Tẩm Quân

Chương 95 : Hiểu lầm

Ngày đăng: 00:35 19/04/20


Sáng sớm, Chu Đãi đến chẩn trị cho Khinh Tuyết, hắn liền kinh ngạc vì bị một đôi mắt sưng đỏ và một gương mặt u buồn đập vào mắt, không, nói cho

chính xác thì phải là hoảng sợ mới đúng.



Hắn trợn mắt nhìn Khinh Tuyết: “Cô bị sao đấy?”



“Không sao hết!” Khinh Tuyết nhìn hắn hờ hững đáp một câu. Nàng còn biết trả lời thế nào đây, bởi vì thất vọng, nàng một đêm không ngủ, mới biến thành bộ dạng này.



Thật sự là không nói nên lời.



“Ta vẫn nghĩ Tuyết Phi nương nương là một người kiên cường, tình huống

nào cũng nhẫn nhịn vượt qua rồi xoay chuyển cục diện được, không ngờ cô

lại bị đả kích dễ dàng như thế! Haizzz, thật không biết rốt cục cô đã

gặp phải chuyện gì?” Chu Đãi nói một lèo, nhìn như vô tình.



Nhưng thật sự là đang cổ vũ Khinh Tuyết, muốn nàng kiên cường thêm một chút, đừng gục ngã một cách dễ dàng.



Khinh Tuyết cười nhẹ: “Đúng vậy, vẫn tự nhủ phải thật kiên cường, chuyện có thế nào cũng không kích động, càng không được gục ngã dễ dàng, không ngờ lại có lúc khinh địch rồi sẩy chân. Thật nực cười.”



Nói xong nàng ngẩng đầu lên, thần sắc tươi tắn hơn rất nhiều, không tiêu cực như lúc nãy.



Là nàng tự dìm mình xuống đau thương, đáng lẽ nàng không định yêu đương

ai, vô tình lại vướng lưới tình, cũng tốt, hắn vô tình đa nghi, càng

khiến nàng tắt lửa lòng nhanh hơn, tương lai tránh được việc bị tổn

thương quá nhiều.



“Thái y ah, y thuật của ngươi quả nhiên cao minh, chẳng những có thể trị bệnh tật trên người, còn trị được cả tâm bệnh trong lòng, thật tuyệt

vời đấy!” Khinh Tuyết cười nói.



Cảm thấy tâm tình tốt hơn rất nhiều.



Tuy vẫn còn chút đau lòng, nhưng nàng nghĩ nàng có thể vượt qua được.



Đau đớn bi thương hơn chục năm cũng vượt qua được, chút tổn thương này

thật quá vặt vãnh, không có chuyện gì mà Khinh Tuyết nàng không làm

được.



“Đương nhiên rồi, rất nhiều bệnh sinh ra từ tâm, thân là thầy thuốc,

chẳng những phải chữa lành bệnh tật, còn phải chữa lành được cả cõi

lòng, nếu chỉ biết chẩn trị những triệu chứng biểu hiện bên ngoài, có

đến già y thuật cũng không khá được.” Nghe được Khinh Tuyết tán dương,

Chu Đãi cũng không khiêm tốn, càng kiêu ngạo buông thả, không quên ba

hoa thêm mấy câu.



Khinh Tuyết trừng mắt, tên Chu Đãi này, khiêm tốn ghê cơ!



Chu Đãi thấy vẻ mặt Khinh Tuyết không được tán đồng cho lắm, liền hỏi: “Nương nương cảm thấy Chu Đãi nói không đúng sao?



Khinh Tuyết vừa nghe liền gật gật đầu: “Ta không dám tán đồng.”



“Không phải nương nương cũng vừa khen ngợi ta đấy sao?” Chu Đãi nói,

không ngừng múa bút trên giấy, ghi ra một loạt dược liệu: “Kỳ thật, ta

cũng hùa theo tâng bốc nịnh hót nương nương thôi, nương nương nói là

hay, hạ thần đương nhiên cũng phải nói hay theo, có thế nào cũng phải

tán dương trầm trồ, đây là phương pháp sinh tồn của thần!”



Khinh Tuyết nghe thế, rốt cục nhịn không được nở nụ cười.



Chu Đãi này, chỉ giỏi ngụy biện, khiến nàng cũng phải cười.



Rõ ràng bản thân hắn không biết khiêm tốn, mèo khen mèo dài đuôi, giờ lại mồm mép nói thành vì muốn nàng đẹp lòng mới nói thế.



Con người này!



Nhưng thật sự hắn khiến nàng nhẹ lòng không ít.



Biết rõ hắn chẳng qua chỉ muốn giúp nàng vui vẻ nhẹ nhõm hơn, nàng khẽ nói: “Cám ơn.”



Một tiếng cám ơn này, bao hàm nhiều ý nghĩa lắm, nếu không có hắn, giờ

phút này nàng đã chẳng còn sống sót, càng chẳng thể lật ngược thế cờ, có lẽ, lúc này nàng đã đi đến đầu bên kia của cầu Nại Hà cũng nên.



Người đàn ông này, nhìn qua thì thấy hắn không để ý tới thế sự, kỳ thật hắn cũng là một người tốt.



“Nương nương, ngài không biết nên cám ơn hạ thần như thế nào sao? Chỉ

cám ơn suông như vậy, không bõ công thần chút nào!” Chu Đãi nói.



Khinh Tuyết nghe thế, cười hỏi: “Chu Thái y, ngươi muốn ban thưởng gì?”



“Đương nhiên là vàng bạc châu báu, lăng la tơ lụa!” Chu Đãi đưa ra một câu trả lời thật thô tục.



Về phần Khinh Tuyết, tuy biết hắn không phải loại người chỉ biết có lợi

lộc, nhưng vẫn làm theo, nàng chẳng có gì để báo đáp hắn, thứ duy nhất

nàng có, cũng chỉ có mấy thứ vật ngoài thân đấy.


Hắn bỗng nhiên nói: “Nếu nàng không muốn theo giúp trẫm phê duyệt tấu

chương thì thôi!” Hắn suy nghĩ thật lâu, rốt cục lên tiếng.



“Hoàng thượng đã muốn thần thiếp theo giúp, thần thiếp sẽ theo giúp.”

Khinh Tuyết có chút sửng sốt, nhưng vẫn đáp trả. Nàng ngẩng mặt, mỉm

cười, nhưng nụ cười kia thật sự rất chói mắt.



Hách Liên Bá Thiên chỉ hận không thể xé rách lớp ngụy trang này của nàng ngay lập tức.



Nhìn nàng thế này, lòng hắn thật khó chịu.



“Không cần, nếu nàng nhớ trẫm thì đến tìm trẫm là được rồi, trẫm cho

nàng đặc quyền, có thể tự do ra vào ngự thư phòng bất cứ lúc nào.” Hách

Liên Bá Thiên nói.



Khinh Tuyết vừa nghe, trong lòng chấn động, đặc quyền đến mức đấy sao.



Đối với một phi tử mà nói, đặc quyền đó thật sự quá vinh dự, chỉ sợ từ

cổ chí kim, ít có phi tử nào có được đặc quyền tự do ra vào ngự thư

phòng này.



Nhưng đặc quyền mà hắn trao cho nàng, có ý tứ đặc biệt gì không đây?



Phải chăng, hắn muốn kiểm tra nàng, thế nên mới cho nàng đặc quyền đấy?



Có lẽ thế. Nàng thật sự cho rằng mị lực bản thân chưa ghê ghớm đến mức độ đấy.



Không phải hắn vẫn hoài nghi nàng đó sao.



Làm như vậy, không phải là muốn nàng hành động sao?



Nhưng hắn phải thất vọng rồi, nàng nào phải gian tế.



Nhưng nàng thật hoài nghi, chẳng lẽ hắn chưa từng hoài nghi Chu Uyển Bích sao?



Ngẫm lại thì Chu Uyển Bích án binh bất động đã lâu, nàng không nghe được tin tức nào về cô ta.



Cô ta tính tu dưỡng tâm hồn sao?



Nhưng mặc kệ cô ta thế nào, cũng không liên quan đến nàng, đã nói từ lâu rồi, ai làm việc của người nấy, không can thiệp vào kế hoạch của đối

phương.



Nhưng lúc này lòng nàng có chút lo lắng, lo lắng không biết cô ta đang âm mưu chuyện gì.



Nghĩ nghĩ một chút, rốt cục nàng mở lời: “Hoàng thượng, thiếp có chuyện

này muốn nói với ngài.” Mặc kệ là vì Hách Liên Bá Thiên cũng được, không phải vì Hách Liên Bá Thiên cũng được. Nàng không thể để mưu kế của Chu

Uyển Bích thực hiện thành công, cô ta giúp là Tề Dương Quốc, Khinh Tuyết nàng lại đối phó với Tề Dương Quốc, chung quy là hai người ở hai đầu

chiến tuyến, nàng không thể để Chu Uyển Bích hoàn thành kế hoạch.



“Chuyện gì?” Hắn hỏi, cảm thấy vẻ mặt của nàng có chút kỳ quái.



Khinh Tuyết đưa mắt nhìn các cung nữ xung quanh một lượt.



Hách Liên Bá Thiên hiểu ý nàng, ra lệnh: “Các ngươi lui ra hết đi.”



Cung nữ lui ra hết, Hách Liên Bá Thiên nhìn Khinh Tuyết.



Lúc này Khinh Tuyết mới chậm rãi nói: “Hoàng thượng, nếu thiếp nói Chu

Uyển Bích là gian tế Tề Dương Quốc phái tới, Hoàng thượng có tin không?” Nàng hỏi.



Chỉ thấy Hách Liên Bá Thiên nhìn nàng, dường như có chút kỳ quái tại sao nàng lại đột nhiên nhắc tới chuyện đấy. Vì sao trước kia không nói, lại chọn đúng lúc hắn kiểm tra nàng mà nói?



Nhìn ánh mắt không tin nổi của hắn, Khinh Tuyết thở dài: “Hoàng thượng không tin?”



“Trẫm sẽ cho người điều tra.” Hách Liên Bá Thiên đáp, vấn đề không phải ở chỗ hắn tin hay không, vấn đề là ở chứng cứ, hắn chỉ tin chứng cứ.



“Lời thiếp nói là thật. Chu Uyển Bích án binh bất động đã lâu, thiếp

đoán cô ta đang âm mưu chuyện gì đấy, hy vọng Hoàng thượng phòng bị

nhiều hơn.” Khinh Tuyết nói thêm, bỗng nhiên ý thức được lời này của

mình hình như không đúng, nhưng nàng thật sự lo lắng về chuyện Chu Uyển

Bích án binh bất động, có trời mới biết cô ta đang suy tính âm mưu gì.



Giờ phút này, nàng bỗng nhiên lo lắng cho an nguy của hắn.



Nhưng hắn lại không tin lời nàng.



“Uh.” Hắn đáp: “Chuyện này, trẫm sẽ điều tra rõ ràng.”



Khinh Tuyết cúi đầu, nhìn ra được hắn cũng chưa tin, nhưng điều gì cần

nói nàng cũng nói hết rồi, nếu hắn không tin, nàng cũng chẳng biết làm

gì thêm.