Tẩm Quân

Chương 94 : Cưỡng bức

Ngày đăng: 00:35 19/04/20


Đúng vậy, yêu chiều của bậc đế vương, phải trải qua bao chướng ngại mới có thể trở thành tín nhiệm chân thành chứ?



Hắn đối với nàng, có lẽ là hữu tình.



Nhưng hắn là hoàng đế, vì thế, hắn có rất nhiều vướng bận mà một dân thường không có, có rất nhiều ngờ vực vô căn cứ.



Vận mệnh của hắn không tầm thường, tình yêu của hắn cũng không tầm thường.



Vận mệnh cho tình yêu của hai người chính là phải trải qua vài lần sứt mẻ.



“Nếu trẫm đã đến thì đừng nói đến chuyện tấu chương nữa, hiện tại trẫm

chỉ muốn ở cùng với nàng, không muốn nghĩ tới bất cứ chuyện nào khác.”

Hắn nói, từ từ đi đến bên cạnh nàng, ôm nàng trong vòng tay.



Thân thể của nàng nhỏ bé, lồng ngực hắn lại rộng lớn, chỉ bằng một động tác, nàng nằm trong lồng ngực hắn một cách gọn gàng.



Hắn kéo bàn tay thon dài trắng nõn của nàng, nhướng mày: “Sao lại không biết yêu quí bản thân! Tay lạnh cóng rồi này!”



Nói xong, bàn tay to lớn ấm áp của hắn áp tay nàng lên ngực để sưởi ấm.



Động tác đó, thật sự rất tầm thường.



Nhưng đối với Khinh Tuyết mà nói, nàng thật sự rất xúc động.



Đã bao lâu rồi, chưa từng có ai ủ ấm cho nàng như vậy.



Nhất thời mắt nàng đỏ hoe.



Nước mắt chần chừ trước hàng mi. Đã từ lâu lắm, không có một ai quan tâm chuyện tay nàng lạnh ấm, không có một ai ủ tay cho nàng.



Không thể tưởng tượng được, người đàn ông này lại làm thế.



Giờ phút này, lòng nàng tan chảy.



“Hoàng thượng.” Nàng nghẹn ngào gọi hắn. Vừa yếu lại vừa khẽ.



“Tại sao lại khóc?” Hách Liên Bá Thiên nghe thấy tiếng nàng khóc, dùng

ngón tay thon dài nâng cằm nàng, ngắm nhìn gương mặt khuynh thành, rồi

sau đó nhíu mày: “Nàng nhìn xem, khóc thành gì thế này!”



“Thiếp không biết, bỗng dưng muốn khóc thôi.” Nàng nhoẻn cười, nhưng nước mắt không ngừng rơi.



Dưới ánh trăng cuối thu, nàng cảm thấy bản thân thật yếu ớt.



“Thôi được rồi, nếu nàng muốn khóc thì cứ khóc đi!” Hắn nói, ôm nàng sát lại, vòng tay ôm nàng, thở dài thật sâu.



Hắn thật sự muốn biến nàng thành một phần cơ thể, hòa với máu thịt bản

thân, như vậy bọn họ sẽ không thể chia lìa. Hắn cũng không cần phải hoài nghi nàng.



Được thế thì thật tốt.



Một câu này, khiến nước mắt của Khinh Tuyết như vỡ đê, rốt cục nàng khóc rống lên, không để ý tới điều gì mà khóc đến tê tâm liệt phế.



Cứ để nàng buông thả khóc lóc một lần đi.



Hắn không nói gì thêm, chỉ ôm nàng chặt hơn, bỗng nhiên cảm thấy thật

đau lòng, vô cùng đau lòng, nữ tử này, luôn khiến hắn đau lòng không

biết phải làm như thế nào cho phải.



Hắn đau lòng nàng quá mức ẩn nhẫn, hắn đau lòng nàng luôn cố tình kiên cường.



“Haizzz!” Hắn thở dài, dịu dàng nói với nữ tử trong lòng: “Hồi cung đi, lạnh rồi, nàng mới ốm dậy, bị cảm lạnh sẽ không tốt.”



Khinh Tuyết gục trong ngực hắn gật gật đầu.



“Từ nay về sau không được khóc nữa, có trẫm đây rồi, kí ức đau thương

cũng quên hết đi, từ nay phải vui vẻ lên. Biết không?!” Hắn nói.



Nhưng hắn không hề biết, chính vì hắn, mà nàng phải nếm trải thất vọng một lần nữa. Phải thương tâm một lần nữa.



“Vâng.” Nàng gật gật đầu.



Nghĩ nghĩ một chút, hắn đột nhiên bế bổng nàng lên, cười: “Trẫm bế nàng về!”



Khinh Tuyết bị hắn bế lên đột ngột, sợ tới mức hô to: “A, Hoàng thượng!”



“Hoàng thượng, như vậy không được!” Nàng hô.



Hách Liên Bá Thiên chỉ cười: “Không được chỗ nào, đâu phải là chưa từng bế, trẫm thích bế nàng thế này!”



Khinh Tuyết đỏ mặt, khi mới vào cung, hắn cũng từng vì sủng ái mà liều

lĩnh, bế một thị nữ là nàng, rêu rao đi qua các cung điện.



Nhưng mà có sủng ái đến đâu, chung quy cũng chẳng vượt qua nổi sự đa nghi.



“Haizzz, sao nàng lại gầy thế, nên béo thêm chút nữa, gầy thế này ôm

không thoải mái chút nào! Chạm vào đâu cũng thấy xương là xương!” Hách

Liên Bá Thiên cười nói, vẻ mặt thúc dục.



Khinh Tuyết cười khúc khích như chuông bạc, phi thường động lòng người: “Nếu béo lên, Hoàng thượng còn bế được thiếp không!”



“Coi thường trẫm, nàng béo cho trẫm xem nào, xem trẫm có thể bế nàng không!” Hắn cười nói.



Khinh Tuyết không khỏi bật cười.



Trên đầu trăng khuyết cong cong, tỏa hào quang như ngọc.



Hay là… trăng cũng đang cười?



Nàng vòng tay qua cổ hắn, cảm thấy thật vui vẻ.



Quên đi, không nghĩ nữa, chuyện tương lai ai mà đoán được chứ?



Có lẽ sẽ có một ngày hắn không còn sủng ái nàng nữa, nhưng đó cũng là chuyện của tương lai, lo nghĩ trước làm chi chứ.



“Vậy thần thiếp sẽ ăn thật nhiều để lên cân!” Nàng cười tinh nghịch, nhìn hắn tình tứ.



Hách Liên Bá Thiên cười vô cùng vui vẻ, nàng thế này khiến hắn cũng thấy vui lây. Nụ cười của nàng lúc này chân thành tha thiết không âu lo, còn là cười với hắn, thật là hiếm thấy.


Một khắc đấy, hắn thật sự hy vọng mình là một thằng đần, không hiểu những âm thanh kia nói lên chuyện gì.



Hoặc là một khắc đấy đột nhiên bị điếc, được thế thật tốt biết bao. Sẽ không nghe được âm thanh khiến hắn cảm thấy đau lòng kia.



Tuy hắn biết, Hoàng thượng ở trong phòng nàng, tuy hắn biết thị tẩm là

nghĩa vụ của nàng, nhưng đến khi nghe thấy tận tai, mới biết là thật

khác biệt.



Giây phút đấy, hắn cảm nhận được rất rõ ràng lòng mình khó chịu nhiều đến thế nào.



Đau đớn dâng trào khiến hắn muốn nôn ra.



Rốt cuộc hắn nôn thật. Dựa vào một thân cây, hắn nôn đến mật xanh mật vàng.



Đã nôn thật lâu mà âm thanh kia vẫn quẩn quanh bên tai không dứt.



Đau đớn, thật đau đớn.



Nôn đến mềm cả người, hắn mãnh liệt đứng thẳng lên.



Nhìn người theo dõi núp trong bóng tối.



Hắn cười, có chút thống khổ.



Yêu người không nên yêu, vốn đã là chuyện đau khổ, nhưng đó không phải là điều mà lý trí có thể khống chế.



Yêu vì yêu thôi.



Không có bất kỳ lý do gì khác.



Hắn sờ sờ bình thuốc Chu Đãi cho, dốc ra một đống, nuốt vào trong bụng.



Hắn cười, không biết thuốc này là thuốc gì, nhưng hắn không quan tâm, lúc này uống thuốc sẽ không khiến ai hoài nghi.



Không hoài nghi tại sao hắn lại nôn mửa.



Mặc dù có chút khó chịu, nhưng không sao cả.



Thật sự không sao cả.



Có là thuốc độc cũng không sao cả, giờ phút này, hắn vừa đau nhức, vừa

khó chịu, âm thanh chói tai kia, khiến hắn cảm thấy chết đi còn dễ chịu

hơn là phải nghe.



Không biết từ khi nào, hắn đã trầm mê thế này, không thể tự kềm chế nữa.



Cả đời này, chỉ sợ chỉ có nàng có thể khiến hắn thế này.



Hắn đưa mắt nhìn về phía Hải Đường Cung, âm thanh khiến hắn đau đớn đã

ngừng lại. Nhưng tại sao tai hắn như vẫn nghe thấy văng vẳng đâu đây.



Kiếm trong tay bị rút mạnh ra.



Hắn điên cuồng múa kiếm.



Tiếng ve thảm thiết,



Quan trạm chiều tà,



Trận mưa vừa dứt.



Ngoài thành rượu tiễn khôn khuây,



Đang lưu luyến,



Dưới thuyền vội giục,



Tay nắm, mắt nhìn, lệ nhỏ,



Chưa nói ra đã ngắt.



Người đi,



Sóng khói dặm nghìn,



Trời Sở mây chiều thêm bát ngát.



Khách đa tình vốn đau lòng ly biệt,



Lại khổ nỗi,



Lúc trời thu trong mát,



Đêm nay tỉnh rượu nơi nao?



Bến liễu,



Lúc trăng tàn, gió rét!



Biền biệt ra đi!



Thôi, cảnh đẹp ngày vui ấy,



Lời rỗng tuếch.



Sau dù có trăm mối chung tình,



Khôn ngỏ cùng ai biết?



(bài từ Vũ Lâm Linh – tác giả Liễu Vĩnh – bản dịch của Nam Trân)



Một kiếm đâm thẳng về phía trước, cắm ngập vào thân cây cổ thụ.



Sau đó lại rút ra.



Bóng áo xanh đen kia, múa kiếm dưới ánh trăng có vẻ thật hiu quạnh, nhưng chỉ một mình hắn hiểu.



Người theo dõi không hề hoài nghi, thật sự cho rằng hắn vì sinh bệnh mà nôn mửa.