Tam Thiên Giới
Chương 40 : Hận
Ngày đăng: 01:14 27/06/20
Suốt quãng đường đi, hầu như là cả nhóm chẳng có một chút nguy hiểm nào. Chỉ là gặp vài ba con động vật, một chút yêu thú cũng chẳng thấy đâu.
Điều này làm Hoàng Thiên cảm thấy kỳ lạ, nhưng cũng chẳng ảnh hưởng gì lắm đến kế hoạch đào tẩu của hắn. Hắn dự tính nhân chuyến lịch luyện này sẽ lén lút mà trốn khỏi gia tộc. Lặn lội trên chốn Giang Hồ. Biết đâu hắn lại tìm được cơ duyên như mấy tên main chính trong ba cái cuốn tiểu thuyết tiên hiệp hạng hai đầy rẫy trên mạng.
Hoặc cũng có thể lại gặp được kỳ ngộ mà kết thân với mấy lão giả ẩn thế, sau đó là nếu chiếm được cảm tình với lão, có thể móc nối được mối quan hệ, lại tìm được lão lang y nào đấy có thể chữa được cho hắn.
Đang mải suy nghĩ, Hoàng Thiên không nhận ra rằng mình được tách ra khỏi đoàn từ lâu. Mà chuyện này lại hợp đúng với ý của hắn. Rất nhanh chóng, hắn đã chọn ra được một lối đi riêng, nhanh chóng bỏ đi.
Bỗng từ đâu, ba luồng kiếm khí bắn tới chém lên người hắn. Không thể tránh được đòn tấn công, Hoàng Thiên bị hất văng đi lăn tới vài trượng. Hắn bàng hoàng, không ngờ rằng mình có thể lại là bị đánh lén. Cố gắng chồng hai bàn tay mà dựng cơ thể đầm đìa máu của mình lên, hắn ho ra một bụng máu.
” Cái con mẹ nó ! Đéo cần biết là ai công kích, chạy ! “
Hắn hiểu tình huống lúc này, cách tốt nhất là chạy thoát khỏi đây. Dựa vào đòn công kích vừa rồi, thừa biết rằng đối phương là một gõ giả có tu vi cao hơn cả hắn. Nếu mà lấy cứng chọi cứng, Hoàng Thiên nắm chắc trong tay tới chín thành là sẽ bị đánh cho lên bờ xuống ruộng.
Nghĩ sao làm thế, hắn vận toàn bộ sức mạnh của mình để mà lao lên phía trước. Cố gắng tìm một lối thoát. Nhưng nào đối phương lại để cho hắn có cơ may chạy trốn ?
Nửa canh giờ sau…
– Cái éo mẹ gì nữa vậy ? Diệp gia các người là muốn ta căm ghét đến tận xương tủy nữa hay sao ?
Hoàng Thiên thống khổ đứng trước một bờ vực, cơ thể te tua, trên người không chỗ nào là không có vết thương. Y phục tả tơi rách nát, cơ thể trầy trật, huyết vụ tuôn rơi, nói chung là cực kỳ thê thảm.
– Đừng trách bọn ta ! Trách bản thân ngươi phế vật thì hơn !
Trước mặt Hoàng Thiên lúc này là một tốp những thân ảnh mặt hắc y. Một Đại Hán to lớn bước ra lên tiếng.
– Trước khi chết ! Các người có thể cho ta biết rằng ai đã ra lệnh chuyện này ?
– Mày không cần thiết phải biết điều đó, chỉ cần hiểu rằng có người muốn mày chết !
Một tên gầy còm nói chêm vào. Hắn khá ngạc nhiên khi thấy một đứa trẻ 5 tuổi với tu vi là luyện khí cảnh tầng 3 này có thể chịu được công kích của trúc cơ cảnh, không những thế mà có thể bỏ chạy được một quãng xa. Nhưng đến đây là bước đường cùng rồi.
Sở dĩ Hoàng Thiên có thể nhận ra được đây là người của Diệp gia là bởi ký hiệu trên chuôi những thanh kiếm kia khắc chữ Diệp. Đây chính là một loại kiếm mà đa phần người trong tộc đều có thể sở hữu.
Đại hán kia cười lên một tiếng to, rồi nói :
– Thôi được ! Nể tình Là người trong tộc, ta sẽ cho người chết một cách thông khoái. Chính ra chủ Diệp Vấn Quân là người đã ra lời thủ tiêu ngươi.
Hoàng Thiên hắn ta cũng không bất ngờ gì lắm trước câu trả lời này, bởi hắn đã cũng có thể mường tượng được trước. Nhưng mà cái là hợp ta sửng sốt là những lời nói tiếp theo của đại hán.
– À ! Ta nghe nói cái chết năm xưa của phụ mẫu người cũng có một chút gì với hắn đấy !
Lời nói của kẻ này như sét đánh ngang tai Hoàng Thiên. Trong lòng hận dâng lên một cỗ cảm xúc giận dữ, có lẽ là nguồn cảm xúc này bắt nguồn từ thân thể cũ.
Hoàng Thiên bỗng dưng cười sằng sặc, hắn cười như thể là không thể nào mà được cười nữa. Những hắc y nhân thấy hắn ta cười thì lấy làm lạ.
– Được ! Được lắm ! Hay cho một cái Diệp gia ! Dồn ta tới bước đường cùng này.
Hắn ta ngẩng cao đầu lên trời. Bầu trời mây giông bỗng nhiên từ đâu kéo tới, tích tụ lại thành một tầng lớn, cả một vùng trời tối đen như thể là có đạo hữu nào sắp độ kiếp.
ÙNG ÙNG !!!!!!!
Từng cột lôi điện lập lòe đánh đùng đùng. Vô số những cây cổ đại cổ thụ bị sét đánh làm đôi. Những hạt mưa tích tụ lại, lạnh lẽo mà đổ thẳng trực tiếp xuống đất.
RÀO RÀO RÀO !!!!!!!
Toàn trường bất ngờ trước sự thay đổi đột ngột này của Thiên Địa. Lại nhìn vào thân ảnh nhỏ bé trước mắt chúng.
– Hoàng Thiên ta chết là do ta định ! Khỏi cần các ngươi tiễn !
Sau đó hắn tự động lùi lại, gieo mình xuống khe vực sâu hút, thăm thẳm không thấy đáy. Còn có thể nghe thấy tiếng hắn vọng lên :
– Diệp gia nhớ lấy ! Hoàng Thiên ta có chết cũng làm ma về ám các ngươi ! Các người sẽ không bao giờ được yên ổn đâu !!!!!!
ĐÙNG ĐÙNG ĐÙNG !!!!!!!!!!
Vô số đạo Thiên kiếp liên tục đánh xuống ! Như thể nói rõ lên nỗi căm ghét, điên cuồng hận thù của Hoàng Thiên đối với Diệp gia.
___.________________
Lần lịch luyện đó, chỉ có một người vô thanh vô tức mà biến mất.
_.__________________
– Thiếu gia ! Ngài đã hứa sẽ trở về đón tiểu nữ mà ?
Thanh Hương đau khổ khóc ròng trước nấm mồ không xác của Hoàng Thiên.
_.._________________
Diệp Vấn Quân mỉm cười khi nghe được tin giảm cuối cùng cái gai trong mắt của lão đã được loại bỏ.
– Sư huynh ơi là sư huynh ! Để gửi con trai của huynh xuống đấy trò chuyện cùng huynh cho bớt buồn chán nhé ? Ha ha ha ha ha !!!
_____.________________
” THÙ NÀY ! KHÔNG TRẢ TA QUYẾT KHÔNG LÀM NGƯỜI !!! “
_____TO BE CONTINUED_____
Điều này làm Hoàng Thiên cảm thấy kỳ lạ, nhưng cũng chẳng ảnh hưởng gì lắm đến kế hoạch đào tẩu của hắn. Hắn dự tính nhân chuyến lịch luyện này sẽ lén lút mà trốn khỏi gia tộc. Lặn lội trên chốn Giang Hồ. Biết đâu hắn lại tìm được cơ duyên như mấy tên main chính trong ba cái cuốn tiểu thuyết tiên hiệp hạng hai đầy rẫy trên mạng.
Hoặc cũng có thể lại gặp được kỳ ngộ mà kết thân với mấy lão giả ẩn thế, sau đó là nếu chiếm được cảm tình với lão, có thể móc nối được mối quan hệ, lại tìm được lão lang y nào đấy có thể chữa được cho hắn.
Đang mải suy nghĩ, Hoàng Thiên không nhận ra rằng mình được tách ra khỏi đoàn từ lâu. Mà chuyện này lại hợp đúng với ý của hắn. Rất nhanh chóng, hắn đã chọn ra được một lối đi riêng, nhanh chóng bỏ đi.
Bỗng từ đâu, ba luồng kiếm khí bắn tới chém lên người hắn. Không thể tránh được đòn tấn công, Hoàng Thiên bị hất văng đi lăn tới vài trượng. Hắn bàng hoàng, không ngờ rằng mình có thể lại là bị đánh lén. Cố gắng chồng hai bàn tay mà dựng cơ thể đầm đìa máu của mình lên, hắn ho ra một bụng máu.
” Cái con mẹ nó ! Đéo cần biết là ai công kích, chạy ! “
Hắn hiểu tình huống lúc này, cách tốt nhất là chạy thoát khỏi đây. Dựa vào đòn công kích vừa rồi, thừa biết rằng đối phương là một gõ giả có tu vi cao hơn cả hắn. Nếu mà lấy cứng chọi cứng, Hoàng Thiên nắm chắc trong tay tới chín thành là sẽ bị đánh cho lên bờ xuống ruộng.
Nghĩ sao làm thế, hắn vận toàn bộ sức mạnh của mình để mà lao lên phía trước. Cố gắng tìm một lối thoát. Nhưng nào đối phương lại để cho hắn có cơ may chạy trốn ?
Nửa canh giờ sau…
– Cái éo mẹ gì nữa vậy ? Diệp gia các người là muốn ta căm ghét đến tận xương tủy nữa hay sao ?
Hoàng Thiên thống khổ đứng trước một bờ vực, cơ thể te tua, trên người không chỗ nào là không có vết thương. Y phục tả tơi rách nát, cơ thể trầy trật, huyết vụ tuôn rơi, nói chung là cực kỳ thê thảm.
– Đừng trách bọn ta ! Trách bản thân ngươi phế vật thì hơn !
Trước mặt Hoàng Thiên lúc này là một tốp những thân ảnh mặt hắc y. Một Đại Hán to lớn bước ra lên tiếng.
– Trước khi chết ! Các người có thể cho ta biết rằng ai đã ra lệnh chuyện này ?
– Mày không cần thiết phải biết điều đó, chỉ cần hiểu rằng có người muốn mày chết !
Một tên gầy còm nói chêm vào. Hắn khá ngạc nhiên khi thấy một đứa trẻ 5 tuổi với tu vi là luyện khí cảnh tầng 3 này có thể chịu được công kích của trúc cơ cảnh, không những thế mà có thể bỏ chạy được một quãng xa. Nhưng đến đây là bước đường cùng rồi.
Sở dĩ Hoàng Thiên có thể nhận ra được đây là người của Diệp gia là bởi ký hiệu trên chuôi những thanh kiếm kia khắc chữ Diệp. Đây chính là một loại kiếm mà đa phần người trong tộc đều có thể sở hữu.
Đại hán kia cười lên một tiếng to, rồi nói :
– Thôi được ! Nể tình Là người trong tộc, ta sẽ cho người chết một cách thông khoái. Chính ra chủ Diệp Vấn Quân là người đã ra lời thủ tiêu ngươi.
Hoàng Thiên hắn ta cũng không bất ngờ gì lắm trước câu trả lời này, bởi hắn đã cũng có thể mường tượng được trước. Nhưng mà cái là hợp ta sửng sốt là những lời nói tiếp theo của đại hán.
– À ! Ta nghe nói cái chết năm xưa của phụ mẫu người cũng có một chút gì với hắn đấy !
Lời nói của kẻ này như sét đánh ngang tai Hoàng Thiên. Trong lòng hận dâng lên một cỗ cảm xúc giận dữ, có lẽ là nguồn cảm xúc này bắt nguồn từ thân thể cũ.
Hoàng Thiên bỗng dưng cười sằng sặc, hắn cười như thể là không thể nào mà được cười nữa. Những hắc y nhân thấy hắn ta cười thì lấy làm lạ.
– Được ! Được lắm ! Hay cho một cái Diệp gia ! Dồn ta tới bước đường cùng này.
Hắn ta ngẩng cao đầu lên trời. Bầu trời mây giông bỗng nhiên từ đâu kéo tới, tích tụ lại thành một tầng lớn, cả một vùng trời tối đen như thể là có đạo hữu nào sắp độ kiếp.
ÙNG ÙNG !!!!!!!
Từng cột lôi điện lập lòe đánh đùng đùng. Vô số những cây cổ đại cổ thụ bị sét đánh làm đôi. Những hạt mưa tích tụ lại, lạnh lẽo mà đổ thẳng trực tiếp xuống đất.
RÀO RÀO RÀO !!!!!!!
Toàn trường bất ngờ trước sự thay đổi đột ngột này của Thiên Địa. Lại nhìn vào thân ảnh nhỏ bé trước mắt chúng.
– Hoàng Thiên ta chết là do ta định ! Khỏi cần các ngươi tiễn !
Sau đó hắn tự động lùi lại, gieo mình xuống khe vực sâu hút, thăm thẳm không thấy đáy. Còn có thể nghe thấy tiếng hắn vọng lên :
– Diệp gia nhớ lấy ! Hoàng Thiên ta có chết cũng làm ma về ám các ngươi ! Các người sẽ không bao giờ được yên ổn đâu !!!!!!
ĐÙNG ĐÙNG ĐÙNG !!!!!!!!!!
Vô số đạo Thiên kiếp liên tục đánh xuống ! Như thể nói rõ lên nỗi căm ghét, điên cuồng hận thù của Hoàng Thiên đối với Diệp gia.
___.________________
Lần lịch luyện đó, chỉ có một người vô thanh vô tức mà biến mất.
_.__________________
– Thiếu gia ! Ngài đã hứa sẽ trở về đón tiểu nữ mà ?
Thanh Hương đau khổ khóc ròng trước nấm mồ không xác của Hoàng Thiên.
_.._________________
Diệp Vấn Quân mỉm cười khi nghe được tin giảm cuối cùng cái gai trong mắt của lão đã được loại bỏ.
– Sư huynh ơi là sư huynh ! Để gửi con trai của huynh xuống đấy trò chuyện cùng huynh cho bớt buồn chán nhé ? Ha ha ha ha ha !!!
_____.________________
” THÙ NÀY ! KHÔNG TRẢ TA QUYẾT KHÔNG LÀM NGƯỜI !!! “
_____TO BE CONTINUED_____