Tẩm Quân

Chương 96 : Trẫm muốn phong Hoàng Hậu

Ngày đăng: 00:35 19/04/20


Trong ngự thư phòng, mùi đàn hương thoang thoảng đâu đây.



Khinh Tuyết ngồi ngay ngắn trước bàn, im lặng mài mực.



Hách Liên Bá Thiên phê duyệt tấu chương.



Tuy hắn nói để nàng tự nguyện, muốn đến lúc nào thì đến, không đến cũng

được, nhưng nếu nàng không đến lúc nào, hắn sẽ nảy sinh nghi ngờ lúc

đấy, đã vậy thì thỏa mãn yêu cầu của hắn thôi.



Bàn tay trắng nõn của nàng chậm rãi mài thỏi mực nhỏ theo hình tròn, hắc bạch giao nhau, khiến cánh tay nàng càng thêm trắng mịn nuột nà.



Hắn phát hiện, khi có nàng ở bên cạnh, hắn có thể phê duyệt tấu chương

trong trạng thái an tâm. Hơn nữa việc phê duyệt tấu chương cũng không

còn nhàm chán như trước, trước kia thực sự chỉ có phê duyệt và phê

duyệt, buồn chán không chút thú vị, thậm chí có chút chán nản.



Nhưng lúc này, tâm tình của hắn trở nên hào hứng hơn rất nhiều.



Đưa vào mũi là hương thơm của mực lẫn với mùi đàn hương, ngoài ra còn có hương hoa quế thoang thoảng từ người nàng, tạo thành một hỗn hợp khiến

người ta mê muội.



Hắn bình tĩnh xử lý tấu chương một cách nghiêm túc.



Khinh Tuyết phát hiện ra, có lẽ Hách Liên Bá Thiên không phải trượng phu tốt, nhưng hắn thật sự là một quân vương tốt, nhìn dáng vẻ nghiêm túc

của hắn, nàng cảm thấy thật vui mừng.



Nhất quốc chi quân nên là như thế.



Giờ phút này, nàng tha thứ cho hắn.



Có lẽ, không phải hắn không tốt, cũng không phải nàng không tốt, mà là do thân phận của hai người không tốt.



Nàng chậm rãi đứng lên, kéo tà váy, nhấc chén trà đã nguội lạnh trên

bàn, đi tới bàn sát tường, rót một chén trà mới, rồi lại đi về chỗ.



Nhẹ nhàng đặt chén trà mới rót xuống bàn, không nói gì thêm.



Lại lẳng lặng ngồi xuống.



Ngự thư phòng yên lặng như tờ, dường như chỉ có tiếng hít thở của hai người, cộng thêm tiếng sột soạt khi hắn lật giấy.



Trong hoàn cảnh đấy, lòng người cũng trở nên bình thản hơn rất nhiều.



Bỗng nhiên, hắn ngẩng đầu lên nhìn nàng: “Tuyết Nhi!”



Nàng cười: “Hoàng thượng?”



“Trẫm muốn phong nàng làm Hoàng hậu.” Hắn đột nhiên nói.



Khinh Tuyết sửng sốt, không ngờ được hắn lại đột ngột nói chuyện này.



Hoàng hậu, hai từ này kèm theo quyền lợi cùng địa vị tôn quý phi phàm,

lúc này, nàng đã là nữ nhân có quyền lực tối cao nhất hậu cung, hắn còn

muốn phong nàng làm Hoàng hậu, thật sững sờ.



Nếu thực sự được tấn phong, nàng chính là dưới một người mà trên muôn người, là bà chủ của hậu cung Nhật Liệt Quốc.



Nhưng thật sự là khi nghe thấy tin tức này, nàng không cảm thấy chút vui vẻ nào, chỉ cảm thấy cõi lòng nặng nề.



“Vì sao?” Nàng hỏi. Hoa Phi nhập cung đã nhiều năm, cũng chỉ là một quý

phi, từ đầu đến cuối chưa từng có cơ hội chạm tay vào ngôi vị Hoàng hậu.



Nàng chẳng qua chỉ là một cống nữ đưa đến từ bại quốc, có thể được phong làm quý phi nàng đã vô cùng thỏa mãn rồi, nàng chưa bao giờ nghĩ rằng

sẽ có một ngày mình được phong Hoàng hậu.



Tin tức này, như sét đánh giữa trời quang, dọa nàng đứng tim, khiến nàng trở tay không kịp.



Lòng nàng có chút vui nhưng hoang mang trầm trọng vẫn nhiều hơn.



Vui mừng không phải vì thân phận Hoàng hậu, mà là vì hắn coi trọng nàng.



Hoang mang trầm trọng vì thân phận cống nữ của nàng không xứng với ngôi vị Hoàng hậu.



“Không vì sao cả, đơn giản là trẫm muốn thế.” Đơn giản chỉ vì hắn muốn

phong nàng làm Hoàng hậu. Hắn vốn không muốn lập Hoàng hậu, bởi vì nếu

lập Hoàng hậu, hậu cung sẽ từ từ chuyên quyền.



Nhưng giờ phút này, hắn lại muốn dùng thân phận Hoàng hậu này để giam

cầm nàng, để dụ dỗ nàng, để nàng đừng làm gian tế cho Tề Dương Quốc, để

nàng có thể giao cả thể xác và trái tim nàng cho hắn.



“Thiếp không xứng.” Nàng cúi đầu.



Hắn chỉ nhướng mày: “Hoàng hậu của trẫm chỉ cần trẫm cảm thấy xứng là đủ rồi, không cần bất cứ điều kiện gì khác, chỉ cần nàng không một dạ hai
Người Hoa Phi tỏa hương thơm ngát, vài phần quý phái.



Chẳng qua thì cũng chẳng được mấy ngày cũng (ngọc nát) hương tan thôi…



Xuân nhi đứng bên cạnh thấy thế, nhanh nhẹn tiến lên gài rèm, Khinh Tuyết đưa mắt nhìn nhưng không tỏ thái độ gì.



Nàng chỉ đang thở dài âm thầm.



Hoa Phi, Linh Phi chết đi, nàng không cảm thấy có chút cao hứng nào, chỉ cảm thấy tiếc nuối sâu sắc.



Quay sang nhìn Hách Liên Bá Thiên, lại thấy hắn chỉ bầy ra dáng vẻ bình tĩnh.



Tuy hắn có dáng vẻ lạnh lùng tàn khốc này đã nhiều năm, nhưng Khinh

Tuyết cảm nhận được một cách rất rõ ràng, hắn đang đè nén sự khó chịu

trong lòng



Hoa Phi Linh Phi hầu hạ hắn đã nhiều năm, là hai phi tần được ân sủng

nhất hậu cung trong những năm trở lại đây, tất nhiên là đã mang đến cho

hắn không ít niềm vui, lúc này cả hai cùng đột ngột chết đi, hắn sao có

thể không thương tâm chút nào chứ?



Tuy nhìn bề ngoài hắn có vẻ vô tình, nhưng tuyệt đối không phải kẻ máu lạnh!



Khinh Tuyết đứng cách giường Hoa Phi một thước, không tiến thêm.



Gương mặt xinh đẹp của Hoa Phi lúc này tái nhợt như tờ giấy, không còn

hào quang trước kia, đôi mắt mười phần cao quý, lúc này đang trợn trừng, như thể chết không nhắm mắt.



Chết không nhắm mắt thì sao chứ?



Đã gây ra tội ác thì chết là đáng, ai cũng không thể tránh được.



Một ngày kia, chính nàng cũng sẽ phải chết thôi.



Nếu là người khác, có lẽ sẽ cảm thấy sợ hãi, nhưng Khinh Tuyết không hề

sợ hãi, đáng sợ nhất chính là kẻ đang sống, quỷ chết rồi thì còn gì đáng để sợ chứ?



Huống hồ, thế gian này vị tất đã có quỷ.



Nàng chỉ lẳng lặng nhìn đôi mắt Hoa Phi chăm chú, nàng đang tưởng tượng, khi nhìn thấy Lý Ngọc tự tay đâm mình, nhất định là cô ta ngỡ ngàng

lắm.



Kẻ mà cô ta tin tưởng, giờ cũng bán đứng cô ta.



Kẻ ta tin tưởng chính là kẻ ta không đề phòng nhất.



Nàng đã bị một đòn trí mạng, rất may thoát chết.



Nhưng xem ra, Hoa Phi và Linh Phi lại không được may mắn thế.



“Tuyết Phi nương nương, không bằng chúng ta ra ngoài xem đi?” Xuân nhi

thấy Khinh Tuyết một mực đứng cách giường một thước, không tiến lên, cho là nàng sợ hãi, liền lên tiếng.



Khinh Tuyết nhẹ nhàng lắc đầu: “Không cần.”



“Nếu không dám nhìn thì nàng cứ ra ngoài trước đi!” Lúc này Hách Liên Bá Thiên cũng quay đầu lại lên tiếng.



Khinh Tuyết nhìn hắn một cái, chỉ cảm thấy trong nhãn thần hắn là một nỗi đau kịch liệt.



Nếu là nàng, liệu hắn có thể có ánh mắt đó không?



Không hỏi, vấn đề này, nàng không thể hỏi, cũng không dám hỏi.



“Thiếp không sao.” Khinh Tuyết lắc đầu.



Hách Liên Bá Thiên không nói gì thêm, chỉ quay sang hỏi cung nữ: “Rốt cuộc sao lại thế này?”



Cung nữ kia vốn đã sợ đến hết hồn, lại bị Hách Liên Bá Thiên đột ngột quát hỏi, run bắn cả người.



Cô ta sợ tái mặt, lắp bắp một lúc lâu vẫn không xong: “Hồi… hồi Hoàng

thượng, tối hôm qua… tối hôm qua lúc nô tỳ hầu hạ Hoa Phi nương nương đi ngủ mọi chuyện vẫn bình thường. Nhưng sáng nay khi… khi nô tỳ vừa bước

chân vào, đã thấy Hoa Phi nương nương gục trong vũng máu, máu me đầy

người, quần áo cũng bị vấy máu… nô tỳ… nô tỳ…”



Cô ta nói đứt quãng, ấp úng thành ra chẳng cung cấp được manh mối gì.



Hách Liên Bá Thiên nhíu mày bực bội, cất giọng lạnh lùng: “Tối hôm qua có phát hiện điều gì bất thường không?”



Cung nữ kia vừa nghe, sợ đến mức dán mặt xuống sàn: “Hồi… hồi Hoàng

thượng, tối hôm qua cũng không có gì bất thường, tất cả đều rất bình

thường, nhưng đến sáng nay… sáng nay…”



“Đủ rồi!” Hách Liên Bá Thiên thấy cung nữ kia nói năng lộn xộn, vì thế

ngắt lời: “Trẫm biết rồi, chuyện này, trẫm sẽ điều tra rõ ràng!”