốc: “Ta đi trước, lúc nào Tuyết

Phi nương nương dùng xong mấy cây ngân châm kia, phiền cung nữ tỷ tỷ cất lại cho Chu mỗ.”



Dứt lời người đã đi khuất.