Tẩm Quân

Chương 98 : An ủi

Ngày đăng: 00:35 19/04/20


Về phần Hách Liên Bá Thiên, tuy truyền đến bên giường bốn cô thị nữ, nhưng hoàn toàn không phát sinh chuyện gì.



Mãi đến tận canh ba hắn mới chịu rời khỏi Ngự thư phòng, vẻ mặt mỏi mệt

không lời nào diễn tả. Đi vào phòng ngủ, không nói lời nào, đặt lưng

liền ngủ.



“Hoàng Thượng!”



“Hoàng Thượng!”



Bốn thị nữ trên giường cất chất giọng ngọt ngấy tận xương, hai cánh tay

mềm mại không xương bò trên người hắn, chạm đến từng bộ phận mẫn cảm.



Trước khi hầu hạ các thị nữ đều đã được huấn luyện, tuy vẫn là xử nữ,

nhưng người nào cũng biết rõ phải làm thế nào mới có thể lấy lòng đàn

ông.



Nhưng cách châm lửa nhanh chóng của ngày xưa, suốt một đêm này, hoàn toàn không có tác dụng.



Hách Liên Bá Thiên chỉ nặng nề nằm đó.



Hắn phát hiện, bản thân hoàn toàn không thích sự đụng chạm của những cô

gái này, bao cảm xúc mãnh liệt của dĩ vãng, một chút cũng không còn.



Trong đầu hắn, chỉ có hình ảnh nữ tử thuần khiết mà lạnh lùng trong tấm áo trắng như tuyết kia.



Càng nghĩ lại càng phẫn nộ.



Hắn không nên nghĩ đến nàng. Nàng là điểm yếu chết người.



Hắn đưa tay kéo một thị nữ rồi xoay người đè lên.



Nhưng đến khi nhìn đến khuôn mặt cô thị nữ kia, hắn lại ngừng lại, bởi vì, hắn chẳng có chút cảm xúc nào.



Không thể ngờ hắn hoàn toàn cưỡng lại những tấm thân mời gọi trước mắt.



Chỉ nhớ nhung có một tấm thân mảnh mai kia.



Đẩy mạnh người thị nữ ra, hắn tự ngồi dậy.



Các thị nữ ngơ ngác, vừa định tiến tới khiêu gợi, Hách Liên Bá Thiên đã ném cho họ những cái nhìn sắc lạnh.



Các thị nữ sững sờ không nói được tiếng nào.



Cả bốn thị nữ đều là người mới tiến cung, chỉ nghe nói tính tình Hách Liên Bá Thiên vô cùng thô bạo, ai dám vuốt râu hùm chứ.



Các thị nữ chỉ có thể dùng chăn gấm che lại thân thể lõa lồ của bản thân.



Vẻ mặt các cung nữ trở nên mờ mịt, tám mắt nhìn nhau, không ai có khả năng đưa ra dù chỉ là một câu trả lời.



Chỉ có thể ngơ ngác ngồi bên rìa.



Hắn lại chậm rãi nằm xuống, nhưng cũng không bảo bốn thị nữ lui ra.



Đêm nay, hắn không có ý định ở cạnh nàng. Tuy không có bất cứ bằng chứng hay manh mối gì, nhưng lòng hắn biết rõ.



Hung thủ tám phần là nàng.



Bởi vì chỉ một mình nàng có động cơ hành động.



Nếu là thị nữ hậu cung ra tay, nếu có đối phó, cũng phải đối phó với

Khinh Tuyết mới đúng, sẽ không có ai đi đối phó với hai phi tử thất thế.



Nếu đặt giả thuyết là người ngoài cung làm ra chuyện này, thì hoàn toàn không có khả năng.



Muốn vào cung, rồi sau đó lại giết người, còn giấu diếm giấu vết, thực sự không có khả năng.



Điểm đấy, hắn cực kỳ tự tin.



Hoàng cung của hắn, vẫn chưa sơ hở đến mức đấy.



Nhưng tại sao một kẻ trước giờ chưa từng quan tâm đến chuyện có tình cảm hay không, chỉ cần là đàn bà là hắn có thể phát tiết, chỉ cần là đàn

bà, chỉ cần đủ đẹp, hắn không cần điều gì khác.



Vì lẽ gì mà đêm nay, có một sự thật vốn hiển nhiên đang dần thay đổi.



Sau khi lệnh cho tiểu Lưu tử đi triệu bốn thị nữ mới tiến cung, hắn đã

tự giam mình trong Ngự Thư Phòng, hoàn toàn không muốn đặt chân vào

phòng ngủ, dù cho chính sự chẳng chất chồng đến vậy.



Là vì tiềm thức hắn không tình nguyện, không muốn chạm vào những cô gái này.



Khi nhìn thấy những nhan sắc người thanh thuần kẻ yêu mị, hắn chẳng thấy có chút phản ứng nào được khơi dậy, chỉ cảm thấy chán chường không chút hứng thú.



Cả tâm trí chỉ nghĩ về nữ tử kia.



Nghĩ về dung nhan tuyệt sắc, ánh mắt quật cường, nhãn thần bí ẩn mà lại lạnh lùng như sương giá.



Hắn nghĩ, hẳn là hắn trúng độc rồi.



Trúng độc của nàng.



Chỉ có lí do đó mới giải thích được tình trạng này của hắn.



Khi thời gian trôi sang canh bốn, rốt cục hắn không muốn đè nén nữa.



Hắn ngồi dậy, đi về phía Hải Đường Cung.



Trên đường đi, hắn chỉ cảm thấy tâm trạng phấn khởi, kích động, nhưng sâu trong tâm trí lại là sự kháng cự.



Nữ tử kia, nàng ấy giống như hoa anh túc, rõ ràng ngươi biết rằng nàng

ấy là sự nguy hiểm chết người, nhưng ngươi vẫn bị nàng mê hoặc đến không thể tự kiềm chế.
Trong lòng âm thầm thở dài.



Ban đầu cảm xúc hắn dành cho nàng là khinh bỉ, đến bây giờ lại chuyển

thành đau lòng, nữ tử này, khi kiên cường khiến người ta đau lòng, khi

yếu ớt cũng khiến người ta đau lòng.



Chỉ sợ tên Hách Liên Trường Phong si tình kia mà nghe được tin này sẽ buồn bã lắm.



Nhưng may là Hách Liên Trường Phong không nhìn thấy cảnh tượng đêm nay, chắc sẽ nghĩ là nàng cảm vặt.



Nhất thời, không khí trong phòng lặng như tờ.



Chỉ có tiếng hít thở của hai người.



Một lúc lâu sau, khi Khinh Tuyết cho rằng Hách Liên Bá Thiên sẽ không nói gì nữa.



Lại nghe thấy hắn lên tiếng, ngữ khí nặng nề áp lực, hắn nói: “Tuyết

Nhi, nàng muốn bắt ta phải làm thế nào mới tốt đây?” Sắc mặt hắn đờ đẫn, ngây dại, đau lòng, mà lại rối bời.



Hắn chỉ ngơ ngác nhìn Khinh Tuyết.



Thời điểm nghe câu đó của hắn, sắc mặt Khinh Tuyết càng thêm tái nhợt,

hai môi run rẩy, muốn nói điều gì, đã mấp máy môi mà cuối cùng lại không nói nữa.



Đôi mắt vốn nhắm nghiền chậm rãi mở ra, bất lực nhìn Hách Liên Bá Thiên, sụp đổ như lê dân bách tính phải chứng kiến sự tuyệt vọng của Thái tử,

nước mắt lã chã như chuỗi trân châu, lẩm bẩm: “Thiếp cũng không biết làm sao bây giờ.”



Nàng biết trả lời hắn thế nào?



Khi bản thân nàng cũng đang rối như tơ vò.



Nàng biết rõ không nên yêu hắn, chẳng ngờ được lại ngã lòng trước hắn.



Yêu một người đàn ông không nên yêu, nhất định chỉ có đau khổ.



Hách Liên Bá Thiên im lặng nhìn nàng, vành mắt đỏ hoe, nhưng chung quy

hắn vẫn là nhất quốc chi quân, dù có nước mắt cũng không được rơi, nhưng nhìn Khinh Tuyết thế này, hắn thật sự đau lòng.



Hắn chỉ cảm thấy, so với mỗi vết thương hắn từng nhận trên chiến trường

khốc liệt, cơn đau đang gặm nhấn tim gan còn nhức nhối hơn, hắn chậm rãi vươn tay, chạm lên khóe mắt nàng, nhẹ nhàng lau đi giọt lệ đang vương

trên mi: “Tuyết Nhi… Đừng khóc… Khóc không tốt cho thân thể nàng…”



Hách Liên Bá Thiên xưa nay nổi danh cứng rắn vô tình độc đoán, giờ phút này lại nói ra những lời nhu tình này.



Nếu không nghe thấy tận tai, Khinh Tuyết chỉ sợ bản thân sẽ không bao giờ tin được.



Nhưng lệ của nàng không ngừng, ngược lại càng trào ra nhiều hơn, không thể kìm lại.



Đó là cảm giác bất lực.



Biết rõ tiến thêm một bước chính là vực sâu muôn trượng, nhưng vẫn không quay đầu, chỉ đứng nhìn khoảng cách đến vực sâu chỉ vỏn vẹn một bước.



Nhưng vẫn phải đè xuống từng cơn xúc động.



Khi Chu Đãi nói ra hai chữ “tâm bệnh”, Hách Liên Bá Thiên đã hiểu tâm

bệnh của nàng là gì, thời điểm hắn cưỡng bức nàng, nàng đã nói ra một

câu.



“Đừng dùng thân thể dơ bẩn của ngươi đụng chạm đến ta.”



Lúc ấy không kịp ngẫm nghĩ, lúc này mới hiểu ra.



Nhưng hắn có trách nhiệm của hắn, hắn không thể chỉ sủng ái một mình nàng, cho dù hắn thật sự yêu nàng.



Lục cung vô phi, sử sách chưa từng ghi nhận.



Mà hắn, có năng lực vì nàng mà làm thế sao?



Hắn không thể đưa ra câu trả lời.



Huống hồ, còn chuyện rốt cục nàng có phải gian tế hay không, vẫn chưa ngã ngũ trắng đen



“Ta là hoàng đế.” Hắn chỉ nói một câu, hy vọng nàng có thể hiểu được.



Khinh Tuyết nghe xong, như được giải thoát, từ từ thả lỏng bản thân, nở

nụ cười thản nhiên, có chút thê lương, lại có chút thoải mái, chỉ lẳng

lặng nhìn hắn: “Là thần thiếp thất lễ, tự dưng nôn mửa, làm bẩn thánh

nhãn.”



Câu nói khách khí kia, ngay lập tức, tạo thành một cánh cửa ngăn cách hắn và nàng.



Nghe thấy nàng nói thế, hắn cảm thấy vô cùng khó chịu.



“Đừng như vậy.” Hắn nói, ngữ khí có chút không vui, nhưng vì biết nàng cũng đang không vui, hắn không dám dở giọng hung hãn.



“Là thiếp không tốt.” Nàng bồi thêm một câu, vẻ mặt thay đổi.



Giây phút đó, nàng lại mang mặt nạ, tấm mặt nạ ngày thường vẫn luôn mang.



Câu nói kia của Hách Liên Bá Thiên, đã đóng kín lòng nàng.



“Tuyết Nhi!” Ngữ khí Hách Liên Bá Thiên có phần không thoải mái không dễ nhận ra, hắn nặng nề gọi một câu.



Khinh Tuyết chỉ cười, lẳng lặng, hờ hững thờ ơ: “Hoàng Thượng…”



“Đừng như vậy.” Hắn lại thốt lên lần nữa.



Nhưng Khinh Tuyết lại nhanh nhẹn lễ phép, ba phần xa lánh, giờ phút này, nàng thật sự không muốn nhìn thấy hắn: “Hoàng Thượng, thần thiếp mệt

rồi, thiếp muốn ngủ.”



Nói xong, nàng chậm rãi nhắm hai mắt lại, quả nhiên là ngủ thật.