Tẩm Quân

Chương 99 : Trái tim Hoàng đế

Ngày đăng: 00:35 19/04/20


Khinh Tuyết dứt lời, quả nhiên là nhắm hai mắt lại, giống như ngủ.



Nhưng có hắn ngồi bên cạnh, nàng làm sao mà ngủ được chứ?



Nhưng nếu không ngủ, giờ phút này nàng thật sự không biết phải đối mặt

với hắn thế nào, chỉ cảm thấy mệt mỏi vô cùng. Phải đeo mặt nạ đối diện

với hắn, là việc khiến nàng mệt mỏi đến mức nào chứ.



Nàng của trước kia, có thể vô tâm không phế, bởi vì chỉ một lòng một dạ báo thù cho mẫu thân, giờ phút này đã hoàn toàn khác xưa



Hách Liên Bá Thiên chỉ lặng yên ngồi bên cạnh nàng, nhìn nàng, hoàn toàn không nói tiếng nào.



Đáng lẽ nghe nàng nói thế hắn phải cảm thấy tức giận, nhưng hắn phát

hiện, nhìn nàng thế này, rõ ràng là đang rất khổ sở, đang rất đau đớn,

nhưng lại cố tình không biểu hiện ra, ngược lại còn gắng nở nụ cười.



Nàng không biết, nàng cười như thế thật sự rất khó coi.



Hắn nhìn chỉ cảm thấy đau lòng.



Có phẫn nộ thế nào cũng không biểu lộ ra được.



Hắn chưa từng nghĩ tới chuyện sẽ có một ngày, bản thân biết đau lòng, cũng biết không đành lòng.



Nhưng nữ tử này, đã thật sự tác động đến trái tim hắn.



Hắn đưa tay kéo bàn tay mềm mại mà lòng luôn nhung nhớ.



Nhưng Khinh Tuyết lại dùng sức rụt tay lại.



Hắn không thô bạo giữ tay nàng, ngược lại còn nhẹ nhàng buông ra, tay

nàng nhanh chóng lui vào bên trong chăn, giờ phút này, hắn không muốn

miễn cưỡng nàng.



Cả hắn và nàng, đều cần tĩnh lặng nghiêm túc, suy nghĩ nghiêm túc một chút.



Hắn hiểu được, Khinh Tuyết không giống với những nữ tử bình thường khác, điều nàng muốn, không phải quyền lực địa vị tối cao, điều nàng muốn,

chính là chân tâm.



Nhưng… hắn có thể trao điều đó cho nàng sao?



Hắn không biết.



Nhưng hắn cũng hơi hơi hiểu, nếu không thể trao cho nàng, chung quy sẽ có một ngày, nàng sẽ quyết tuyệt bỏ hắn ra đi.



Bất chấp là phải dùng đến phương pháp nào.



Suy nghĩ một chút, hắn đứng lên, thân ảnh ngang tàng, hắt lên thân thể nàng một bóng đen to lớn.



Giọng nam trầm thấp có chút khàn khàn rất thu hút chậm rãi nói: “Trẫm về Minh Dương điện trước, nàng nghỉ ngơi thật tốt đi!”



Hắn ở chỗ này, chỉ sợ cả hắn và nàng đều không thể nghỉ ngơi.



Hắn thì không sao cả.



Nhưng nàng vừa nôn dữ dội, nếu không nghỉ ngơi thật tốt, thật sự không có lợi cho sức khỏe.



Khinh Tuyết nghe được tiếng bước chân trầm ổn chậm rãi đi xa, rốt cục

cũng từ từ mở mắt, chỉ kịp nhìn thấy một góc long bào vàng chói phất lên nơi góc cửa.



Khoảnh khắc đấy, như dừng lại vĩnh viễn, khắc sâu vào đầu nàng.



Gắt gao nhắm hai mắt lại, giờ phút này, nàng thực sự cảm thấy rất mệt mỏi.



Nặng nề ngủ thiếp đi.



Giấc ngủ này, dài trọn một đêm.



Nàng bắt đầu lạc bước giữa những cơn mơ.



Trong mơ, có một cô bé con xinh xắn đáng yêu mặc váy màu hồng nhạt, đang tập chạy trong rừng hoa quế, cô bé đang cười tươi rói rạng rỡ, thật sự

rất vui vẻ.



Bên cạnh cô bé, là một thiếu phụ dịu dàng như ngọc, khuôn mặt khuynh

thành, thân thể tỏa hương nhàn nhạt. Thiếu phụ chỉ nhìn cô bé con chắc

chưa quá hai tuổi tập chạy



Khẽ gọi: “Tuyết Nhi, cẩn thận, đừng chạy quá nhanh…”



Giọng nói của thiếu phụ vừa ngọt ngào vừa êm ái, như một viên kẹo đường.



Cô bé con quay đầu: “Mẫu thân, con biết rồi!”



Một cây rồi lại một cây, nở ra một trời hoa quế, dưới khoảng trời xanh

lam, cơn gió đưa hương hoa quế phiêu lãng khắp không gian… Dưới tàng hoa quế um tùm, có một người đàn ông mặc trường bào bằng gấm vẻ mặt anh khí đứng cạnh thiếu phụ khuynh thành, cũng mỉm cuời nhìn cô bé con nô đùa.


Tất nhiên nàng biết cả năm người đều trong sạch.



Rồi có ngày nàng sẽ minh oan cho bọn họ.



Khinh Tuyết nhíu mày nhìn năm nghi phạm, sau đó giả bộ suy tư, lại liếc

mắt nhìn Hách Liên Trường Phong một cái: “Hách Liên thị vệ trưởng, bản

cung có thể nói riêng với ngươi mấy câu không.”



Hách Liên Trường Phong nhìn nàng một cái, cái liếc mắt kia, chỉ mình

Khinh Tuyết biết được là chứa đựng nhiều tình cảm đến thế nào.



Hắn gật đầu: “Dạ được.”



Hai người đi tới góc phòng, Khinh Tuyết thì thầm với hắn: “Đừng làm bị

thương những người kia, bọn chúng đều vô tội, về phần hung thủ, ta hy

vọng ngươi có thể kéo dài án này, cho đến khi kế hoạch của ta thực hiện

xong mới định đoạt.”



Nàng cố gắng nói thật đơn giản, không đề cập đến chuyện mình chính là hung thủ.



Nhưng nàng biết Hách Liên Trường Phong hiểu được.



Hách Liên Trường Phong nghe xong, chỉ bình tĩnh nhìn nàng chằm chằm, một lúc lâu sau, khi Khinh Tuyết cho rằng hắn sẽ từ chối tương trợ, hắn

nặng nề gật đầu: “Thần tuân mệnh!”



Khinh Tuyết thở phào nhẹ nhõm, định cười với hắn, lại phát hiện khóe

miệng cứng đờ, có làm thế nào cũng không cười được, nàng chẳng qua chỉ

lợi dụng hắn mà thôi.



Con người chính trực này, có đến kiếp sau cũng chẳng có khả năng làm

những chuyện dối trên gạt dưới, lại chỉ vì nàng mà hai tay nhúng chàm.



Nàng nhìn hắn với ánh mắt cảm kích và áy náy, rồi sau đó xoay người, lại khôi phục vẻ mặt cơ trí sáng suốt



Nhưng chỉ có nàng mới biết, lòng nàng đang rất khó chịu.



Nàng đưa mắt nhìn các nghi phạm một lượt, rồi sau đó nói: “Hách Liên thị vệ trưởng sẽ thay mặt bản cung thẩm vấn các ngươi, các ngươi phải thành thật trả lời, không được dối trá!”



Nói xong xoay người, đi ra ngoài cửa.



Dáng vẻ cao quí oai phong.



Tà váy mầu lam thêu hải đường phất phới như tung vào không gian từng đóa hải đường xinh đẹp…



Khi ra đến cửa, lại thấy Hách Liên Trường Phong đi tới, vẻ mặt có chút do dự.



Rốt cục, hắn ôm quyền nói: “Tuyết Phi nương nương, để thần hộ tống ngài hồi cung!”



Nhà lao này ở ngoài hoàng cung, đường về cũng không được canh phòng

nghiêm ngặt, Hách Liên Trường Phong nói lời này không phải để đùa.



Vì thế nàng nhẹ nhàng gật đầu.



Ra khỏi thiên lao, nàng đang muốn lên xe ngựa, đã thấy Hách Liên Trường

Phong đi lên trước, chủ động đỡ nàng lên ngựa, hành động này có chút kỳ

quái.



Khi tay hắn chạm tay nàng, Khinh Tuyết cảm thấy, hắn đặt một mảnh giấy nhỏ vào lòng bàn tay nàng.



Nàng liếc mắt nhìn hắn một cái, duy trì sự bình tĩnh, chỉ nắm gọn mảnh giấy kia vào lòng bàn tay, vào trong xe ngựa.



Màn xe buông xuống.



Thấy thế nàng mới dở tờ giấy ra.



Trên tờ giấy, chỉ vỏn vẹn một câu: nguyện làm tất cả vì nàng, vui vẻ cam tâm



Khinh Tuyết ứa nước mắt.



Từng giọt lệ thay nhau hạ xuống mảnh giấy…



Người đàn ông này, vì sao phải thế chứ!



Hắn không biết, hắn như thế sẽ khiến nàng càng thêm áy náy sao?



Thì ra, hắn đã đoán được chủ mưu giết Hoa Phi và Linh Phi là nàng từ

lâu, hơn nữa còn hạ quyết tâm che dấu cho nàng, chỉ sợ, cuộc thẩm vấn

ngày hôm qua, cũng là hắn cố ý dàn xếp.



Nếu bằng không, lấy năng lực của hắn, làm sao có thể không tra ra được manh mối gì chứ?



Nàng thở dài một hơi, chỉ cảm thấy lồng ngực nặng như bị đá đè…