Tam Thiên Giới

Chương 33 : Tửu ly vô cụng

Ngày đăng: 01:14 27/06/20

Sau khi ra nước ngoài kia nói lên câu đấy, thây ma đứng yên lặng nãy giờ kia bỗng dưng chuyển động. Nó giao tới một cách nhanh chóng mà đè Tùng xuống, hắn không sao giãy dụa thoát khỏi.
” Thần nhãn “
Tên : Khá Gia Phát
Từ vi : Sư cảnh nhị phẩm
Tình trạng : Thây ma – bề tôi trung thành của Asir.
………………..
Tên : Asir Vampires
Chủng tộc : Ma cà rồng
Tu vi : Sư cảnh tam phẩm
….
– THẰNG CHÓ !!!!! KHÔNG ĐƯỢC ĐỘNG VÀO CON BÉ !
Tùng gào lên, ánh mắt giết người nhìn thẳng vào Asir. Hắn ta đã thề rằng sẽ không bao giờ làm con bé tổn thương nữa. Bởi hắn là hi vọng sống, là người thân cuối cùng còn bé.
Asir mảy may là không quan tâm tới những lời Tùng nói. Hắn đưa môi liếm quanh mép, sau đó đưa cơ thể cô bé lại gần gương mặt hắn.
{{ Tuy còn là trẻ con, nhưng điều đó không thành vấn đề. }}
Cô bé bé nước mắt giàn giụa, gương mặt cô đau khổ nhìn về phía Tùng. Gắng gượng nói từng câu, cổ họng bị bóp chặt :
– Anh Tùng ! Có lẽ kiếp này em không thể trở thành…… cô em gái bé bỏng của anh được. Đành trễ hẹn với….. anh kiếp sau vậy. Em hi vọng anh…. có thể tìm thấy em ở đó. EM YÊU ANH ! Yue mãi yêu anh !
Sau khi nói những lời cuối cùng như thể tuyệt mệnh, Yue lấy từ trong áo cô ra một chiếc vòng cổ cổ vật trang trí hình thánh giá. Cô dùng một tay tách cây thánh giá ra, giữa cây thánh giá có một viên ngọc bích màu đỏ nhỏ, cô liền ấn tay vào đó, sau đấy một vụ nổ kinh thiên động địa xảy ra bao trùm lấy cả cơ thể cô với Asir. Tùng chết lặng.
– KHỐN KHIẾP !!!!!!!!!! GRAAAAAAAAA !!!!
Tùng hất tung thây ma, lao tới một cách nhanh chóng về phía Yue. Chỉ thấy hiện tại chỗ đấy, một cột khói bốc lên cao. Tùng bước tới cách chậm rãi, hắn lững thững đi như người mất hồn, lê lết đôi chân nặng nề về phía đó.
– Con bé ! Đâu rồi ? Em tên là gì nhỉ ? À ! Yue ha ? Lại đây nào ! Đi với anh nào ? Chúng ta cùng về nhà ? Nhé ?
Hắn lẩm bẩm, hệt như một người điên mất trí. Hai năm sống cùng với con bé, biết bao nhiêu chuyện xảy ra. Tùng coi con bé như thể là người thân trong gia đình của mình, là cô em gái bé bỏng luôn cần mình bảo vệ. Mẹ cô chết trước mắt cô, ba cô không biết là ai. Chỉ có hắn là người thân duy nhất của cô, là người duy nhất cô tin tưởng. Vậy…. bây giờ thì sao ? Hắn yếu đuối tới mớc không thể bảo vệ được một ai ! Ừ ! Yếu đuối… thật !
………….
– Này ! Chiếc vòng cổ kia sao em luôn giữ bên mình vậy ?
Tùng tò mò khi nhìn cô bé luôn luôn giữ chiếc vòng cổ đó bên người, bất kể hoàn cảnh nào. Cô bé chỉ tinh nghịch đáp :
– Mama em nói rằng, khi nào gặp nguy hiểm tới tính mạng hay có kẻ nào đe dọa em hãy dùng cây thánh giá này. Nó sẽ phát nổ khi ấn, bà kéo theo kẻ nào đó chết cùng. Vậy nên anh đừng có mà dở mấy trò biến thái với em, em cho nổ banh xác đó !!! Hì hì !
– Ai thèm làm trò dâm dê với một cô bé chưa phát triển với em chứ ?
Tùng cười cợt.
– Đừng có nói em chưa phát triển. Nhìn nè ! Em có ngực rồi đấy !
– Đâu ? Ớ ! Sao em lại nhét đĩa của anh vào trong đấy ?
– Baka !!!
Yue ngượng đỏ chín mặt, nắm lấy bất cứ thứ gì có trong tầm với của cô ném về phía Tùng. Cả hai cùng nhau vui đùa……….
…………………
Từ trong phía cột khói hiện ra một thân ảnh :
– Aaaaaa ! Bực mình mà ! Hỏng hết bộ vest của ta rồi. Con đ* cái này !
Chào mắt của Tùng đỏ ngầu, dây thần kinh đỏ lừ trên mắt hắn cứ thế mà nổi lên. Khánh không quan tâm đến mọi thứ xảy ra xung quanh mình nữa, trong trí óc của hắn, điều duy nhất hắn nghĩ bây giờ là phải giết kẻ trước mặt.
– FUCKKKKKKKKKKKK !
Tùng lao tới, tóc hắn hóa vàng, tay hắn tụ haki nhắm thẳng vào Asir. Đối thủ của Tùng không làm gì nhiều, chỉ đơn giản là đưa tay lên……..
– ĐÙNG !!!!!!!!
Tùng Lâm vào cơn hôn mê bất tỉnh, đầu óc hắn mụ mị, choáng váng sau khi lao qua hơn chục dãy nhà cao lao bởi bị phản dame từ Asir.
_________________.
– yue !
– Yue !
– YUE !!!!!!!
Tùng choàng tỉnh dậy, gương mặt, thân hình hắn ướt đẫm mồ hôi. Trên cơ thể không có chỗ nào là không có vải trắng băng bó. Hắn nhìn xung quanh, đây là một căn phòng nhỏ với diện tích 4x4m. Hắn đang nằm trên một cái giường cá nhân, cạnh hắn là Thảo đang ngủ gục bên thành giường. Cánh cửa mở ra, Lâm Vỹ Trúc bước vào trên tay là một chậu nước.
– Choang ! Cạch ! Sjajanj
Vỹ Trúc bất ngờ khi thấy Tùng tỉnh lại, cô cô lao tới ôm hắn mặc cho hắn đang bị thương. Tùng cũng chỉ biết dỗ dành cô. Thảo tỉnh giấc nhìn hai người âu yếm, mắt có vé lên một tia ghen tị.
Hắn sau một hồi khi nghe giải thích cũng đã hiểu, bằng một cách nào đó hắn bị đánh bay đi. Liền bất tỉnh những 6 ngày. Đây là tầng hầm của nhà Minh Tước, thằng nhóc đó đó nhân lúc bên kia không để ý đã rượu hắn và dẫn ba người kia về đây ẩn nấp. Hóa ra ngay sau ngày thứ nhất Minh Tước đã mất hết người thân. Cậu sau đấy liền tìm kiếm những người còn sống. Ngoài Tùng, Thảo, và Vỹ Trúc, còn có Yến Trang cùng Yến Như và người khác ở đây. Hiện tại là ban ngày mày nên cậu ta tiếp tục đi tìm kiếm những người còn sống bởi điểm yếu của lũ ma cà rồng là ánh sáng mặt trời, nhưng vấn đề ở đây là một số con ma cà rồng có thể miễn cưỡng mà chịu đựng được ánh sáng mặt trời.
– Yue ! Yue đâu rồi ?
-…..
Đáp lại hắn chỉ là là sự im lặng của hai người, hắn biết ! Hắn biết chứ ! Nhưng hắn vẫn nuôi hi vọng gần cô bé vẫn còn sống. Hết ! Thật sự đây là kết cục sao ? Nước mắt hắn lăn dài trên gương mặt đau buồn. Đây là lần đầu tiên hắn khóc trước mặt người thân của hắn. Chết tiệt ! Sao nước mắt lại không ngừng rơi vậy ?
Cánh cửa sắt của căn phòng đột nhiênđ mở ra, Yến Trang cùng Yến Như rất nhanh chóng mà đưa Minh Tước đang bị thương nặng vào trong. Tùng hoảng hốt đỡ lấy Minh Tước đang vô lực mà ngã xuống.
– Này ! Chuyện gì xảy ra thế ?
– Đại ca ?… Huynh tỉnh rồi ?… Tốt quá !
Minh Tước thều thào, giọng nói yếu ớt vàng lên.
– Ừ ! Anh đây ! Mọi chuyện ổn rồi ! Không sao đâu ! Ráng lên !
Tùng nhanh chóng đặt Minh trước lên giường, hắn tìm mọi vết thương trên người cậu ta, lẫn trong đó là một vết cào ! Làn da xung quanh vết thương ấy đang bắt đầu tím tái phân hủy mạnh.
– Huynh !….. cầm lấy ! Đệ kiếm nó về cho huynh.
Minh Tước đặt vào lòng bàn tay của Tùng một vật, đó là sợi dây chuyền mà Yue đeo.
– Đệ không cẩn thận…. Liền bị lũ quái cao cấp tấn công. A~ ! Thực tế ! Không thể giống như trong game, chết rồi liền có thể hồi sinh… mà bắt đầu lại màn.
– Đừng nói nữa ! Chú sẽ không sao đâu ! Tin anh đi ! Mạnh mẽ lên nào ! Chú là Khổng Tước ! Là một trong tứ thánh thú huyền thoại mà ?
– Vô ích thôi ! Một khi bị cào trúng… thì không thể qua…. khỏi ! Khốn !…. Mắt em…. bắt đầu…. Mờ dần rồi ! Đại ca ! Huynh ở đâu ?
– Ở đây ! Ta ở ngay đây !
Tùng nắm lấy đôi bàn tay yếu ớt đang lạnh dần của Minh Tước.
– Đệ xin lỗi ! Để không bảo vệ được bá mẫu.
– Thôi nào ! Ráng lên ! Mọi chuyện sẽ ổn thôi !
Tùng hoảng hốt, nắm chặt lấy đôi bàn tay kia. Minh Tước họ ra một búng máu.
– A~ ! Huynh còn nhớ lần đi chơi trước…… huynh đã mời rượu đệ….. không ?
– Ừ ! Nhưng mày không chịu tiếp rượu anh !
– Em có nói rằng…. em chưa đủ 18. Vào ngày sinh nhật tới….. em sẽ uống với anh !
– Ừ !
Minh Tước cười đau khổ !
– Mẹ nó ! Tối nay…. em tròn 18 tuổi ! Em…. đã dự định rằng…. nếu anh tỉnh lại…… cả hai sẽ uống cùng nhau…. một bữa ra trò ! Khốn khiếp !!!
Lại thêm một búng máu đen nữa trào ra.
– Có lẽ…. kiếp này…. không được rồi ! Mong…. kiếp sau chúng ta mãi là….. anh em. Đệ… xin phép huynh, đệ… đi trước.
Minh Tước trút hơi thở cuối cùng xuống. Cánh tay thằng bé trở nên vô lực, mềm nhũn trong đôi bàn tay chai sạn của Tùng…
– KHÔNGGGGGGGGG !!!!!!!!!!!! CON MẸ NÓ ! DỪNG LẠI NGAY ! VIỆC NÀY ĐÉO PHẢI THẬT ! AI ĐÓ ! AI ĐÓ LÀM ƠN NÓI TA BIẾT ĐÂY LÀ MƠ ĐI !!!!!!!!!!! Aaaaaaaaaaaaa !!!!!!!!!!!!!!!
______TO BE CONTINUED______
Bạo chương này. A~ đoạn này Sad thật. Minh Tước huynh đệ ! Ngươi ra đi mạnh khỏe ! Chúc sớm được siêu thoát. Cơ mà arc này Dark lắm đấđấđấ