Tẩm Quân

Chương 97 : Đau lòng

Ngày đăng: 00:35 19/04/20


Nói xong hắn quay lại ra lệnh cho Hách Liên Trường Phong đứng sau: “Trường

Phong, giam tất cả người của Ngọc Hoa Cung lại, thẩm vấn từng kẻ một, ắt sẽ tìm được chân tướng!”



“Thần tuân mệnh!” Hách Liên Trường Phong đáp.



Hắn lơ đãng đưa mắt nhìn Khinh Tuyết, nhưng chỉ là chuyện trong tích tắc.



Khinh Tuyết chỉ lặng lặng đứng đó, nhìn cái xác không hồn trên giường, không nói tiếng nào



“Chúng ta đến lãnh cung xem thôi!” Hách Liên Bá Thiên nói.



Khinh Tuyết gật đầu.



Đây là lần đầu tiên Khinh Tuyết đi vào lãnh cung.



Nơi này còn đáng sợ hơn cả tưởng tượng của nàng.



Không hoang vu dọa người một cách đơn giản.



Mà là bốn bề trống trải vắng lặng im lìm, nếu giữa đêm mà có gió thổi

qua, chỉ sợ sẽ khiến người ta sợ hãi hơn. Nàng từng nghe nói, kẻ nào bị

đưa vào lãnh cung, sớm muộn gì cũng phát điên.



Có lẽ sau khi Linh Phi chết, nơi này sẽ lặng yên như trước kia.



Chết sớm ngày nào thì đỡ bị dày vò khổ sở ngày đấy.



Nàng đưa mắt nhìn một lượt, cỏ dại um tùm cao quá đầu người, nhiều năm

không có người dọn dẹp, nhà cửa hoang vắng cũ nát, hành lang mái nhà

chăng đầy mạng nhện.



Một con nhện cỡ bự nhàn nhã nằm đó.



Ghép tất cả vào cùng một chỗ thật sự có phần dọa người.



Người quen được chiều chuộng như Linh Phi, sa chân lỡ bước vào nơi này rồi, sẽ cảm thấy thế nào đây?



Có lẽ không gì ngoài sợ hãi!



Đây căn bản không phải là chỗ để người ở.



Lãnh cung rộng lớn nhưng bốn bề hoang vu vắng vẻ, đứng ở đây thật sự có cảm giác khủng hoảng, bị thiên hạ ruồng rẫy.



Cung nữ canh giữ dẫn đường Hách Liên Bá Thiên và nàng đi vào bên trong.



Đi đến hết đường, rốt cục thấy một căn phòng đã có sửa sang qua một

chút, nhưng chắc chắc là trước khi sửa thì căn phòng này cũ nát ghê lắm, cung nữ kia chậm rãi đẩy cửa



Cánh cửa nặng nề phát ra một tiếng kẽo kẹt rầu rĩ.



Như thở dài vì không được mở ra đã lâu.



Thời điểm Hách Liên Bá Thiên bước chân vào lãnh cung, rõ ràng hai hàng

lông mày của hắn nhíu chặt hơn, Khinh Tuyết chỉ mới liếc mắt một cái, đã cảm giác được sự thay đổi trong tâm trạng của hắn, nhất định là hắn

đang than thở.



Than thở vì một nữ tử thông minh như vậy, lại ra đi trong chốn hoang vu vắng vẻ này như thế.



Làm người ai mà chẳng có tình cảm.



Khinh Tuyết không trách hắn.



Nếu hắn không có chút cảm xúc nào, nàng mới cảm thấy đáng sợ.



Nàng một mực duy trì vẻ mặt bình tĩnh, không nói lời nào.



Nàng biết, lúc này giải thích chỉ khiến kẻ khác hoài nghi, nói nhiều sai nhiều, chẳng bằng bình tĩnh quan sát, đợi xem sự thể tiếp diễn đến mức

nào.



Nếu Lý Ngọc thật sự không bị điều tra ra, thì cứ để tất cả bí mật biến mất theo cô ta.



Nếu không thể, cho dù cô ta có khai ra nàng, nàng cũng không sợ, không


Nàng không được thay đổi quyết định.



Bài học của mẫu thân chẳng lẽ còn chưa đủ sao? Chẳng lẽ nàng vẫn muốn dẫm vào vết xe đổ của bà?



Hắn là đế vương, hắn vĩnh viễn không thể chỉ thuộc về nàng.



Vĩnh viễn!



Đến lúc không thể chịu đựng được nữa, nàng trồi lên, bọt nước tung tóe ra bốn phía, hoa vung *** duới sàn.



Nước văng khắp nơi, nhưng rốt cục, đó là nước… hay là lệ.



Một giọt nước chậm rãi chảy vào trong miệng, nàng đưa lưỡi nếm thử, có vị mặn.



Các cung nữ kia, làm sao dám thả muối vào nước tắm của nàng chứ!



Rốt cục nhịn không được, nàng gục vào thành bồn khóc.



Ẩn nhẫn mà không ra tiếng động.



Trong bồn tắm, nước từ ấm áp dần lạnh lẽo. Ngâm mình trong nước, nàng

nhịn không được rùng mình một cái, nhưng chẳng có ý định đứng lên, chỉ

lẳng lặng đắm mình.



Chỉ cảm thấy, nước lạnh giúp lòng nàng tỉnh táo hơn rất nhiều.



Xuân Nhi đứng chờ ngoài cửa, chỉ biết lo âu đứng canh, không biết làm gì hay nói gì cho phải.



Thời gian cứ chậm rãi trôi qua, một canh giờ sau, Xuân Nhi không dám đứng đợi nữa.



Tuyết Phi không có chút động tĩnh nào, nếu gặp sơ suất gì thì biết làm sao đây



Vì thế cô ta đứng ở cửa, nhỏ giọng hô: “Tuyết Phi nương nương…”



Một hồi lâu sau, rốt cục nghe thấy thanh âm mỏi mệt không chịu nổi chậm rãi truyền đến: “Uhm…”



“Ngài có cần nô tỳ vào hầu hạ gì không?” Xuân Nhi lại hỏi.



“Không cần.” Khinh Tuyết chậm rãi nói.



Nhúc nhích một chút, mới phát hiện, nàng bất động quá lâu, toàn thân cứng ngắc.



Nước mắt đã ngừng chảy, nàng chậm rãi đứng lên, cầm khăn bông, lau nước mắt và lau người, sau đó bước ra khỏi bồn tắm.



Thân hình thon thả gợi cảm, đầy đặn nõn nà, làn da trắng như bạch ngọc,

sáng bóng rạng rỡ, cộng thêm đôi chân dài miên man, có thể khiến bất cứ

người đàn ông nào cũng phải phát điên.



Chỉ tiếc, trên lưng là những vết roi nhàn nhạt, khiến tất cả bị giảm đi rất nhiều giá trị.



Nàng chậm rãi khoác áo lót, nói với Xuân Nhi ngoài cửa: “Ta tắm xong rồi, cho người bê bồn ra ngoài đi!”



Xuân Nhi vừa nghe vội vàng đẩy cửa vào.



Thấy Khinh Tuyết chỉ khoác áo lót mỏng manh, sắc mặt tái nhợt như tờ

giấy, hốc mắt lại đỏ hoe, khiến ai nhìn qua cũng thấy nhói lòng.



Xuân Nhi há miệng thở dốc, muốn nói gì đó nhưng cuối cùng không nói nữa, cô ta chẳng qua chỉ là một nô tỳ, có năng lực nói được gì chứ? Huống

hồ, đây là chuyện của chủ nhân, không đến lượt nô tỳ như cô ta nhúng tay can thiệp.



Về phần Khinh Tuyết, chỉ chậm rãi xoay người, đi về phía phòng ngủ.



Sống trên đời có ai không gặp khó khăn bao giờ.



Có thể khóc ra, khiến nàng cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.



Ít nhất cũng không còn quá đau khổ nữa.



Hoặc là nói cho chính xác, giờ phút này, nỗi đau đã bị giấu kín, khi ngày mai đến mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi.