Tẩm Quân

Chương 93 : Giao dịch

Ngày đăng: 00:35 19/04/20


Khi ánh tà dương hoàng kim rút đi, rốt cục Hách Liên Bá Thiên cũng đi.



Tuy rất không muốn đi, nhưng chuyện quốc gia đại sự quan trọng hơn, hắn

hiểu rõ trách nhiệm của chính mình, có thể phóng túng nhất thời, nhưng

không thể không biết giới hạn.



Khinh Tuyết chậm rãi bước vào trong thùng nước, nước ấm xua tan sự mệt mỏi, tinh lực Hách Liên Bá Thiên thật sự quá dồi dào.



Người ta nói “nhất dạ thất thứ lang” (vợ gọi chồng là lang, nhất dạ thất thứ là 1 đêm 7 lần), chỉ sợ chính là để nói về kiểu người như hắn.



Suốt một buổi chiều, hai người hoan ái vài lần, nhưng hắn không hề ủ rũ, vừa rồi còn hào hứng khoan khoái đi xử lý chính sự. Chỉ có nàng là toàn thân rã rời.



Nàng cảm thấy thân thể như không thuộc về mình nữa, xương cốt toàn thân như gẫy nát.



Ngâm mình trong làn nước ấm áp khiến nàng có cảm giác thoải mái hơn rất nhiều, không quá mệt mỏi nữa.



Tay nàng khẽ lướt trên da, trên làn da trắng như tuyết là rất nhiều vết

đỏ, là dấu hôn mà hắn để lại, nàng đỏ mặt, con người này cũng thật là.



Vừa chạm nhẹ vào, cảm giác run rẩy đã lan khắp tứ chi.



Mặt nàng đỏ như táo chín.



Vỗ nhẹ lên mặt nước, từng bông hoa quế lờ lững trôi trôi, do thả vào nước nóng, hoa quế càng thơm hơn, hương bay ngào ngạt.



“Nương nương, ngài có muốn nô tỳ xoa bóp thắt lưng không?” Xuân nhi đứng một bên hỏi.



Khinh Tuyết lắc đầu: “Không cần, ta muốn ngâm mình một chút.”



“Dạ, nô tỳ tuân mệnh!” Xuân nhi đáp, nhưng vẫn cẩn thận sai người đun

thêm hai ấm nước sôi, để có thể pha thêm nước nóng cho nương nương bất

cứ lúc nào, tránh việc nước bị nguội.



Khinh Tuyết nhắm mắt lại, hưởng thụ sự thư giãn.



Sự cẩn thận của Xuân nhi, khiến nàng nhớ đến một người, mở mắt, nàng nhìn Xuân nhi hỏi: “Bây giờ Lý Ngọc đang ở đâu?”



“Ngọc cô cô sao?” Xuân nhi ngẩng đầu hỏi.



Khinh Tuyết gật đầu.



Xuân nhi đáp: “Nửa tháng trước Ngọc cô cô bị phạt một trăm roi, từ đó

đến giờ vẫn nằm liệt trên giường, lúc này hẳn là đang dưỡng thương trong phòng.”



“Đã khỏe chưa?” Cũng từng đấy ngày rồi, không thể nghĩ ra lí do gì cho việc cô ta chưa khỏe.



“Dạ rồi, vết thương ngoài da không còn nghiêm trọng, nhưng sau khi nhận một trăm roi, sức khỏe cũng yếu ớt hơn xưa nhiều.”



“Thì ra là thế.” Khinh Tuyết gật đầu.



Xem ra, nàng phải đi nhìn cô ta một cái.



Nói gì thì nói, cô ta cũng là người dạy cho nàng một bài học rất quan

trọng, khiến nàng không dám tin tưởng người khác một cách dễ dàng.



Chẳng qua cái giá phải trả quá lớn.



Nhãn thần nàng hiện sự tàn nhẫn.



Thương tổn nàng không quan trọng, nhưng cô ta và Hoa phi dám hại chết đứa con của này, tội ác đó, nàng quyết là không bỏ qua.



Đó là người thân duy nhất của nàng, đứa con bé bỏng của nàng còn chưa

chào đời, chưa được nhìn thấy ánh dương rực rỡ, vậy mà bọn chúng nhẫn

tâm hại chết.



Xuân nhi đưa mắt nhìn Khinh Tuyết, không nói gì thêm, chỉ đứng một bên, tùy thời nhận mệnh.



Khinh Tuyết chỉ cười mỉm, không nói gì nữa, khẽ đập nhẹ lên mặt nước, sóng tròn lan tỏa, phản chiếu gương mặt nàng.



Khuynh quốc khuynh thành, nhưng đôi mắt lại có vẻ tàn nhẫn lạnh lùng.



Một lúc sau, nàng chậm rãi bước ra khỏi thùng nước.



Bọt nước văng khắp nơi, Xuân nhi nhanh chóng cầm khăn lau người cho nàng, sau đó khoác áo lót cho nàng.



Khinh Tuyết buộc dải áo, sau đó nói với Xuân nhi: “Lấy áo khoác cho ta, ta muốn đi nhìn Lý Ngọc một cái!”



Xuân nhi ngẩng đầu lên, không nói gì, xoay người lấy cung y màu xanh

biếc viền vàng thêu trúc, giúp Khinh Tuyết mặc vào, sau đó lấy khăn lau

tóc cho Khinh Tuyết.



Khinh Tuyết đi đến trước bàn trang điểm, cầm một cây trâm, búi hờ tóc rồi nói: “Đi thôi!”



“Dạ.” Xuân nhi đáp, đi trước dẫn đường.



Ngọc cô cô nằm sấp trên giường, không ngủ, cô ta đang đợi, đợi Khinh Tuyết đến.



Chuyện xảy ra sáng nay, đã có cung nữ báo lại cho cô ta.



Cô ta biết, Khinh Tuyết sẽ không bỏ qua cô ta, cô ta muốn đối mặt có chuẩn bị.



Mắt vẫn luôn dõi ra cửa.



Rốt cục, tà váy màu xanh biếc cũng chậm rãi hiện ra trong tầm mắt, tuy

đã chuẩn bị thật tốt, nhưng cô ta vẫn không kiềm chế được việc ngỏng cổ

lên nhìn.


Kiếm thức của hắn không phức tạp, nhưng chiêu nào cũng trầm ổn, mau mà

chuẩn, có thể nói, nếu nghênh chiến trực tiếp, chiêu nào cũng là đòi

mạng. Hắn cũng không quên luyện tập mỗi ngày, muốn có phản ứng nhanh

nhẹn thì phải rèn luyện hàng ngày.



Nếu không luyện tập thường xuyên, thời điểm đối mặt với kẻ địch, sẽ xuất hiện sự trì độn, mà đối phó với địch, kị nhất là chậm nhịp, có đôi khi, chỉ sai lầm trong thời gian một cái nháy mắt, sẽ tạo thành nỗi hối hận

cả đời.



Đối chiêu và đối địch đều có nguyên tác như thế.



Kiếm phong quét ngang, lá cây hai bên xâu thành chuỗi trên lưỡi kiếm.



Hắn hét một tiếng, kiếm thế hồi dương, lá trên lưỡi kiếm bắn đi bốn phương tám hướng, tạo thành một vòng tròn hoàn hảo.



Nhưng mục đích chủ yếu của hắn, chính là muốn những kẻ theo dõi nhìn thấy điều đấy.



Chỉ thấy sau một tán lá cây, có cái giật mình không tầm thường.



Có người di chuyển.



Hách Liên Trường Phong cười, không nói gì.



Xoay người, thu kiếm.



Động tác lưu loát.



Đi về phía trước.



* * *



Khinh Tuyết vẫn ngồi đấy chờ Hách Liên Trường Phong Khinh Tuyết, rốt cục cũng đứng lên, xem ra, hắn thật sự không đến.



Nhẹ nhàng phủi hết lá rụng trên người.



Nàng chậm rãi đi về đường cũ.



Gió thu thật lạnh, nhất là buổi tối.



Gió thổi làm ống quần nàng bay phần phật, làn váy lay động nhẹ nhàng,

như múa cùng gió. Bước đi của nàng rất nhẹ nhàng, nhưng cũng rất kiên

định, không hề vô lực.



Vẻ mặt nàng bình tĩnh, lạnh nhạt như mực, dưới ánh trang nhàn nhạt càng thêm trắng nõn. Nàng, thật sự rất đẹp rất mỹ lệ.



Vẻ đẹp của nàng, vào giờ phút này, đã vượt khỏi vẻ đẹp ngoại hình, mà là một vẻ đẹp ưu thương thoát tục, đôi mắt lấp lánh như tuyết, khiến người ta không khỏi nhớ đến tuyết trên đỉnh Thiên Sơn.



Đôi môi không đỏ vì son mím lại, vài phần quật cường.



Khi Hách Liên Bá Thiên đi đến, vừa vặn trông thấy cảnh này, chỉ cảm

thấy, nữ tử này, càng ngày càng giống một điều bí ẩn, một câu đố mà có

lẽ cả đời này hắn cũng không tìm được lời giải. Nàng có thể ôn nhu, có

thể ngọt ngào, có thể ưu thương, có thể cứng cỏi, có thể quật cường,

nhưng rốt cục đâu mới là bộ mặt thật của nàng.



Hay, tất cả đều chỉ là mặt nạ?



Cằm cứng cỏi kiên cường, ngũ quan như điêu khắc, hắn mím đôi môi mỏng,

chỉ đứng nhìn nàng, hắn được ám vệ báo lại, nàng ngồi đây một mình hồi

lâu, nhưng không làm bất cứ chuyện gì.



Chỉ trầm tư cô độc.



Chung quy là không buông tay được, hắn dẹp tấu chương sang một bên, đi tìm nàng.



Hắn không muốn để nàng cứ miên man suy nghĩ một mình, dù có chuyện gì, hắn cũng muốn giải quyết thay nàng



Khinh Tuyết ngẩng đầu lên, vừa vặn nhìn thấy người đứng long bào đứng

trước mắt, người đàn ông ngang tàn mà anh tuần, mặt nàng biến sắc, đầu

tiên là sửng sốt, rồi không hiểu.



“Hoàng thượng?” Nàng nhẹ nhàng gọi hắn. Không biết lúc này hắn ở đây làm gì? Không phải là hắn phải xử lý chính sự sao? Ít nhất, cũng phải hai

canh giờ nữa mới xong, tại sao lại đến đây.



Còn vào tận trong này chạm mặt nàng.



“Sao ngài lại tới đây?” Nàng không khỏi lên tiếng hỏi.



“Nhớ nàng nên trẫm đến đây.” Ngữ khí của hắn ấm áp trầm lắng, vài phần

sủng nịch, dưới ánh trăng mờ ảo, như muốn khiến lòng người tan chảy.



Giọng nói quyến rũ yêu chiều, nhanh chóng tiến vào đáy lòng Khinh Tuyết.



“Hoàng thượng xử lý xong tấu chương rồi sao?” Nàng nhẹ nhàng hỏi, có vài phần ôn nhu chân tình mà chính nàng cũng không nhận ra.



“Chưa xong.” Hắn đáp, cười âu yếm, xua đi không ít vẻ lạnh lùng vốn có.



“Chưa xong sao Hoàng thượng lại tới đây!” Nàng cười nói, kỳ thật rất vui vẻ, có người đến nói chuyện với nàng, đối với nàng mà nói, là rất tốt.



Khi ngồi đây một mình, nàng đã suy nghĩ rất nhiều, nhiều đến mức nhớ lại tất cả quá khứ đã qua một lượt.



Tâm trạng của nàng hiện giờ rất ủ dột, rất buồn bã, rất nặng nề.



Nhìn hắn, nàng cảm thấy rất vui vẻ, nhưng lại không biết, sự sủng ái này, có thể duy trì đến lúc nào?