Tẩm Quân

Chương 91 : Vạch trần chân tướng

Ngày đăng: 00:35 19/04/20


Gió thu lạnh lẽo thổi qua. Khi nàng thức dậy, Hách Liên Bá Thiên đã đi.



Đây là lần đầu tiên nàng và hắn ở cùng nhau cả một đêm, lại chỉ nói

chuyện phiếm một cách đơn thuần, không thị tẩm. Nàng biết điều này ý

nghĩa gì, vì thế cảm thấy hạnh phúc không thôi, đêm qua hắn có thiết tha mong muốn, nhưng nàng chỉ nhẹ nhàng cầu khẩn, hắn liền buông tay, đè

nén lửa tình hừng hực.



Điều tưởng như bình thường này, thật sự có một ý nghĩa rất rõ ràng.



Ít nhất, hắn đã tôn trọng nàng, không ép buộc nàng, không coi nàng như một phi tử chỉ có tác dụng thị tẩm.



Nhớ tới đêm qua, nàng khẽ mỉm cười ngọt ngào dù chính bản thân nàng cũng không nhận ra.



Hắn đã ôm nàng chặt đến mức nàng có thể cảm giác được toàn thân hắn căng thẳng đến mức nào, cánh tay hắn ôm nàng thật sự là cứng rắn như đá.



Hô hấp của hắn nóng bỏng như lửa, trêu chọc từng dây thần kinh của nàng, khiến nàng thiếu chút nữa không kiềm chế được.



Nhưng nàng biết nàng phải kiềm chế, nếu không kiềm chế được qua một đêm

này, để người khác phát hiện chuyện khác thường, thì nàng vĩnh viễn cũng không lấy lại sự trong sạch được. Khi ấy, nàng chỉ nói với hắn một câu: “Đừng làm thế, được không?”



Vốn dĩ, nàng cũng không ôm hy vọng hắn sẽ đáp ứng, ham muốn tình dục của Hách Liên Bá Thiên vốn rất mãnh liệt, mặc kệ là khi nào, dục hỏa trong

người hắn rất dễ dàng bị khơi lên, hơn nữa thân phận của nàng là phi tử

của hắn, vốn có nghĩa vụ hầu hạ hắn.



Nàng không thể ngờ, hắn chỉ nhẹ nhàng vuốt tóc nàng, sau đó nói: “Được,

đêm nay nghe lời nàng, nàng nói không làm thì không làm.”



Một câu đơn giản vô cùng, lại khiến nàng giật mình sửng sốt.



Người đàn ông này!



Luôn có bản lĩnh khiến nàng sửng sốt.



Hơn nữa, nàng càng không thể dự đoán được, hắn thật sự đè nén ham muốn, vì nàng mà kiềm chế suốt một đêm.



Khoảnh khắc đấy, nàng biết, trái tim mình bắt đầu tan chảy.



Có những người không có khả năng chống đỡ trước sự dịu dàng âu yếm của người khác, nàng chính là một trong số đó.



Ưa ngọt không ưa nặng.



Người nào đối tốt với nàng thì nàng không thể lạnh lùng với người đó.



Nàng vươn vai, nhìn các cung nữ bận rộn đi lại, khẽ nở nụ cười. Hôm nay, chân tướng có thể rõ ràng.



Nàng cười cười đi ra ngoài.



Vẫn duy trì bộ dạng ngây ngốc.



Nàng nhảy chân sáo ra ngoài, cung nữ nhanh chóng đi tới: “Tuyết Phi nương nương, ngài tỉnh rồi! Thật cám ơn trời đất!”



Nhìn dáng vẻ kích động của cung nữ, Khinh Tuyết chỉ cười thầm, đột nhiên cười lớn, nhào tới bên cạnh cung nữ, ôm cổ cô cung nữ kia: “Cám ơn trời đất! Cám ơn trời đất!” Âm thanh lúng búng, bộ dạng điên khùng.



“Đúng vậy, cám ơn trời đất! Cám ơn trời đất!” Cung nữ kia thấy Khinh Tuyết nhại lại cũng nhắc lại theo, cười rất tươi.



Cung nữ này, là Lưu công công đưa tới, dáng vẻ rất nhanh nhẹn, hầu hạ nàng cũng tử tế, tên là Xuân nhi.



Nhưng một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng, bây giờ nàng thật sự không dám tin tưởng bất cứ kẻ nào một cách dễ dàng.



Bởi vì cái giá nàng đã phải trả thật sự quá đắt.



“Vô lễ, nô tỳ mà dám bá vai bá cổ chủ nhân, không biết lớn nhỏ!” Đột nhiên, một giọng nói nghiêm khắc vang lên sau lưng nàng.



Khinh Tuyết quay đầu nhìn lại, rốt cục người cần đến cũng đến rồi. Suy đoán của nàng không lầm, cô ta đã đến.



Hoa Phi mặc bộ cung phục màu đỏ lộng lẫy, viền vàng thêu chỉ bạc, thật

phù hợp với phong thái hào phóng của cô ta, khí chất cao quí, trên búi

tóc chải bới cầu kỳ là trâm hoa có tua gắn ngọc trai, cài tóc hình con

bướm bằng vàng gắn mã não, thể hiện cung cách quí phái phi thường, đi

kèm với một vẻ mặt tràn đầy kiêu ngạo.



Đi sau cô ta, là Linh Phi với bạch y phiêu dật thoát tục, mặt trái xoan, mắt long lanh rất linh lợi.



Nhìn thoáng qua đúng là mười phần đáng yêu, nhưng đôi mắt nhuốm bụi trần kia, sao xứng đáng với vẻ đáng yêu đó chứ?



Khinh Tuyết ngó lơ.



Xem ra, hai người này đến là để nghiệm chứng xem nàng có điên thật hay không đây.



Xuân nhi bị Hoa Phi quát một câu, hoảng sợ quỳ sụp xuống: “Nô tỳ biết

sai rồi! Nô tỳ biết sai rồi, cầu Hoa Phi nương nương thứ tội!”



Khinh Tuyết thấy thế trợn mắt, nhìn với vẻ sửng sốt rồi đột nhiên “Oa” một tiếng khóc rống lên: “Sợ… Sợ…”



Hoa Phi thấy vậy, quát Xuân nhi: “Lui ra đi! Không có lệnh của bản cung, bất cứ kẻ nào cũng không được phép tới gần!” Lúc này cô ta không rảnh

đi trách phạt một cung nữ nhỏ nhoi.


thật tốt.



Tâm nguyện đó, hắn làm sao có thể không đáp ứng chứ.



Hắn vẫn nhớ, lúc ấy, hắn nắm hai bàn tay đầy máu của Trữ Như Viêm, trịnh trọng gật đầu: “Trẫm nhất định sẽ chiếu cố Như Hoa thật tốt, khanh yên

tâm đi!”



Vừa nói dứt lời, Trữ Như Viêm đã nhắm mắt xuôi tay.



Lòng Hách Liên Bá Thiên trùng xuống.



Trữ Như Viêm đã cùng hắn đang vào sinh ra tử nhiều năm, hai người đã

không phải quan hệ quân thần từ lâu, đã coi nhau là huynh đệ tốt đồng

sinh cộng tử từ sớm!



Hắn nhắm mắt, chuyện năm đấy như hiện ra trước mắt một lần nữa, hắn làm sao có thể khiến Trữ Như Viêm chết không nhắm mắt chứ!



Mở mắt, hắn quát: “Đem Trữ Như Hoa giam lỏng trong Hoa Ngọc Cung, ngày

đêm canh giữ, không có lệnh của trẫm không được ra khỏi Hoa Ngọc Cung

nửa bước!”



“Đa tạ Hoàng thượng, đa tạ Hoàng thượng!” Trữ Như Hoa nghe thấy Hách

Liên Bá Thiên nói thế, dập đầu quỳ sụp xuống, khóc như vận may rơi xuống đầu.



Hách Liên Bá Thiên nói xong thì quay người, nhìn Khinh Tuyết.



Hắn từng nói, sẽ cho nàng công bằng, riêng quyết định này, hắn biết, nhất định sẽ làm nàng thất vọng.



Nhưng hắn chỉ có thể làm thế.



Hắn nợ Trữ Như Viêm một mạng, thế nên, hắn phải hoàn thành tâm nguyện của Trữ Như Viêm.



Khinh Tuyết không nói gì thêm.



Thời điểm Trữ Như Hoa cười đắc ý, rồi lúc cô ta nỉ non, nàng đã dự đoán

được sẽ có kết cục này. Nàng chỉ không biết, rốt cục thì ca ca của Trữ

Như Hoa là người thế nào, lại có thể khiến Hách Liên Bá Thiên đổi ý.



Nhưng mặc kệ thế nào, cho dù bất mãn, nàng vẫn không biểu hiện ra ngoài.



Biểu tình trên mặt Hách Liên Bá Thiên nói cho nàng hay, quyết định này của hắn sẽ không thay đổi.



Thế nên nàng không muốn phí lời. Muốn giết một người còn nhiều cách lắm, không nhất định phải dựa vào thánh chỉ để giết.



Trữ Như Hoa nay đã thất thế, dù có một ca ca có thể bảo lãnh cho cô ta

không bị tống vào lãnh cung, thì cũng có tác dụng gì nữa chứ? Một phi tử thất thế, còn biết trông cậy vào đâu nữa đây?



Khinh Tuyết cười, nàng sẽ không buông tha cho cô ta, nàng không biết Trữ Như Hoa còn lá chắn gì không, thế nên nàng không thể mạo hiểm, ngẫm kỹ

cũng thật nực cười, cũng chính Trữ Như Hoa đã dậy cho nàng bài học, làm

người nếu không đủ tàn nhẫn, chính là tự hại bản thân. Nàng không thể để Trữ Như Hoa có cơ hội làm lại.



Hơn nữa, nàng phải rửa hận cho đứa con chưa chào đời!



Lòng nàng trào dâng sự hận thù.



Nhưng nàng vẫn bầy ra dáng vẻ vô cùng ôn nhu thiện lương, khẽ mỉm cười,

nhìn thái độ muốn giải thích của Hách Liên Bá Thiên, nàng chỉ nói:

“Hoàng thượng có quyết định thế nào, thần thiếp cũng không có ý kiến!”



Nàng biết hắn khó xử, đã vậy nàng chỉ có thể dựa vào chính bản thân mình.



Linh Phi không cam lòng, lớn tiếng gào: “Hoàng thượng, là bởi vì cô ta

có một ca ca, thế nên ngài bỏ qua cho cô ta sao, vậy còn thần thiếp?

Nhiều nhất thì thần thiếp cũng chỉ là tòng phạm, cũng bị phán trọng tội

sao? Hoàng thượng… Hoàng thượng…”



Hách Liên Bá Thiên ném cho cô ta ánh nhìn lạnh lẽo như băng hà phương

Bắc: “Lần trước thả ngươi ra, trẫm đã cảnh cáo ngươi, bảo ngươi an phận

thủ thường, không được mấy ngày, ngươi lại phạm vào tội này, trẫm chỉ

tống ngươi vào lãnh cung mà chưa chém đầu, hẳn là ngươi nên cảm thấy may mắn mới phải!”



“Hoàng thượng… Hoàng thượng… Thần thiếp biết sai rồi, cầu Hoàng thượng

thứ tội! Hoàng thượng, thần thiếp làm như vậy, cũng chỉ bởi thần thiếp

yêu người… Hoàng thượng… Lãnh cung kia là chỗ khiến người thường phát

điên… Hoàng thượng…” Giang Uyển Nhu khóc đến tê tâm liệt phế.



Hách Liên Bá Thiên không hề nhìn đến cô ta. Chỉ xoay người.



“Chúng ta vào thôi!” Hắn nói với Khinh Tuyết, sau đó đi trước vào Hải Đường Cung.



Khinh Tuyết cười yếu ớt đi theo hắn.



Một cái quay đầu, ánh mắt nàng hiện rõ vẻ tàn nhẫn, băng hàn sắc bén, nhắm thẳng vào Hoa Phi, rồi nàng quay đầu ngay sau đó.



Nhưng chỉ một cái liếc mắt đó, đã khiến Hoa Phi rùng mình vì sợ.