Tam Thiên Giới

Chương 32 : Monster

Ngày đăng: 01:14 27/06/20

Tùng lao đi với vận tốc nhanh nhất có thể, chỉ trong chốc lát đã đến được nơi xảy ra vụ nổ kia. Từ đằng xa, hắn thấp thoáng thấy ba cái bóng người. Trong đó Thảo đang cố gắng thoát khỏi sự truy sát của hai sinh vật kỳ lạ ở phía đằng sau. Rất nhanh Tùng đã lao đến tung một cước vào ngực của một tên, làm kẻ đi sau cũng vì thế mà ngã ngửa ra sau.
Hắn tiến tới mà đỡ Thảo dậy, cô giật mình liền đẩy ngã Tùng ra :
– Không ! Đừng ! Đừng !!!!
Tinh thần cô cực kỳ hoảng loạn, liên tục lùi về phía sau, mắt nhắm chặt lại. Tùng không hiểu đã xảy ra chuyện gì mà tinh thần của cô lại lung lay như vậy. Trên người cô khắp nơi đều dính bụi bẩn lấm lem, quần áo nhiều chỗ bị rách nát. Có thể nói hiện tại là vô cùng tàn tạ.
– Đừng lo là anh đây !
Tùng tiến tới mà lay vai cho cô ấy tỉnh lại, Thảo lúc này ngơ ngác một lúc sau mới nhận ra người trước mặt mình không phải là thứ lúc nãy mà chính là Tùng. Cô nghẹn ngào, nước mắt rưng rưng lao đến ôm lấy Tùng. Cô khóc, khóc rất to.
– S !… suốt thời…. gian qua…..Anh !….. anh lại đi đâu cơ chứ ? T… tại sao bây giờ anh mới…. mới xuất hiện ?
Thảo nức nở khiến cho giọng nói của cô không còn lưu loát được nữa.
– Không sao ! Bây giờ anh đang ở đây rồi, không cần phải lo lắng nữa.
Cô cũng không nói gì cả mà chỉ im lặng trong vòng tay của Tùng. Hơi ấm của hắn chuyển sang cơ thể đang rét run kia.
Đột nhiên một trong hai thí sinh vật kia lao tới phía Tùng, hắn liền lách qua một bên sau đấy đặt Thảo xuống một nơi hắn nghĩ là an toàn. Êm xuôi mọi chuyện hắn liền quay ra là xem s͙.͙e͙.͙x͙ thứ đang tấn công hắn kia rốt cuộc là cái gì. Chỉ thấy nó có hình dạng như con người, cũng có quần áo nhưng nhìn cực kỳ rách rưới. Trên cơ thể vô số những vết thương vẫn còn anh mở miệng, những con dòi bọ béo múp cứ thế ngọ nguậy trên miệng vết thương đang xảy ra những dòng mủ vàng đục. Ruồi muỗi, các loại nhặng liên tục bổ xung quanh gương mặt hốc hác kia. Chỉ có điều là nó ra lại trắng bệch như thể là người chết. Và sinh vật còn lại kia cũng có hình dáng y như vậy.
Tùng lao tới, một quyền dứt khoát đấm thẳng vào lồng ngực của con quái vật. Tay của hắn xuyên qua từng thớ thịt mà lao sang bên kia, bàn tay vẫn còn đau lắm lấy cột xương sống với chi chít chằng chịt những dây thần kinh. Hắn rút tay về, chắc chắn rằng sinh vật đấy sẽ không thể nào sống nổi qua đoạn đó. Nhưng hắn đã lầm, con quái vật vẫn tiếp tục đứng thẳng mặc cho xương sống lưng – trụ cột của cả cơ thể nó đã bị kéo ra ngoài. Hắn không tin vào mắt mình, thực sự sao lại có thể tồn tại một sinh vật như thế này được ?
Con quái vật tấn công Tùng, nó lao tới cào vào thùng bằng những ngón tay với cái móng dài sắc nhọn. Thảo hét lên cảnh báo hắn :
– Cẩn thận ! Đừng để bị cào trúng !!!
Tùng giật mình lúi sang phía bên phải, làm cho bàn tay con quái vật cắm thẳng vào bức tường sau lưng hắn. Chỉ thấy tại nơi đó những cột khói đen thoát ra từ những chiếc móng tay đấy.
” Có độc ? “
Không cho hắn kịp suy nghĩ con quái vật kia tiếp tục tấn công, và cả con quái vật còn lại cũng vào cuộc. Hắn chật vật né từng đòn đánh đấy bởi chỉ cần sai sót một chút ít thì hắn cũng có thể đi chầu ông bà.
” Quá là kỳ quái, tại sao sinh vật này lại có thể mạnh đến như vậy ? Phải chăng nó chính là nguyên nhân khiến cả Hà Nội chìm trong đống đổ nát này ? “
– Nó có điểm yếu gì không ?
Tùng hét lên hỏi Thảo. Cô chỉ im lặng bởi chính cô cũng không phát hiện ra nổi cứ sinh vật kia điểm yếu lại nằm ở đâu ? tuần sau khi thấy biểu cảm trên gương mặt của Thảo hắn cũng biết được rằng câu trả lời của câu hỏi của hắn. Hắn tức giận,
” Nếu xương sống lưng mày là không đủ ! Tao sẽ đập nát cơ thể mày ra. “
Hắn liên tục ra những quyền thôi sơn nhắm thẳng vào hai con quái vật xấu xí kia. Chỉ thấy sau một hồi, những gì còn lại của hai con quái vật là những đống bầy nhầy tung tóe khắp mặt đất. Tim, gan, phèo, phổi, ruột,…. lộn tùng phèo hết cả lên.
Tùng đứng thở dốc, sau một hồi không có động tĩnh gì hay mới an tâm quay lại cái đỡ Thảo dạy và tiến trở trở lại chỗ cũ.
Trên đường đi, cô kể lại tất tần tật những sự việc trong 2 ngày hắn biến mất.
Vào ngay buổi tối hôm đó, bỗng từ đâu hàng loạt những con quái vật như vậy tràn vào thành phố Hà Nội. Người dân không kịp sơ tán đều bị giết, những người may mắn chạy được tới ngoài rìa thành phố thì lại bị cản bởi một bức tường màu máu đứng sừng sững ở đấy. Tuy nó trong suốt nhưng họ không thể nào mà phá hủy nổi nó, kết cục là cũng để cho những con quái vật kia ra giết hại. Cô cùng một số người khi còn sống đúng là nhờ trốn chui trốn nội dưới những đường cống ngầm ở thành phố.
Hắn giật mình liền hỏi han tình hình của dì Lâm và những người khác. Thảo cũng không thể giấu diếm mà nói rằng cô cũng không biết được họ ra sao, bởi hai ngày nay cô không gặp một con người nào cả. Tùng cảm thấy bất an trong người, lo lắng cho sự an nguy của họ. Càng lo lắng hơn cho hai người con gái kia, hắn vì một phút bất cẩn mà lại bỏ quên cả hai người họ lại. Hắn tăng tốc đi về bằng cách bế thảo trên tay. Giữa đường hắn cũng có gặp một số con quái vật, dân vì không có thời gian hắn liền nhanh chóng nói qua là bỏ đi. Giữa lúc đi hắn có nghe loáng thoáng hệ thống nói vài câu, nhưng hắn không quan tâm cho lắm thế nên chẳng nghe thấy gì cả.
[[ Nhiệm vụ sống tại vị diện one piece hoàn thành !
Nhận thưởng : ( Sức mạnh mới )
– Huyết mạch @#€=€™÷$•°¶[`}€∆°¢©
Chi tiết :
– Huyết mạch @#€=€™÷$•°¶[`}€∆°¢©
Tình trạng : khóa
Độ hiếm : ?????????
Nguồn gốc : ????????????
Điều kiện mở khóa : ????????????? ]]
…………..
Khi hắn chạy tới nơi, chị thấy nơi đáng lẽ hai người họ đứng chờ lại không có một ai ở đấy. Hắn lo lắng, dáo dác nhìn xung quanh cố gắng tìm kiếm lấy họ. Bỗng tự nhiên từ trong hư không hiện ra một cây gậy màu xanh hướng thẳng đầu Tùng nhắm tới, phá liền giật mình mà bắt lấy cây gậy đó. mua cây gậy từ từ như một lớp sương tan dần hiện ra bên trong là hai thân hình. Một người ăn mặc nóng bỏng với bikini và quần bò jean, mái tóc dài màu cam. Đôi mắt tinh ranh hiện rõ trên gương mặt là một cô nàng mưu mô. Người còn lại là một cô bé với mái tóc vàng, bộ quần áo có phần hơi bó sát để tiện di chuyển. Gương mặt ngây thơ với đôi mắt tròn xoe màu đỏ. Làn da trắng ảnh có phần hơi nhợt nhạt. Môi đỏ chúm chím không cần bôi son. Nami gắt gỏng :
– Sao anh có thể để hai người con gái yếu đuối lại một nơi nguy hiểm như thế này cơ chứ ?
Tùng chỉ có thể lấy tay gãi gãi lên mái tóc, hắn không có gì để biện minh cả. Bỗng ngửi thấy đâu đây có mùi giấm chua thì phải. Hắn cảm thấy có một cơn sát khí lạnh lẽo phía sau gáy của mình. Quay lại thì thấy Thảo đang nhìn hắn với đôi mắt đáng sợ.
” Thôi xong rồi ! “
Trên trời bỗng vang lên một tiếng nổ lớn, hắn ngay lập tức nhanh chóng mặt đưa cả ba người vào một căn nhà ẩn nấp. cá chín phần mười là tiếng nổ kia không phải là điềm gì may mắn cả.
Hắn chăm chú quan sát, chỉ thấy từ trên cao một vật thể lao thẳng xuống mặt đất, lăn vài vòng rồi nằm yên tại một chỗ. Nheo mắt tập trung nhìn, hắn phát hiện ra đó là một người đàn ông với cơ thể đầy thương tích. Từ đâu một kẻ tiến lại gần người đàn ông đấy. Hắn ta là một gã nước ngoài. Bộ đồ vest lịch lãm không một vết bẩn, gương mặt góc cạnh với mái tóc vàng vuốt ngược ra đằng sau. Đôi mắt của kẻ đó rất lạnh, khi Tùng nhìn vào hắn tưởng chừng như đang thấy một vực sâu không đáy vậy. Một cảm giác chết chóc bao trùm lấy hắn.
Chỉ thấy gã đàn ông kia rồi lên một cách điên dại, tháo một chiếc găng tay ra rồi ác nên tránh người đàn ông đang nằm dưới đất. Hắn ta lẩm bẩm vài câu tiếng Anh, nhưng Tùng có thể hiểu được.
“- Kẻ mạnh nhất Việt Nam cuối cùng cũng chỉ có thế thôi. Hi vọng rằng sau khi trở thành thây ma, ngươi sẽ có một chút ích gì đó cho ta “
Nói rồi chỉ thấy gã ngoại quốc kia dùng ngón trỏ đâm xuyên qua não bộ của người đàn ông nằm dưới đất. Ông ta giãy dụa vài hồi rồi dừng hẳn, Tùng tự hỏi rằng kẻ kia là đang làm gì ? Rất nhanh để trả lời câu hỏi của Tùng, người đàn ông được gọi là mạnh nhất Việt Nam kia đột nhiên đứng dậy nhưng với một vẻ ngoài không còn là con người nữa. Làn da nhợt nhạt, đôi mắt vô hồn, cặp tay dài nhọn hót cùng hai chiếc răng nanh dài quá cằm.
Tùng giật mình, sao hắn không thể nhận ra người đứng kia vừa rồi là bị biến thành một con ma cà rồng ? Nhưng tại sao ? Và gã đàn ông ngoại quốc kia là ai ? Hàng loạt câu hỏi được đặt ra trong đầu của hắn !
{{ Huh ? Ta ngửi thấy mùi của đồng loại ? Tuy là con lai nhưng mùi rất đậm. Và mùi này là của nữ nhân ? Tuyệt vời ! Đã 50 năm rồi mới xuất hiện một nữ ma cà rồng ! nếu giao phối với con ả đó sẽ tạo ra những đứa con với sức mạnh tuyệt vời có khi là còn vượt cả ta }}
Nói rồi gã ngoại quốc kia liền nhìn chằm chằm vào ngôi nhà mà Tùng đang ẩn nấp cùng ba người. Câu vừa rồi hắn nghe rõ mồn một và khi gã ngoại quốc kia nhìn về phía ngôi nhà, Tùng liền có một cảm giác bất an. hắn vội vàng tìm cách thoát ra khỏi ngôi nhà đấy nhưng đã quá muộn
– BÙM !!!!!!!!!!!!
Một tiếng nổ vang lên, kéo theo là cả ngôi nhà bay mất, trong đống đổ nát Tùng bị đè bởi hai cây cột lớn, những người khác thì bị đè dưới những đống gạch. Kẻ gây ra sự việc rồi thì vẫn đứng đấy cười. Hắn ta làm sao mà không biết được rằng ngay trong ngôi nhà đấy đã có bốn con người theo dõi hắn từ đầu đến cuối. Hắn ta bước từng bước chậm rãi về phía ngôi nhà. Hắn ta bước qua Thảo, tiếp đến là bước qua Tùng, rồi dừng lại trước mặt cô bé kia. Gã ta dùng một tay nhấc bổng cô bé lên.
{{ Mùi thơm này đúng là tuyệt hảo ! Là mùi của Trinh nữ. Xem ra con hàng này rất là chất lượng đây ! }}
Tùng lặng thinh, kẻ kia đang nói chuyện gì. Cô bé đó là ma cà rồng ? Thật sao ? Đùa à ? Truyện đ** gì đang diễn ra vậy ? Không được ! Mình phải cản hắn lại ! Nhúc nhích nào ! Chết tiệt !!!
Hắn gắng gượng, gồng mình mà nâng hai cây cột nặng gần 5 tấn đang đè trên người mình ra. Phía kia, gã ngoại quốc ngạc nhiên trước sức mạnh của Tùng bởi hắn đã thành công nâng hai cây cột ra và đang lao về phía gã ngoại quốc.
{{ Lên đi ! Bề tôi trung thành đã nguyện phục vụ của ta }}