Tam Thiên Giới
Chương 39 : Tam Thập Lục Sách !
Ngày đăng: 01:14 27/06/20
Tử Vong sâm Lâm. Đúng như với cái tên gọi của nó, đây là khu rừng nguy hiểm thuộc hàng bậc nhất Huyền Tinh Đại lục. Nơi đây có hàng sa số những thứ nguy hiểm, với những đại thụ cao hàng trăm thậm chí hàng ngàn mét. Những loài côn trùng, quái thú ăn thịt, những yêu thú có sức mạnh kinh khủng. Trong giới yêu thú được phân ra làm muời giai, từ nhất giai cho đến thập giai. Yêu thú đạt đến Thất giai yêu thú có thể hóa hình thành người. Hoặc cũng có thể chọn giữ nguyên hình dạng để tiến hóa cao hơn.
Yêu thú ở hàng nhất giai có thể nói là tương đương với võ giả lúc mới nhập môn. Sức mạnh chỉ tương đương với tầng luyện khí kỳ. Yêu thú dạo này thường lởn vởn ở phía ngoài Tử vong sâm Lâm, bởi càng vào sâu, càng xuất hiện nhiều yêu thú mạnh mẽ. bởi thế cho nên đây sẽ là địa điểm thích hợp để cho đám thế hệ trẻ nhà Diệp ra có thể học tập, tích tụ thêm kinh nghiệm thực chiến.
Mỗi năm một lần, sự kiện này đều được diễn ra. Hiện tại, Tùng…. nhầm ! Bây giờ phải gọi là Hoàng Thiên.
Hoàng Thiên đang gói ghém đồ đạc, chuẩn bị cho chuyến đi vào ngày mai. Hắn là vừa bị bắt nạt thêm một lần nữa, nhưng mà như đã nói Hoàng Thiên đã trở nên dần quen với điều này. Hắn đã lợi dụng nó để để tăng cường sức mạnh cho bản thân. Bởi thế cho nên dù mới hơn có 5 tuổi, cơ bắp của hắn rất chi là rắn chắc. nhìn vào có thể thấy được đây là một đứa trẻ 9 – 10 tuổi chứ không phải là một tiểu hài tử vừa bước qua tuổi thứ năm.
Hắn chuẩn bị rất kỹ càng : quần áo, lương thực, một số vật dụng cần thiết, một thanh đoản kiếm, và vài thứ khác.
” Như vầy có lẽ là ổn rồi ? ” Hoàng Thiên nghĩ thầm.
– Cốc cốc !!!
Tiếng gõ cửa vang lên, cùng hốt hoảng hội giấu đi cái bao tải đấy xuống dưới gầm giường.
– Là ai ?
Hoàng Thiên lên tiếng hỏi.
– Là tiểu nữ thưa thiếu gia.
– Thanh Hương ? Đang đêm khuya, ngươi đến tìm ta có chuyện gì ?
– Tiểu nữ có chuyện muốn nói với ngài !
Hoàng Thiên có chút nghi hoặc, nhưng hắn đã dẹp bỏ đi Ý định rằng người này có ý định hãm hại hắn. Bởi lẽ suốt hai tháng nay, giờ này luôn bên cạnh mà hầu hạ. Lúc mà hắn bất tỉnh, khi thì ốm liệt giường, Thanh Hương luôn ở bên cạnh hắn mà chăm sóc. Cô ta có rất nhiều cơ hội hại hắn. Nhưng hắn vẫn còn an toàn mà sống cho đến nay.
Cô nàng này nhớ không làm thì tuổi đời đến nay cũng chỉ mới 15 cái nồi bánh chưng. Không được cao cho lắm, chỉ hơn hắn có một cái đầu. Mà… Chiều cao hiện tại của Hoàng Thiên hình như là vào 1m3 hay 1m4 gì đấy.
Bước vào phòng, Thanh Hương không dám ngồi xuống chỉ đứng nép nép ở một bên. Hoàng Thiên thì tiến thẳng lại cái thế mà ngồi xuống. Hắn ngắm nghía cô một hồi lâu. Nữ hầu này nói xấu xí thì không có hợp lý lắm, bởi lẽ cô nàng này trong mắt hắn rất chi là thuận mắt. Có lẽ do tóc tai hơi bù xù, gương mặt không được trang điểm cho nên mới thiếu sức hút. Chỉ cần vào tay hắn mà xem, có thể nói hắn sẽ làm cho cô trở thành một mỹ nhân không xếp hạng 2 thì cũng phải hạng 3 ở trấn Vạn Hoa này.
Sau một hồi lâu không lên tiếng, cuối cùng Thanh Hương cũng cất lời :
– Công tử…. có phải ngày mai định bỏ đi khỏi gia tộc ?
– Phụtttttt !
Ngụm Trà dở trong miệng hắn cứ thế mà phun thẳng ra.
” Nà ní ! Làm sao mà cô ta biết được ? “
Tùng sầm mặt xuống, đột ngột lao tới túm lấy cổ Thanh Hương. Hắn thấp giọng xuống, hỏi với giọng điệu như là đang đe dọa.
– Cô làm sao biết được ?
Trái với suy nghĩ của Hoàng Thiên, Thanh Hương rất là bình tĩnh. Giọng nói cô đều đặn trả lời hắn :
– Tiểu nữ đã chăm sóc thiếu gia từ nhỏ tới lớn. Từ tất cả mọi điều đều do một tay tiểu nữ hầu hạ. Bởi thế nên công tử mới việc là hôm nay lén lút làm tiểu nữ đều biết.
– Cô có mục đích là gì ? Ngoài cô đã nói cho ai biết điều này chưa ?
Hoàng Thiên lo lắng hỏi, nếu ả hầu này thông báo về việc hắn định rời đi, ắt sẽ ảnh hưởng tới kế hoạch báo thù của hán.
– Tiểu nữ chưa hề báo cho ai biết cả !
– Sao ta có thể tin lời của ngươi. Ngươi đã chọn cách đến nói trước cho ta, là người quá tự tin rằng sẽ không bị ta hại hay là ngươi tự tin rằng ta sẽ không thể làm gì ngươi bởi sẽ có người bảo hộ cho ngươi ?
– Cả hai đều không phải !
– Thế mục đích của ngươi là gì ?
Hoàng Thiên siết chặt bàn tay hơn kiếm cho Thanh Hương có thêm một chút khó thở. Nhưng giọng điệu của cô vẫn đều đặn, từ tốn là bình tĩnh :
– Tiểu nữ chỉ mong muốn một điều…
– Là ?
Ngập ngừng một chút, Thanh Hương lên tiếng :
– Tiểu nữ chỉ mong muốn công tử có thể đưa mình theo !
– Đừng bỡn cợt ta ! Tại sao ta phải đưa ngươi theo chứ ?
– Tiểu nữ không hề đùa ! Tiểu nữ theo hầu thiếu gia từ nhỏ. Được phu nhân và tướng công của người giao phó trách nhiệm chăm sóc cho ngài. Cả hai người hiện thời đã không còn, bởi thế công tử đi đâu tiểu nữ sẽ theo đó. Diệp gia căn bản không còn là chỗ nương thân của tiểu nữ nữa rồi.
Hoàng Thiên lúc này tâm tình đã bình ổn hơn, thả lỏng tay mà thôi bóp cổ Thanh Hương nữa.
– Ta không thể đưa ngươi theo.
– Công t…
– Nghe ta nói nốt !_Hoàng Thiên ngắt lời Thanh Hương.
– Lần này ta đi không biết sẽ như thế nào, mất bao lâu. Ta căn bản không có ý định quay lại. Hơn nữa sức mạnh của ta hiện giờ chả là cái đinh gì cả. Bảo vệ bản thân có chưa nổi, sao nghĩ tới chuyện che chắn cho ngươi ? Một con người bình thường ?
Hoàng Thiên từ chối việc đưa nữ hầu của mình theo. Còn lại gia tộc có lẽ là cách duy nhất để cho cô nàng an toàn.
– Khi ta cảm thấy bản thân đủ mạnh mẽ, ta sẽ quay trở về mà đưa ngươi theo.
– Lời thiếu gia nói là thật ?
Thanh Hương có chút lo lắng hỏi chủ nhân của mình. Cô đã luôn trung thành với người này, và hi vọng rồi người đó sẽ không bao giờ phản bội lại lòng tin của cô.
– Hoàng Thiên ta xin thề !
-‘———_——__________
Buổi sáng hôm sau, hắn đã chuẩn bị rất kỹ càng để xuất phát. Trước khi rời khỏi căn nhà 4 gian gắn bó với mình suốt 2 tháng qua, hắn quay đầu lại nhìn lần cuối. Lần này lão Thiên đã cho hắn một cơ hội để sửa chữa lại lỗi lầm. Hắn sẽ tiếp nhận nó.
Tới nơi tập kết, đó là một khoảng sân rộng gấp 4 lần cái sân vận động quốc gia. Tập trung tại đó là hơn 500 con người, trong đó có tới 400 là những đứa trẻ cùng hoặc xấp xỉ tuổi với hắn. Vài đứa trẻ nhận ra hắn cũng không tỏ ra thái độ gì mà quay ngoắt đi. một số tên thường xuyên bắt nạt hắn thì lại lạnh tránh đi bởi vì không muốn làm làm rối mọi chuyện tại nơi này.
Đám đông đang nhốn nháo bỗng chốc im bặt. Một lão già ở đâu lăng không bước đến, vợ xuống trên đài cao giữa khu đất.
– Nhìn kìa ! Là gia chủ Diệp Vấn Quân !
– Thật là oai phong lẫm liệt !
– Vẻ bề ngoài đó… Thật là mạnh mẽ quá đi mất !
– Ngài ấy toát ra khí chất của một bậc lãnh đạo tại tình.
– Sức mạnh thật kinh khủng ! Chưa bao giờ cảm thấy áp lực tới điều này !
– Nhìn lại ấy phúc hậu chưa kìa, chỉ cần liếc qua một cái là biết tay rằng ngày ấy là một người công liêm bình đẳng !
Vô số lời khen, vô số những lời nịnh hót vang lên. Còn Hoàng Thiên đứng ở một bên, khuôn mặt của hắn kiểu :
……….⣠⣶⡾⠏⠉⠙⠳⢦⡀⠀⠀⢠⠞⠉⠙⠲⡀⠀ ⠀⠀⠀⣴⠿⠏⠀⠀⠀⠀⠀⠀⢳⡀⠀⡏⠀⠀⠀⠀⠀⢷ ⠀⠀⢠⣟⣋⡀⢀⣀⣀⡀⠀⣀⡀⣧⠀⢸⠀⠀⠀⠀⠀ ⡇ ⠀⠀⢸⣯⡭⠁⠸⣛⣟⠆⡴⣻⡲⣿⠀⣸⠀⠀Vãi⠀ ⡇ ⠀⠀⣟⣿⡭⠀⠀⠀⠀⠀⢱⠀⠀⣿⠀⢹⠀⠀L-n⠀ ⡇ ⠀⠀⠙⢿⣯⠄⠀⠀⠀⢀⡀⠀⠀⡿⠀⠀⡇⠀⠀⠀⠀⡼
⠀⠀⠀⠀⠹⣶⠆⠀⠀⠀⠀⠀⡴⠃⠀⠀⠘⠤⣄⣠⠞⠀ ⠀⠀⠀⠀⠀⢸⣷⡦⢤⡤⢤⣞⣁⠀⠀⠀⠀⠀⠀⠀⠀⠀⠀ ⠀⠀⢀⣤⣴⣿⣏⠁⠀⠀⠸⣏⢯⣷⣖⣦⡀⠀⠀⠀⠀⠀⠀ ⢀⣾⣽⣿⣿⣿⣿⠛⢲⣶⣾⢉⡷⣿⣿⠵⣿⠀⠀⠀⠀⠀⠀ ⣼⣿⠍⠉⣿⡭⠉⠙⢺⣇⣼⡏⠀⠀⠀⣄⢸
⣿⣿⣧⣀⣿………⣀⣰⣏⣘⣆⣀….,
Chính xác là như thế.
” Công bằng cái beep. Bình đẳng cái quần què. Tứ đại đại là cặn bã của xã hội chứ liêm chính với chả liêm sỉ “
Hoàng Thiên khinh bỉ nói. Sau một hồi diễn giải các thứ các kiểu nào là : các con là mầm non tương lai của gia tộc. Diệp gia ta sau này có phát triển, đứng lên ngang hàng với các cường quốc năm châu hay không chính là nhờ vào một phần công tu luyện của các con ! Còn hắn ngồi dưới ngáy ngon lành. Cuối cùng thì cũng đến lúc xuất phát.
Cả gia tộc đã thuê nguyên một đoàn xe, với thú kéo là một đầu yêu thú nhất giai Nhị thủ mã. Đó là một con… ngựa. Chắc thế ? Nó to lớn gấp ba lần nhựa ở thế giới cũ của hắn, điểm khác biệt chính là con ngựa này có tới hai cái đầu trên cùng một cổ. Sức kéo có thể nói là phi phàm. Chiếc xe ngựa mỗi cái có thể vận chuyển lên tới 40 người này trọng lượng ít thì cũng phải 5 đến 6 tấn chỉ cần mỗi xe hai con là đủ chạy băng băng trên mặt đường xóc vl này.
Nói 1 chút về cảnh giới tu luyện của thế giới này. Hắn phát hiện ra rằng tất cả các hệ thống tu luyện từ trước tới nay đều dựa trên một cảnh giới duy nhất.
Luyện khí kỳ/10 tầng
Trúc Cơ
Kim Đan
Nguyên Anh
Đại Thừa
Đó là một chút hiểu biết của ký ức này cùng với một số sách vở và hắn tìm tòi được. Hãy chỉ biết sơ sơ vào luyện ký kỳ là tầng thấp nhất của tu luyện, được chia làm 10 tầng. Tiếp đó là mấy cạnh dưới kia nhưng sâu rõ hơn thì hắn không rõ biết. Gia chủ Diệp Vấn Quân tivi hiện tại nghe nói là Nguyên Anh tqngaf 6. Còn mấy lão giả ẩn thế trong gia tộc thì hắn làm sao mà biết được.
Diệp phủ nằm ở ngoại ô Tinh Vân đế Quốc thuộc Huyền Tinh Đại lục. Nơi này chỉ là một gia tộc nhỏ nếu so với các gia tộc khác trên toàn Đại lục. Nhưng ở Vạn Hoa trấn huyện Phong Châu, châu Hà Bình, Diệp gia lại là gia tộc mạnh nhất, theo sau đó là Trần gia ra cùng với Mạn giá. Gia tộc này ngày dựa vào một chút quen biết, cùng một vài mối quan hệ nên mới có thể phát triển tới nhường này. Diệp phủ có diện tích vào khoảng hơn 12 nghìn dặm. Với hàng trăm các dãy nhà, các lâu đài được xây dựng cho đám cao tầng Diệp gia ra. Dân số ở đây vào khoảng hơn nửa vạn người. Đa phần là con cháu thuộc gia tộc, còn lại khoảng hơn 1000 người là kẻ hầu người trong gia tộc.
Tử vong sâm Lâm cách Diệp gia phủ khoảng 30 dặm về phía Đông Nam. Nới tốc độ của loài yêu thú này chỉ trong vòng chưa tới một canh giờ đã có thể chạy tới. Nhìn từ xa, người ta cũng có thể cảm thấy được trời lạnh lẽo khu rừng này.
” Có cần phải đáng sợ đến thế không ? “
Hoàng Thiên thầm nghĩ trong đầu, nhìn vào khu rừng này cũng có thể cảm nhận được Tử thần đang vây quanh.
– A~ ! Thật lạnh lẽo !
Một số đứa trẻ khác có phải thốt lên như vậy.
Chuyển lịch luyện lần này tất cả được chia thành 100 nhóm. Mỗi nhóm gồm 4 đứa thuộc thế hệ trẻ và một người đi theo với nhiệm vụ phòng bảo vệ phòng trường hợp xảy ra bất trắc. Đó là một cảnh vệ của gia tộc chu vi vào khoảng cỡ Trúc cơ tầng 5 hoặc là hơn.
Hắn được xếp vào nhóm 93, à đâu ! Hình như là 97, mà khoan ! Hình như là 99, ý lộn ! Hình như là nhóm 03.
Và hình như là do kiếp trước hắn đã quá xui xẻo mà kiếp này lão Thiên đã thương hại hắn hơn. Nhóm của hắn gồm hắn, một tiểu nữ tử xinh xắn tóc buộc hai bên, mắt to tròn đến lấy, môi đỏ chúm chím đậu khoảng 5 tuổi. Một tên béo tròn mũm mĩm, trên tay vẫn cầm theo một cái đùi gà siêu to khổng lồ mà nhóp nhép nhai trong miệng. Một làm cảnh vệ người quắt queo như cọng bún khô, gương mặt thì hốc hác như mấy thằng nghiện, hoặc nói giảm nói tránh thì như mấy ông họa sĩ đang phải thức xuyên đêm mà chạy deadline ý. Hai quầng mắt của hắn thâm xì, y như gấu trúc ý. Đứa trẻ còn lại là một tên cũng gầy còm chả khác gì tên cảnh vệ. Có điều tên còm này thấp hơn, vào khoảng 7-8 tuổi gì đó.
– Đi thôi !
Tên cảnh vệ lên tiếng. Cả đám lẽo đẽo đi sau, duy chỉ có Hoàng Thiên là cố tình đi chậm tụt lại sau cùng.
” Kế hoạch tẩu thoát… BẮT ĐẦU !”
_____TO BE CONTINUED_____
Yêu thú ở hàng nhất giai có thể nói là tương đương với võ giả lúc mới nhập môn. Sức mạnh chỉ tương đương với tầng luyện khí kỳ. Yêu thú dạo này thường lởn vởn ở phía ngoài Tử vong sâm Lâm, bởi càng vào sâu, càng xuất hiện nhiều yêu thú mạnh mẽ. bởi thế cho nên đây sẽ là địa điểm thích hợp để cho đám thế hệ trẻ nhà Diệp ra có thể học tập, tích tụ thêm kinh nghiệm thực chiến.
Mỗi năm một lần, sự kiện này đều được diễn ra. Hiện tại, Tùng…. nhầm ! Bây giờ phải gọi là Hoàng Thiên.
Hoàng Thiên đang gói ghém đồ đạc, chuẩn bị cho chuyến đi vào ngày mai. Hắn là vừa bị bắt nạt thêm một lần nữa, nhưng mà như đã nói Hoàng Thiên đã trở nên dần quen với điều này. Hắn đã lợi dụng nó để để tăng cường sức mạnh cho bản thân. Bởi thế cho nên dù mới hơn có 5 tuổi, cơ bắp của hắn rất chi là rắn chắc. nhìn vào có thể thấy được đây là một đứa trẻ 9 – 10 tuổi chứ không phải là một tiểu hài tử vừa bước qua tuổi thứ năm.
Hắn chuẩn bị rất kỹ càng : quần áo, lương thực, một số vật dụng cần thiết, một thanh đoản kiếm, và vài thứ khác.
” Như vầy có lẽ là ổn rồi ? ” Hoàng Thiên nghĩ thầm.
– Cốc cốc !!!
Tiếng gõ cửa vang lên, cùng hốt hoảng hội giấu đi cái bao tải đấy xuống dưới gầm giường.
– Là ai ?
Hoàng Thiên lên tiếng hỏi.
– Là tiểu nữ thưa thiếu gia.
– Thanh Hương ? Đang đêm khuya, ngươi đến tìm ta có chuyện gì ?
– Tiểu nữ có chuyện muốn nói với ngài !
Hoàng Thiên có chút nghi hoặc, nhưng hắn đã dẹp bỏ đi Ý định rằng người này có ý định hãm hại hắn. Bởi lẽ suốt hai tháng nay, giờ này luôn bên cạnh mà hầu hạ. Lúc mà hắn bất tỉnh, khi thì ốm liệt giường, Thanh Hương luôn ở bên cạnh hắn mà chăm sóc. Cô ta có rất nhiều cơ hội hại hắn. Nhưng hắn vẫn còn an toàn mà sống cho đến nay.
Cô nàng này nhớ không làm thì tuổi đời đến nay cũng chỉ mới 15 cái nồi bánh chưng. Không được cao cho lắm, chỉ hơn hắn có một cái đầu. Mà… Chiều cao hiện tại của Hoàng Thiên hình như là vào 1m3 hay 1m4 gì đấy.
Bước vào phòng, Thanh Hương không dám ngồi xuống chỉ đứng nép nép ở một bên. Hoàng Thiên thì tiến thẳng lại cái thế mà ngồi xuống. Hắn ngắm nghía cô một hồi lâu. Nữ hầu này nói xấu xí thì không có hợp lý lắm, bởi lẽ cô nàng này trong mắt hắn rất chi là thuận mắt. Có lẽ do tóc tai hơi bù xù, gương mặt không được trang điểm cho nên mới thiếu sức hút. Chỉ cần vào tay hắn mà xem, có thể nói hắn sẽ làm cho cô trở thành một mỹ nhân không xếp hạng 2 thì cũng phải hạng 3 ở trấn Vạn Hoa này.
Sau một hồi lâu không lên tiếng, cuối cùng Thanh Hương cũng cất lời :
– Công tử…. có phải ngày mai định bỏ đi khỏi gia tộc ?
– Phụtttttt !
Ngụm Trà dở trong miệng hắn cứ thế mà phun thẳng ra.
” Nà ní ! Làm sao mà cô ta biết được ? “
Tùng sầm mặt xuống, đột ngột lao tới túm lấy cổ Thanh Hương. Hắn thấp giọng xuống, hỏi với giọng điệu như là đang đe dọa.
– Cô làm sao biết được ?
Trái với suy nghĩ của Hoàng Thiên, Thanh Hương rất là bình tĩnh. Giọng nói cô đều đặn trả lời hắn :
– Tiểu nữ đã chăm sóc thiếu gia từ nhỏ tới lớn. Từ tất cả mọi điều đều do một tay tiểu nữ hầu hạ. Bởi thế nên công tử mới việc là hôm nay lén lút làm tiểu nữ đều biết.
– Cô có mục đích là gì ? Ngoài cô đã nói cho ai biết điều này chưa ?
Hoàng Thiên lo lắng hỏi, nếu ả hầu này thông báo về việc hắn định rời đi, ắt sẽ ảnh hưởng tới kế hoạch báo thù của hán.
– Tiểu nữ chưa hề báo cho ai biết cả !
– Sao ta có thể tin lời của ngươi. Ngươi đã chọn cách đến nói trước cho ta, là người quá tự tin rằng sẽ không bị ta hại hay là ngươi tự tin rằng ta sẽ không thể làm gì ngươi bởi sẽ có người bảo hộ cho ngươi ?
– Cả hai đều không phải !
– Thế mục đích của ngươi là gì ?
Hoàng Thiên siết chặt bàn tay hơn kiếm cho Thanh Hương có thêm một chút khó thở. Nhưng giọng điệu của cô vẫn đều đặn, từ tốn là bình tĩnh :
– Tiểu nữ chỉ mong muốn một điều…
– Là ?
Ngập ngừng một chút, Thanh Hương lên tiếng :
– Tiểu nữ chỉ mong muốn công tử có thể đưa mình theo !
– Đừng bỡn cợt ta ! Tại sao ta phải đưa ngươi theo chứ ?
– Tiểu nữ không hề đùa ! Tiểu nữ theo hầu thiếu gia từ nhỏ. Được phu nhân và tướng công của người giao phó trách nhiệm chăm sóc cho ngài. Cả hai người hiện thời đã không còn, bởi thế công tử đi đâu tiểu nữ sẽ theo đó. Diệp gia căn bản không còn là chỗ nương thân của tiểu nữ nữa rồi.
Hoàng Thiên lúc này tâm tình đã bình ổn hơn, thả lỏng tay mà thôi bóp cổ Thanh Hương nữa.
– Ta không thể đưa ngươi theo.
– Công t…
– Nghe ta nói nốt !_Hoàng Thiên ngắt lời Thanh Hương.
– Lần này ta đi không biết sẽ như thế nào, mất bao lâu. Ta căn bản không có ý định quay lại. Hơn nữa sức mạnh của ta hiện giờ chả là cái đinh gì cả. Bảo vệ bản thân có chưa nổi, sao nghĩ tới chuyện che chắn cho ngươi ? Một con người bình thường ?
Hoàng Thiên từ chối việc đưa nữ hầu của mình theo. Còn lại gia tộc có lẽ là cách duy nhất để cho cô nàng an toàn.
– Khi ta cảm thấy bản thân đủ mạnh mẽ, ta sẽ quay trở về mà đưa ngươi theo.
– Lời thiếu gia nói là thật ?
Thanh Hương có chút lo lắng hỏi chủ nhân của mình. Cô đã luôn trung thành với người này, và hi vọng rồi người đó sẽ không bao giờ phản bội lại lòng tin của cô.
– Hoàng Thiên ta xin thề !
-‘———_——__________
Buổi sáng hôm sau, hắn đã chuẩn bị rất kỹ càng để xuất phát. Trước khi rời khỏi căn nhà 4 gian gắn bó với mình suốt 2 tháng qua, hắn quay đầu lại nhìn lần cuối. Lần này lão Thiên đã cho hắn một cơ hội để sửa chữa lại lỗi lầm. Hắn sẽ tiếp nhận nó.
Tới nơi tập kết, đó là một khoảng sân rộng gấp 4 lần cái sân vận động quốc gia. Tập trung tại đó là hơn 500 con người, trong đó có tới 400 là những đứa trẻ cùng hoặc xấp xỉ tuổi với hắn. Vài đứa trẻ nhận ra hắn cũng không tỏ ra thái độ gì mà quay ngoắt đi. một số tên thường xuyên bắt nạt hắn thì lại lạnh tránh đi bởi vì không muốn làm làm rối mọi chuyện tại nơi này.
Đám đông đang nhốn nháo bỗng chốc im bặt. Một lão già ở đâu lăng không bước đến, vợ xuống trên đài cao giữa khu đất.
– Nhìn kìa ! Là gia chủ Diệp Vấn Quân !
– Thật là oai phong lẫm liệt !
– Vẻ bề ngoài đó… Thật là mạnh mẽ quá đi mất !
– Ngài ấy toát ra khí chất của một bậc lãnh đạo tại tình.
– Sức mạnh thật kinh khủng ! Chưa bao giờ cảm thấy áp lực tới điều này !
– Nhìn lại ấy phúc hậu chưa kìa, chỉ cần liếc qua một cái là biết tay rằng ngày ấy là một người công liêm bình đẳng !
Vô số lời khen, vô số những lời nịnh hót vang lên. Còn Hoàng Thiên đứng ở một bên, khuôn mặt của hắn kiểu :
……….⣠⣶⡾⠏⠉⠙⠳⢦⡀⠀⠀⢠⠞⠉⠙⠲⡀⠀ ⠀⠀⠀⣴⠿⠏⠀⠀⠀⠀⠀⠀⢳⡀⠀⡏⠀⠀⠀⠀⠀⢷ ⠀⠀⢠⣟⣋⡀⢀⣀⣀⡀⠀⣀⡀⣧⠀⢸⠀⠀⠀⠀⠀ ⡇ ⠀⠀⢸⣯⡭⠁⠸⣛⣟⠆⡴⣻⡲⣿⠀⣸⠀⠀Vãi⠀ ⡇ ⠀⠀⣟⣿⡭⠀⠀⠀⠀⠀⢱⠀⠀⣿⠀⢹⠀⠀L-n⠀ ⡇ ⠀⠀⠙⢿⣯⠄⠀⠀⠀⢀⡀⠀⠀⡿⠀⠀⡇⠀⠀⠀⠀⡼
⠀⠀⠀⠀⠹⣶⠆⠀⠀⠀⠀⠀⡴⠃⠀⠀⠘⠤⣄⣠⠞⠀ ⠀⠀⠀⠀⠀⢸⣷⡦⢤⡤⢤⣞⣁⠀⠀⠀⠀⠀⠀⠀⠀⠀⠀ ⠀⠀⢀⣤⣴⣿⣏⠁⠀⠀⠸⣏⢯⣷⣖⣦⡀⠀⠀⠀⠀⠀⠀ ⢀⣾⣽⣿⣿⣿⣿⠛⢲⣶⣾⢉⡷⣿⣿⠵⣿⠀⠀⠀⠀⠀⠀ ⣼⣿⠍⠉⣿⡭⠉⠙⢺⣇⣼⡏⠀⠀⠀⣄⢸
⣿⣿⣧⣀⣿………⣀⣰⣏⣘⣆⣀….,
Chính xác là như thế.
” Công bằng cái beep. Bình đẳng cái quần què. Tứ đại đại là cặn bã của xã hội chứ liêm chính với chả liêm sỉ “
Hoàng Thiên khinh bỉ nói. Sau một hồi diễn giải các thứ các kiểu nào là : các con là mầm non tương lai của gia tộc. Diệp gia ta sau này có phát triển, đứng lên ngang hàng với các cường quốc năm châu hay không chính là nhờ vào một phần công tu luyện của các con ! Còn hắn ngồi dưới ngáy ngon lành. Cuối cùng thì cũng đến lúc xuất phát.
Cả gia tộc đã thuê nguyên một đoàn xe, với thú kéo là một đầu yêu thú nhất giai Nhị thủ mã. Đó là một con… ngựa. Chắc thế ? Nó to lớn gấp ba lần nhựa ở thế giới cũ của hắn, điểm khác biệt chính là con ngựa này có tới hai cái đầu trên cùng một cổ. Sức kéo có thể nói là phi phàm. Chiếc xe ngựa mỗi cái có thể vận chuyển lên tới 40 người này trọng lượng ít thì cũng phải 5 đến 6 tấn chỉ cần mỗi xe hai con là đủ chạy băng băng trên mặt đường xóc vl này.
Nói 1 chút về cảnh giới tu luyện của thế giới này. Hắn phát hiện ra rằng tất cả các hệ thống tu luyện từ trước tới nay đều dựa trên một cảnh giới duy nhất.
Luyện khí kỳ/10 tầng
Trúc Cơ
Kim Đan
Nguyên Anh
Đại Thừa
Đó là một chút hiểu biết của ký ức này cùng với một số sách vở và hắn tìm tòi được. Hãy chỉ biết sơ sơ vào luyện ký kỳ là tầng thấp nhất của tu luyện, được chia làm 10 tầng. Tiếp đó là mấy cạnh dưới kia nhưng sâu rõ hơn thì hắn không rõ biết. Gia chủ Diệp Vấn Quân tivi hiện tại nghe nói là Nguyên Anh tqngaf 6. Còn mấy lão giả ẩn thế trong gia tộc thì hắn làm sao mà biết được.
Diệp phủ nằm ở ngoại ô Tinh Vân đế Quốc thuộc Huyền Tinh Đại lục. Nơi này chỉ là một gia tộc nhỏ nếu so với các gia tộc khác trên toàn Đại lục. Nhưng ở Vạn Hoa trấn huyện Phong Châu, châu Hà Bình, Diệp gia lại là gia tộc mạnh nhất, theo sau đó là Trần gia ra cùng với Mạn giá. Gia tộc này ngày dựa vào một chút quen biết, cùng một vài mối quan hệ nên mới có thể phát triển tới nhường này. Diệp phủ có diện tích vào khoảng hơn 12 nghìn dặm. Với hàng trăm các dãy nhà, các lâu đài được xây dựng cho đám cao tầng Diệp gia ra. Dân số ở đây vào khoảng hơn nửa vạn người. Đa phần là con cháu thuộc gia tộc, còn lại khoảng hơn 1000 người là kẻ hầu người trong gia tộc.
Tử vong sâm Lâm cách Diệp gia phủ khoảng 30 dặm về phía Đông Nam. Nới tốc độ của loài yêu thú này chỉ trong vòng chưa tới một canh giờ đã có thể chạy tới. Nhìn từ xa, người ta cũng có thể cảm thấy được trời lạnh lẽo khu rừng này.
” Có cần phải đáng sợ đến thế không ? “
Hoàng Thiên thầm nghĩ trong đầu, nhìn vào khu rừng này cũng có thể cảm nhận được Tử thần đang vây quanh.
– A~ ! Thật lạnh lẽo !
Một số đứa trẻ khác có phải thốt lên như vậy.
Chuyển lịch luyện lần này tất cả được chia thành 100 nhóm. Mỗi nhóm gồm 4 đứa thuộc thế hệ trẻ và một người đi theo với nhiệm vụ phòng bảo vệ phòng trường hợp xảy ra bất trắc. Đó là một cảnh vệ của gia tộc chu vi vào khoảng cỡ Trúc cơ tầng 5 hoặc là hơn.
Hắn được xếp vào nhóm 93, à đâu ! Hình như là 97, mà khoan ! Hình như là 99, ý lộn ! Hình như là nhóm 03.
Và hình như là do kiếp trước hắn đã quá xui xẻo mà kiếp này lão Thiên đã thương hại hắn hơn. Nhóm của hắn gồm hắn, một tiểu nữ tử xinh xắn tóc buộc hai bên, mắt to tròn đến lấy, môi đỏ chúm chím đậu khoảng 5 tuổi. Một tên béo tròn mũm mĩm, trên tay vẫn cầm theo một cái đùi gà siêu to khổng lồ mà nhóp nhép nhai trong miệng. Một làm cảnh vệ người quắt queo như cọng bún khô, gương mặt thì hốc hác như mấy thằng nghiện, hoặc nói giảm nói tránh thì như mấy ông họa sĩ đang phải thức xuyên đêm mà chạy deadline ý. Hai quầng mắt của hắn thâm xì, y như gấu trúc ý. Đứa trẻ còn lại là một tên cũng gầy còm chả khác gì tên cảnh vệ. Có điều tên còm này thấp hơn, vào khoảng 7-8 tuổi gì đó.
– Đi thôi !
Tên cảnh vệ lên tiếng. Cả đám lẽo đẽo đi sau, duy chỉ có Hoàng Thiên là cố tình đi chậm tụt lại sau cùng.
” Kế hoạch tẩu thoát… BẮT ĐẦU !”
_____TO BE CONTINUED_____