Tam Thiên Giới
Chương 41 : Số chưa tận ! Hành chưa hết !
Ngày đăng: 01:14 27/06/20
Nắng nóng làm nước bốc hơi, bốc hơi thì sẽ phải bay lên cao, lên cao thì cũng phải có một điểm dừng. Tại đó, hơi nước tích tụ lại tạo thành những đám mây. Đến một lúc chín mùi, những hơi nước ấy ắt hẳn sẽ kết tinh lại thành từng giọt nước mà rơi xuống đất ở độ cao 5000 m.
Từng giọt từng giọt cứ thế rơi tí tách, len lỏi qua những tầng lá…
Sau cơn mưa trời lại có bão…. ? (°- ° )
Lộn !
Sau cơn mưa trời lại hửng sáng. Nhưng tại một nơi nào đó vẫn còn chìm đắm trong tối tăm.
” Mình… còn sống ? “
Hoàng Thiên cố gắng hé mở đôi mắt bị bầm tím của mình. Phía trên cao, từng giọt nước tích tụ lại trên đỉnh của những mũi đá thạch nhũ, rơi tóc tách.
” Mình còn sống ? Ha ! Ha ha ha !!! “
Sau khi cả đống thứ xảy ra, mình vẫn sống ? Hắn tự thấy thương cảm cho chính bản thân. Có lẽ lão Thiên cảm thấy hắn là một người tốt nên mới cho hắn cái bản mệnh sống dai này. Mà cảm thương cái rắm, hắn tự nhiên cảm thấy lão Thiên kia ra là muốn đem hắn làm trò hề cho gã tiêu khiển.
” Cái thân thể này coi như xong rồi “
Cơ thể không thể di chuyển nổi thì làm sao mà có thể tiếp tục sống đây ? E rằng cái mạng của hắn bây giờ cũng khó lòng nào mà giữ nổi.
” Thôi xong rồi ! “
Hắn nghĩ tới đây chắc chắn là mình không thể sống nổi nữa.
” Mệt ! “
” Tao mệt mỏi lắm rồi ! “
” Hai kiếp người rồi đấy ! “
” Nghỉ ngơi ? “
” Ta được nghỉ ngơi chưa nhỉ ? “
” Aaaaaaaaaaaaaa ! Chết tiệt ! Thằng nào trả lời tao đi ? “
” Mà cái nơi đáy vực tối tăm chết tiệt này làm gì có một bóng nào sống đâu ? “
……………………………
” Nằm liệt một chỗ cũng chán quá ! “
” Nhưng mà đỡ phải chiến đấu nữa ha ? “
” Cũng đúng ! “
” Giờ họ ra sao rồi nhỉ ? “
” Ai cơ ? “
” Những cô gái… “
” Ai biết ! Có lẽ họ đã luân hồi, sống một cuộc đời mới rồi ? “
” Hi vọng họ sẽ có được hạnh phúc ! “
” Ừ ! Hi vọng là vậy ! “
……………………
” Bá họ nhà nó ! Chán vl ! “
” Mày im đi thằng siêng năng ! “
” Ờ ! Lười biếng như mày thì s͙ư͙ớ͙n͙g͙ rồi ! Chẳng phải mày luôn muốn mong có một lúc yên tĩnh rảnh rỗi như vậy ? “
” Mày chỉ biết bắt bẻ tao thôi à ? “
” … “
” Thôi kệ đi ! ”
………………….
” Bao giờ mình chết nhỉ ? “
……………
” Mấy ngày trôi qua rồi ? “
………
” Thành thằng tự kỉ mất thôi ? “
….
” Thanh Hương ở nhà bây giờ ra sao rồi nhỉ mong con bé không nghĩ quẩn “
…………………_
Hoàng Thiên mở mắt, trước mặt hắn lại là một khung cảnh tối đen như mực. Nó không phải là bóng đêm dưới đáy vực sâu kia. Hắn mường tượng là đã từng nhìn thấy thứ này từ lâu rồi. Ở đâu nhỉ ? Hắn không nhớ ??? Ký ức mơ hồ quá ?
Chợt có tiếng động vang lên. Là tiếng bước chân. Nó càng ngày càng gần với hắn.
Khi thứ đó đến gần, Hoàng Thiên mới phát hiện ra đó là một người đàn ông, với cái áo khoác trùm đầu. Trên người ông ta tỏa ra một mùi sát khí nồng đậm. Không ! Nói đúng hơn là là tử khí !
– Ồ ! Khí tức này… Là cháu ! Lâu rồi không gặp ! Tử Vong !
What the f* ? Gã này là gã nào ? Mình có quen gã không ? Gã biết mình ? Tử Vong là thằng nào ? Sao nghe tên củ chuối thế ?
– Không đúng ! Khi tức này… Đúng là giống thật nhưng quá yếu ớt ! Có lẽ vẫn chưa khôi phục Ký ức !
– …
Nhận ra được sự ngỡ ngàng của Hoàng Thiên, gã kia bắt đầu có chút ngượng ngùng. Bèn đưa tay lên gãy gãy lấy cái mũ của mình mặc dù nó đéo có tóc. 🙂
– Có ngạc nhiên cũng không thể trách được !
– Đây là đâu ? Ông là ai ? Tôi không biết ! Ông đi ra đi !
Hoàng Thiên sau một khoảng thời gian ngỡ ngàng trước sự hiện diện của người đàn ông này mới lấy lại được tinh thần.
– Chà…à….à !!!!!! Nói sao ta ? Dây cũng là một nơi kiểu kiểu như là dừng chân của mấy linh hồn ý. Tức là mày tạch môn Hoá rồi con ạ… A nhầm ! Tức là mày tèo rồi con ạ !!!
Ông không thể nói giảm nói tránh hay là động viên tôi à ? Cần gì phải nói huỵch toẹt ra như vậy hả ? Ủa ông làm thế có healthy không ? Có balance không ?
Quả mặt của Hoàng Thiên lúc ấy nói chung là cực kỳ ức chế. Tuy nhiên hắn cũng chẳng tỏ vẻ bất ngờ gì trước thông tin là mình lại tèo một lần nữa. Đúng là người từng trải có khác.
– Aizzzzzzzzzz ! Thôi thì coi như là ta quen biết với phụ thân người một chút. Giúp thêm người nốt lần này vậy !
– ????
– Tiếc là ta mới đưa sức mạnh của mình cho một thằng nhóc yếu đuối là thợ săn cuộc cái nước Kareoka hay Karaoke gì gì ý ! Thế nên là chả còn cái gì để mà gọi là quà chia tay cả !
” Ủa rồi còn gì nữa ? “_Hoàng Thiên think
– À ! Đúng rồi !
Gã đàn ông kia mừng rỡ như thể là vừa mới được trị khỏi bệnh trĩ kinh niên. Lão lôi trong người ra một khối hắc cầu, rồi sau đó bằng một cách ảo diệu ” nào đó ” gã nhét thứ ” gì đó ” vào cơ thể của ” ai đó “.
– Ủa rồi còn cái gì nữa ?_Hoàng Thiên said
– Khi nào nhóc đội mồ sống dậy khắc sẽ biết !
Nói rồi ông ta thực hiện một động tác gì đó, sau đó đưa tay ra thủ ấn, rồi đưa tay khoanh thành một vòng tròn. Một lỗ hổng không gian từ hư không cứ thế mà dần hiện ra. Bên trong của nó, không gian liên tục vặn xoắn như thể là muốn cắt xẻ cơ thể của những ai bước vào bên trong.
Hoàng Thiên là chần chừ khi nhìn thấy thứ đéo bình thường này. Nhưng mà hắn lại bị đá một phát vào mông mà bay thẳng vào đấy.
” Cái cảm giác này khá quen thuộc à nha ? “
– Đi mạnh giỏi ! Chúc may mắn ! Hẹn gặp lại !
” Ủa rồi ông còn muốn gì nữa ? Chúc may mắn là được rồi ! Ông có muốn gặp lại nữa ? Ông rùa tôi chóng chết phỏng ? “
– Lão già chết tiệt kia ! Lão rốt cục là tên gì ?
– Tên của ta sao ? Ngươi cứ gọi ta là là Hắc Đế Vương !
Hoàng Thiên lại tiếp tục lâm vào cơn hôn mê. Lần này trước khi mất tỉnh táo hẳn đã kịp nghĩ thầm trong đầu.
” Giấc mơ này vớ vẩn vô kùng luôn ! “
_.______.______.______.______.______._
Trải qua một khoảng thời gian, không biết là bao lâu nữa. Một tiếng ? Ba tiếng ? Sáu tiếng ? Hoặc cũng có thể là một ngày ? Hai ngày ? Hay thậm chí là một tuần ? Hoàng Thiên mở mắt ra, thư đầu tiên hắn cảm nhận được là là những tia nắng chan hòa xuyên qua những kẻ làm mà vương vấn lại trên gương mặt tiểu hài tử năm tuổi của hắn và tiếng chim hót líu lo chào ngày mới.
Hắn ngồi dậy. Đờ phắc ? Hắn có thể ngồi dậy ? Vết thương, thương thế trên người hắn gần như đã hoàn toàn hồi phục. Chuyện kỳ diệu đ** nào đang diễn ra vậy….
– Ọt ! Ọt ! Ọt !
– ….
– Mình nghĩ là mình nên đi kiếm thức ăn rồi sẽ tìm hiểu chuyện này sau vậy !
Nói là làm. Hoàng Thiên thực sự vất chuyện hắn có thể hồi phục cơ thể kỳ tích đến mức nào sang một bên mà lo cho cái bao tử của hắn trước tiên đã.
” Toàn nấm lạ, ăn thế éo nào được ? Nhỡ trúng độc thì biết xoay sở thế nào ? Nơi đây rừng không mông quạnh, làm gì có cái chuyện thần tiên là một vị nữ tỷ tỷ xinh đẹp nào đấy vô tình đi ngang qua, lại vô tình nhìn thấy mình trúng độc, lại vô tình nổi lòng tốt mà cứu giúp mình, lại vô tình bắt về nhà, lại vô tình bắt ép minh lên giường, lại vô tình trở thành tướng công của cô ta ? Lại vô tình biết được kho báu ẩn tàng trong gia tộc của thê tử mình, lại vô tình mà đạt được kỳ ngộ, lại vô tình mà bị người trong gia tộc ghen ghét, lại vô tình mà đập chết ngắc mấy vị lão tổ trong gia tộc, lại vô tình mà mà bắt cóc vợ của mình đi, lại vô tình lưu lạc nay đây mai đó trên giang hồ, lại vô tình tham gia vào một cái kỳ thi, lại vô tình thắng giải, lại vô tình mà được nhiều con mắt dòm ngó, lại vô tình mà được đề cử một chức quan nào đấy, lại vô tình mà… “
( Thôi ! Ngừng ngay và luôn !!! )
Hoàng Thiên ta quả là có một trí tưởng tượng phong phú. Ai za ! Từ cái chuyện này mà hắn cũng có thể tưởng tượng ra được.
” Phải rồi ! Sao ta không bẫy thú nhỉ ? “
Hoàng Thiên – kiếp trước là Tùng vốn là một học sinh giỏi toàn diện với tất cả các ngành nghề, môn học đều đạt trình độ thượng thừa như thể là Yasuo thông thạo 7. Rất nhanh chóng đã có thể tạo ra một cái bẫy, và chỉ chưa đầy nửa tiếng sau đã có một con gà rừng mắc vào bẫy của hắn. Hắn, hí hửng đem lột da, xẻ thịt bằng thanh đoản dao hắn dấu trong hài, bắc lên giàn nướng. Aaaaaaa ! thơm phức ! Trình nấu ăn của hắn cũng pro không kém gì mấy ông đầu bếp nhà hàng 5 sao đâu !
Gà vừa chín tới, Hoàng Thiên đã đặt nó xuống miếng lá rừng đã được rửa sạch. Vỏ ngoài con gà nướng chín tới nên vàng rụm, nhìn rất thích mắt. Lún phún dính trên lớp da là những những miếng ớt rừng đã được băm nhỏ mà sát lên. Bên trong con nhà được hắn tâm không biết bao nhiêu loại gia vị mà hắn gom nhặt được ở ven đường đi. Cả món gà nướng bốc lên thơm phức làm mũi hắn muốn điếc luôn. Hoàng Thiên đang chuẩn bị đánh chén ngấu nghiến con gà này thì sực nhớ lại lời cô giáo dạy.
” Trước khi ăn phải rửa tay thật sạch ! “
Dù cảm thấy rất tốn thời gian vào những lúc như thế này và cũng không cần thiết nữa nhưng hắn là một đứa trẻ ngoan, rất vâng lời nên hắn đã gói ghém cẩn thận con gà. Giấu trong bụi cây và đi ra con suối gần đó để rửa tay.
Ra đến bờ suối, hắn rửa tay thật sạch sẽ. Vừa rửa hắn vừa ngộ ra rằng : có lẽ con suối này là hạ lưu một phân nhánh khác, một lối rẽ khác trong cái đáy vực kia. Mưa lớn làm mực nước dâng đã đưa cái thân tàn của hắn trôi dạt về cái nơi này.
Bỗng nhiên hắn nghe thấy tiếng lạo xạo trong bụi cây I. Giật mình thủ thế, anh lo lắng rằng sẽ gặp một yêu thú. Bởi với cái sức lực hiện tại của mình bây giờ, đến cả một con bò rừng chỉ cần nhổ một cái hắn cũng chết chứ đừng có nói là mấy con yêu thú. Sau một hồi loạt xoạt, tiếng động bỗng im bặt. Hắn cảm thấy tò mò, nửa muốn chạy đi, nửa muốn tiến gần tới để xem rốt cục là đang tồn tại thứ gì trong bụi cây đấy. Và đương nhiên tính tò mò đã chiến thắng được lý trí.
Hoàng Thiên tiến tới gần, chỉ thấy tại đó có một con vật nhỏ với bộ lông trắng muốt nhưng loang lổ những vết máu. Có vẻ nó đang bị thương ? Hoàng Thiên cảm thấy thương hại cho những con vật này. Thật giống với lúc hắn trước kia. Bị trọng thương nhưng vẫn chỉ có thể nằm yên một chỗ. Cô độc. Trong đầu hắn có một suy nghĩ là sẽ giúp đỡ nó. Liền đưa tay ra để mà bế nó lên, nhưng ngay lập tức liền bị tấn công bởi chút sức lực còn lại của con con thú kia. Tay hắn lại xuất hiện thêm một vết thương nữa nhưng nó không làm ảnh hưởng tới ý chí của hắn. Hoàng Thiên, đôi bàn tay của hắn vẫn tiếp tục tiến tới mặc dù cho con thú nhỏ cố gắng chống trả.
Sau một hồi giãy dụa, hắn cuối cùng cũng băng bó xong cho con thú này. Con thú lúc này dường như có trí khôn mà hiểu rằng con người kia là đang cố gắng giúp cho nó. Và dường như đã ngoan ngoãn hơn mà để cho hắn bế vào trong vòng tay. Tới lúc này Hoàng Thiên mới phát hiện ra đây chính là một tiểu hồ ly. Nhưng mới chỉ có hai cái đuôi.
Hồ Ly được xếp vào loại yêu thú. Loài này rất là quý hiếm, thường được các nhà giàu u nơi Thành đô mua với giá cao để làm thú sủng bởi nó có giá trị về mặt ngoại hình. Nhưng thực lực của nó cũng là một điều đáng nói. Sức mạnh của nó nó khủng khiếp không kém thậm chí là còn mạnh gấp nhiều lần võ giả cùng cấp. Hơn nữa là… Là… Là cái gì hắn cũng quên hết mẹ nó rồi.
” Thôi quay lại ăn con gà cho nóng “
Hoàng Thiêniên liền quay trở lại, nhưng đến lúc quay lại nơi hắn đã từng là chỗ để con gà kia thì đang thấy một lão giả đầu trọc, mặc áo cà sa, tay cầm quyền trượng với vô số những vòng kiềng được gắn lên đỉnh cây trượng đang ngồi ngấu nghiến con gà của hắn.
– Lão làm gì thế hả ????
Hoàng Thiên quát lên, lao tới tấn công lão già kia nhằm lấy lại con gà của mình. Nhưng đột ngột lại lại bị đánh xa. Hắn còn chưa hiểu chuyện gì đang diễn ra thì lại bị hất văng ra một bên lần nữa. Hắn trói mắt ra nhìn xung quanh. Chẳng nhẽ bán nhà văn mạc lại có ma quỷ đang đùa giỡn với hắn sao ? Không thấy công kích nhưng lại bị dính đòn. Phi lí !
– Điều này do ta….. nhóp…. nhép…. làm cả đấy ! Ngoan ngoãn là ngồi….. nhóp…. nhép…. yên đấy để ta thưởng thức con gà này….. nhóp…. nhép…. đi !
– Nhưng đó là gà của ta mà ? Có nữa ông là nhà sư sao lại đại phá giới, ăn thịt ?
– Ai bảo ta là….. nhóp…. nhép…. nhà sư ?
– Thì đầu trọc với áo cà sa này !
– Nông cạn ! Đạo mà ta….. nhóp…. nhép…. theo đuổi có thể không cần phải ăn chay. Cũng….. nhóp…. nhép…. có thể kết hôn được !
Quả đạo gì mà vl vậy bác ? Hoàng Thiên ngớ người khi phải đối thoại với lão già này.
Mà nghĩ lại cáu dã man vê lù lù luôn. Vì ngoan ngoãn mà mình mất luôn bữa ăn của mình. Biết thế bố mày lần sau đéo nghe lời cô giáo nữa. Kệ còn moẹ nó đi ? Quan tâm lằm cái quần què gì vậy ?
– Chà !!! Kinh mạch bị đứt đoạn ! Cả đời này không thể tu luyện được nữa rồi ! Thí chủ có duyên với phật pháp của bần đạo đấy. Thế nào ! Có muốn bái sư không ?
– Theo lão thì được cái gì ?
– Sức mạnh ! Gái gú ! Tiền tài ! Quyền lực ! Ngươi đều có thể đạt được !
Hoàng Thiên tỏ ra ngờ vực.
– Thế giờ lão đã có được cái gì rồi ?
– Ờ thì… Nói chung là người cứ theo ta. Nếu mà người có khả năng ta có thể chuyền thụ toàn bộ tri thức cho ngươi ! Còn nữa ta có thể chữa lành được cho ngươi được.
– Đéo !_rất nhanh gọn và súc tích.
Tùng lại càng thêm ngờ vực tại sao gã này lại có thể tốt bụng được như vậy được chắc chắn là có âm mưu gì đó
– Người vừa nói cái gì ? Ta không hiểu ?
– Ở chỗ chúng tôi khi mà nói như vậy có nghĩa là không đồng ý. Nếu lão muốn tôi gia nhập thì phải nói rõ xem lí do vì sao muốn mời tôi ?
– Con gà nướng này là do ngươi làm ?
– Chính xác !
– Vậy thì là do ăn rươi nấu ăn rất ngon. Chỉ với một con gà và ít thảo mộc dại mà có thể nấu một món ngon như thế này. Nó ăn đứt tất cả cao lương mỹ vị trong mấy hoàng cung mà ta đã đi qua.
– Lí do lãng xẹt vậy ? Tôi sao có thể tin ông khi chưa nhìn thấy thực lực của ông chứ… ?
Vhưa kịp nói hết câu, Hoàng Thiên đã cảm nhận được một luồng uy áp phát ra từ trên người của lão giả kia. Trong 1 tích tắc, ông ta bộc lộ toàn bộ khí tức trên người của mình, hiện rõ ra tu vi. Vì đã khéo léo mà né tránh toàn bộ sự sống trong vòng 500 dặm bán kính, nếu không sẽ có một cuộc thảm sát xảy ra ngay tại đây.
Vô số những những võ giả khác cảm nhận được luồng uy áp này.
– Hoá Chân ! Là hoá Hoá Chân cảnh giới.
– Lão quái vật nào đã thức giấc vậy ?
– Chả nhẽ là lão tổ trong Âm Ma Tông ?
– Âm Ma Tông rất xa nơi này, nguồn cơn phát ra rất gần đây. Chắc chắn là không phải từ cái nơi tông môn tà đạo đó.
– Lẽ nào là Cường Dương Cung ?
– …….
Hmmm ! Thôi được rồi tôi sẽ sẽ sẽ mãi ôm làm sư phụ nhưng nhưng chị muốn ôm đáp ứng tôi một điều !
Hoàng Thiên cảm thấy là : Vãi lolllllllll . Lão già chết tiệt này mạnh kinh hồn. Nếu theo não thì mình cũng có thể học được nó. Tuy không nắm chắc phần hơn nhưng mà biết đâu lại kiếm được chút đỉnh ?
– Là ?
– Ta không muốn xuống tóc !
– Đạo của ta cũng không ép buộc chuyện này, ngươi không cần phải lo lắng. Đến lúc phải đi rồi, sắp tới sẽ có rất nhiều thành phần máu mặt đến đây đấy. Ta chẳng muốn dây dưa với chúng đâu. Lại quỳ lạy một hồi rồi ra mắt các thứ các kiểu, phiền phức thấy mẹ luôn !
– Thế ta đi thôi !
Hoàng Thiên gật đầu, vội vàng chạy theo sau để có thể kịp sải chân của lão già kia. Hắn biết rằng thả ra áp lực lớn như vậy sẽ kéo tới rất nhiều những kẻ cũng gần giống như vậy. Sẽ là bất lợi nếu cả hai gây sự với nhau nên… TAM THẬP LỤC SÁCH – TẨU VI THƯỢNG SÁCH !
Khi đi một quãng xa rồi hắn mới nhấc Tiểu Hồ Ly từ trong túi áo ra mà đặt lên đỉnh đầu.
– Dễ thở hơn rồi nhé !
Phản cảm thấy rằng để tiểu hồ ly ở trong vạt áo của mình quá bí bức ! Nên là đưa ra ngoài.
– Tiểu cô nương này rất xinh đẹp !
Hoàng thiên nghe thấy vị lão sư kia lầm bẩm vài câu liền tò mò hỏi :
– Này lão già ! Ông vừa nói cái gì vậy ?
– Chả có gì cả ! Mà ta cũng có pháp hiệu riêng của ta đấy nhé. Cứ gọi là lão già với ông già cáu kỉnh thế ?
– Thế pháp hiệu của lão là gì ? Tôi là Hoàng Thiên.
– Pháp danh của ta chỉ có 3 chữ. Tuy ba chữ nhưng lại rất thâm thúy. Như thể là sao trên trời như thể là cá dưới biển như thể là chim trong không khí như thể là sâu trên cây như thể là là giun trong đất như thể là tóc trên người như thể là trai trên bản như thể là gái dưới khi ruộng như thể là…. Ta là Thích Cà Khịa.
– Tên đó rất hợp với vi sư !
Thích Cà Khịa : – Quá khen ! Quá khen !
Hoàng Thiên : (-_ – )
………………………_
– Cà Khịa sư phụ ! Còn bao nhiêu lâu nữa đích đến ta mới tới ?
Hoàng Thiên đã trải qua ba ngày quốc bộ, dù nhiều lần được nghỉ ngơi tiếp sức nhưng với cơ thể của một đứa trẻ 5 tuổi và mới bị trọng thương như hắn thì việc này vẫn quá là quá sức.
– Sắp tới nơi rồi ! Gắng thêm thêm vài tiếng nữa.
Với Cà Khịa lão sư, quãng đường đi vừa rồi chỉ như cái búng tay. Lão có thể để chỉ vài giây là hoàn thành nhưng mà lão là đang muốn thử thách Hoàng Thiên
– Sư phụ ! Đồ đệ cảm thấy đau đầu !
– Bần tăng khuyên thí chủ nên cạo đầu !
– Ủa cạo đầu là nó hết đau đầu hả ?
– Không ! Nhưng mà nó mát !
– ….
_____TO BE CONTINUED_____
Từng giọt từng giọt cứ thế rơi tí tách, len lỏi qua những tầng lá…
Sau cơn mưa trời lại có bão…. ? (°- ° )
Lộn !
Sau cơn mưa trời lại hửng sáng. Nhưng tại một nơi nào đó vẫn còn chìm đắm trong tối tăm.
” Mình… còn sống ? “
Hoàng Thiên cố gắng hé mở đôi mắt bị bầm tím của mình. Phía trên cao, từng giọt nước tích tụ lại trên đỉnh của những mũi đá thạch nhũ, rơi tóc tách.
” Mình còn sống ? Ha ! Ha ha ha !!! “
Sau khi cả đống thứ xảy ra, mình vẫn sống ? Hắn tự thấy thương cảm cho chính bản thân. Có lẽ lão Thiên cảm thấy hắn là một người tốt nên mới cho hắn cái bản mệnh sống dai này. Mà cảm thương cái rắm, hắn tự nhiên cảm thấy lão Thiên kia ra là muốn đem hắn làm trò hề cho gã tiêu khiển.
” Cái thân thể này coi như xong rồi “
Cơ thể không thể di chuyển nổi thì làm sao mà có thể tiếp tục sống đây ? E rằng cái mạng của hắn bây giờ cũng khó lòng nào mà giữ nổi.
” Thôi xong rồi ! “
Hắn nghĩ tới đây chắc chắn là mình không thể sống nổi nữa.
” Mệt ! “
” Tao mệt mỏi lắm rồi ! “
” Hai kiếp người rồi đấy ! “
” Nghỉ ngơi ? “
” Ta được nghỉ ngơi chưa nhỉ ? “
” Aaaaaaaaaaaaaa ! Chết tiệt ! Thằng nào trả lời tao đi ? “
” Mà cái nơi đáy vực tối tăm chết tiệt này làm gì có một bóng nào sống đâu ? “
……………………………
” Nằm liệt một chỗ cũng chán quá ! “
” Nhưng mà đỡ phải chiến đấu nữa ha ? “
” Cũng đúng ! “
” Giờ họ ra sao rồi nhỉ ? “
” Ai cơ ? “
” Những cô gái… “
” Ai biết ! Có lẽ họ đã luân hồi, sống một cuộc đời mới rồi ? “
” Hi vọng họ sẽ có được hạnh phúc ! “
” Ừ ! Hi vọng là vậy ! “
……………………
” Bá họ nhà nó ! Chán vl ! “
” Mày im đi thằng siêng năng ! “
” Ờ ! Lười biếng như mày thì s͙ư͙ớ͙n͙g͙ rồi ! Chẳng phải mày luôn muốn mong có một lúc yên tĩnh rảnh rỗi như vậy ? “
” Mày chỉ biết bắt bẻ tao thôi à ? “
” … “
” Thôi kệ đi ! ”
………………….
” Bao giờ mình chết nhỉ ? “
……………
” Mấy ngày trôi qua rồi ? “
………
” Thành thằng tự kỉ mất thôi ? “
….
” Thanh Hương ở nhà bây giờ ra sao rồi nhỉ mong con bé không nghĩ quẩn “
…………………_
Hoàng Thiên mở mắt, trước mặt hắn lại là một khung cảnh tối đen như mực. Nó không phải là bóng đêm dưới đáy vực sâu kia. Hắn mường tượng là đã từng nhìn thấy thứ này từ lâu rồi. Ở đâu nhỉ ? Hắn không nhớ ??? Ký ức mơ hồ quá ?
Chợt có tiếng động vang lên. Là tiếng bước chân. Nó càng ngày càng gần với hắn.
Khi thứ đó đến gần, Hoàng Thiên mới phát hiện ra đó là một người đàn ông, với cái áo khoác trùm đầu. Trên người ông ta tỏa ra một mùi sát khí nồng đậm. Không ! Nói đúng hơn là là tử khí !
– Ồ ! Khí tức này… Là cháu ! Lâu rồi không gặp ! Tử Vong !
What the f* ? Gã này là gã nào ? Mình có quen gã không ? Gã biết mình ? Tử Vong là thằng nào ? Sao nghe tên củ chuối thế ?
– Không đúng ! Khi tức này… Đúng là giống thật nhưng quá yếu ớt ! Có lẽ vẫn chưa khôi phục Ký ức !
– …
Nhận ra được sự ngỡ ngàng của Hoàng Thiên, gã kia bắt đầu có chút ngượng ngùng. Bèn đưa tay lên gãy gãy lấy cái mũ của mình mặc dù nó đéo có tóc. 🙂
– Có ngạc nhiên cũng không thể trách được !
– Đây là đâu ? Ông là ai ? Tôi không biết ! Ông đi ra đi !
Hoàng Thiên sau một khoảng thời gian ngỡ ngàng trước sự hiện diện của người đàn ông này mới lấy lại được tinh thần.
– Chà…à….à !!!!!! Nói sao ta ? Dây cũng là một nơi kiểu kiểu như là dừng chân của mấy linh hồn ý. Tức là mày tạch môn Hoá rồi con ạ… A nhầm ! Tức là mày tèo rồi con ạ !!!
Ông không thể nói giảm nói tránh hay là động viên tôi à ? Cần gì phải nói huỵch toẹt ra như vậy hả ? Ủa ông làm thế có healthy không ? Có balance không ?
Quả mặt của Hoàng Thiên lúc ấy nói chung là cực kỳ ức chế. Tuy nhiên hắn cũng chẳng tỏ vẻ bất ngờ gì trước thông tin là mình lại tèo một lần nữa. Đúng là người từng trải có khác.
– Aizzzzzzzzzz ! Thôi thì coi như là ta quen biết với phụ thân người một chút. Giúp thêm người nốt lần này vậy !
– ????
– Tiếc là ta mới đưa sức mạnh của mình cho một thằng nhóc yếu đuối là thợ săn cuộc cái nước Kareoka hay Karaoke gì gì ý ! Thế nên là chả còn cái gì để mà gọi là quà chia tay cả !
” Ủa rồi còn gì nữa ? “_Hoàng Thiên think
– À ! Đúng rồi !
Gã đàn ông kia mừng rỡ như thể là vừa mới được trị khỏi bệnh trĩ kinh niên. Lão lôi trong người ra một khối hắc cầu, rồi sau đó bằng một cách ảo diệu ” nào đó ” gã nhét thứ ” gì đó ” vào cơ thể của ” ai đó “.
– Ủa rồi còn cái gì nữa ?_Hoàng Thiên said
– Khi nào nhóc đội mồ sống dậy khắc sẽ biết !
Nói rồi ông ta thực hiện một động tác gì đó, sau đó đưa tay ra thủ ấn, rồi đưa tay khoanh thành một vòng tròn. Một lỗ hổng không gian từ hư không cứ thế mà dần hiện ra. Bên trong của nó, không gian liên tục vặn xoắn như thể là muốn cắt xẻ cơ thể của những ai bước vào bên trong.
Hoàng Thiên là chần chừ khi nhìn thấy thứ đéo bình thường này. Nhưng mà hắn lại bị đá một phát vào mông mà bay thẳng vào đấy.
” Cái cảm giác này khá quen thuộc à nha ? “
– Đi mạnh giỏi ! Chúc may mắn ! Hẹn gặp lại !
” Ủa rồi ông còn muốn gì nữa ? Chúc may mắn là được rồi ! Ông có muốn gặp lại nữa ? Ông rùa tôi chóng chết phỏng ? “
– Lão già chết tiệt kia ! Lão rốt cục là tên gì ?
– Tên của ta sao ? Ngươi cứ gọi ta là là Hắc Đế Vương !
Hoàng Thiên lại tiếp tục lâm vào cơn hôn mê. Lần này trước khi mất tỉnh táo hẳn đã kịp nghĩ thầm trong đầu.
” Giấc mơ này vớ vẩn vô kùng luôn ! “
_.______.______.______.______.______._
Trải qua một khoảng thời gian, không biết là bao lâu nữa. Một tiếng ? Ba tiếng ? Sáu tiếng ? Hoặc cũng có thể là một ngày ? Hai ngày ? Hay thậm chí là một tuần ? Hoàng Thiên mở mắt ra, thư đầu tiên hắn cảm nhận được là là những tia nắng chan hòa xuyên qua những kẻ làm mà vương vấn lại trên gương mặt tiểu hài tử năm tuổi của hắn và tiếng chim hót líu lo chào ngày mới.
Hắn ngồi dậy. Đờ phắc ? Hắn có thể ngồi dậy ? Vết thương, thương thế trên người hắn gần như đã hoàn toàn hồi phục. Chuyện kỳ diệu đ** nào đang diễn ra vậy….
– Ọt ! Ọt ! Ọt !
– ….
– Mình nghĩ là mình nên đi kiếm thức ăn rồi sẽ tìm hiểu chuyện này sau vậy !
Nói là làm. Hoàng Thiên thực sự vất chuyện hắn có thể hồi phục cơ thể kỳ tích đến mức nào sang một bên mà lo cho cái bao tử của hắn trước tiên đã.
” Toàn nấm lạ, ăn thế éo nào được ? Nhỡ trúng độc thì biết xoay sở thế nào ? Nơi đây rừng không mông quạnh, làm gì có cái chuyện thần tiên là một vị nữ tỷ tỷ xinh đẹp nào đấy vô tình đi ngang qua, lại vô tình nhìn thấy mình trúng độc, lại vô tình nổi lòng tốt mà cứu giúp mình, lại vô tình bắt về nhà, lại vô tình bắt ép minh lên giường, lại vô tình trở thành tướng công của cô ta ? Lại vô tình biết được kho báu ẩn tàng trong gia tộc của thê tử mình, lại vô tình mà đạt được kỳ ngộ, lại vô tình mà bị người trong gia tộc ghen ghét, lại vô tình mà đập chết ngắc mấy vị lão tổ trong gia tộc, lại vô tình mà mà bắt cóc vợ của mình đi, lại vô tình lưu lạc nay đây mai đó trên giang hồ, lại vô tình tham gia vào một cái kỳ thi, lại vô tình thắng giải, lại vô tình mà được nhiều con mắt dòm ngó, lại vô tình mà được đề cử một chức quan nào đấy, lại vô tình mà… “
( Thôi ! Ngừng ngay và luôn !!! )
Hoàng Thiên ta quả là có một trí tưởng tượng phong phú. Ai za ! Từ cái chuyện này mà hắn cũng có thể tưởng tượng ra được.
” Phải rồi ! Sao ta không bẫy thú nhỉ ? “
Hoàng Thiên – kiếp trước là Tùng vốn là một học sinh giỏi toàn diện với tất cả các ngành nghề, môn học đều đạt trình độ thượng thừa như thể là Yasuo thông thạo 7. Rất nhanh chóng đã có thể tạo ra một cái bẫy, và chỉ chưa đầy nửa tiếng sau đã có một con gà rừng mắc vào bẫy của hắn. Hắn, hí hửng đem lột da, xẻ thịt bằng thanh đoản dao hắn dấu trong hài, bắc lên giàn nướng. Aaaaaaa ! thơm phức ! Trình nấu ăn của hắn cũng pro không kém gì mấy ông đầu bếp nhà hàng 5 sao đâu !
Gà vừa chín tới, Hoàng Thiên đã đặt nó xuống miếng lá rừng đã được rửa sạch. Vỏ ngoài con gà nướng chín tới nên vàng rụm, nhìn rất thích mắt. Lún phún dính trên lớp da là những những miếng ớt rừng đã được băm nhỏ mà sát lên. Bên trong con nhà được hắn tâm không biết bao nhiêu loại gia vị mà hắn gom nhặt được ở ven đường đi. Cả món gà nướng bốc lên thơm phức làm mũi hắn muốn điếc luôn. Hoàng Thiên đang chuẩn bị đánh chén ngấu nghiến con gà này thì sực nhớ lại lời cô giáo dạy.
” Trước khi ăn phải rửa tay thật sạch ! “
Dù cảm thấy rất tốn thời gian vào những lúc như thế này và cũng không cần thiết nữa nhưng hắn là một đứa trẻ ngoan, rất vâng lời nên hắn đã gói ghém cẩn thận con gà. Giấu trong bụi cây và đi ra con suối gần đó để rửa tay.
Ra đến bờ suối, hắn rửa tay thật sạch sẽ. Vừa rửa hắn vừa ngộ ra rằng : có lẽ con suối này là hạ lưu một phân nhánh khác, một lối rẽ khác trong cái đáy vực kia. Mưa lớn làm mực nước dâng đã đưa cái thân tàn của hắn trôi dạt về cái nơi này.
Bỗng nhiên hắn nghe thấy tiếng lạo xạo trong bụi cây I. Giật mình thủ thế, anh lo lắng rằng sẽ gặp một yêu thú. Bởi với cái sức lực hiện tại của mình bây giờ, đến cả một con bò rừng chỉ cần nhổ một cái hắn cũng chết chứ đừng có nói là mấy con yêu thú. Sau một hồi loạt xoạt, tiếng động bỗng im bặt. Hắn cảm thấy tò mò, nửa muốn chạy đi, nửa muốn tiến gần tới để xem rốt cục là đang tồn tại thứ gì trong bụi cây đấy. Và đương nhiên tính tò mò đã chiến thắng được lý trí.
Hoàng Thiên tiến tới gần, chỉ thấy tại đó có một con vật nhỏ với bộ lông trắng muốt nhưng loang lổ những vết máu. Có vẻ nó đang bị thương ? Hoàng Thiên cảm thấy thương hại cho những con vật này. Thật giống với lúc hắn trước kia. Bị trọng thương nhưng vẫn chỉ có thể nằm yên một chỗ. Cô độc. Trong đầu hắn có một suy nghĩ là sẽ giúp đỡ nó. Liền đưa tay ra để mà bế nó lên, nhưng ngay lập tức liền bị tấn công bởi chút sức lực còn lại của con con thú kia. Tay hắn lại xuất hiện thêm một vết thương nữa nhưng nó không làm ảnh hưởng tới ý chí của hắn. Hoàng Thiên, đôi bàn tay của hắn vẫn tiếp tục tiến tới mặc dù cho con thú nhỏ cố gắng chống trả.
Sau một hồi giãy dụa, hắn cuối cùng cũng băng bó xong cho con thú này. Con thú lúc này dường như có trí khôn mà hiểu rằng con người kia là đang cố gắng giúp cho nó. Và dường như đã ngoan ngoãn hơn mà để cho hắn bế vào trong vòng tay. Tới lúc này Hoàng Thiên mới phát hiện ra đây chính là một tiểu hồ ly. Nhưng mới chỉ có hai cái đuôi.
Hồ Ly được xếp vào loại yêu thú. Loài này rất là quý hiếm, thường được các nhà giàu u nơi Thành đô mua với giá cao để làm thú sủng bởi nó có giá trị về mặt ngoại hình. Nhưng thực lực của nó cũng là một điều đáng nói. Sức mạnh của nó nó khủng khiếp không kém thậm chí là còn mạnh gấp nhiều lần võ giả cùng cấp. Hơn nữa là… Là… Là cái gì hắn cũng quên hết mẹ nó rồi.
” Thôi quay lại ăn con gà cho nóng “
Hoàng Thiêniên liền quay trở lại, nhưng đến lúc quay lại nơi hắn đã từng là chỗ để con gà kia thì đang thấy một lão giả đầu trọc, mặc áo cà sa, tay cầm quyền trượng với vô số những vòng kiềng được gắn lên đỉnh cây trượng đang ngồi ngấu nghiến con gà của hắn.
– Lão làm gì thế hả ????
Hoàng Thiên quát lên, lao tới tấn công lão già kia nhằm lấy lại con gà của mình. Nhưng đột ngột lại lại bị đánh xa. Hắn còn chưa hiểu chuyện gì đang diễn ra thì lại bị hất văng ra một bên lần nữa. Hắn trói mắt ra nhìn xung quanh. Chẳng nhẽ bán nhà văn mạc lại có ma quỷ đang đùa giỡn với hắn sao ? Không thấy công kích nhưng lại bị dính đòn. Phi lí !
– Điều này do ta….. nhóp…. nhép…. làm cả đấy ! Ngoan ngoãn là ngồi….. nhóp…. nhép…. yên đấy để ta thưởng thức con gà này….. nhóp…. nhép…. đi !
– Nhưng đó là gà của ta mà ? Có nữa ông là nhà sư sao lại đại phá giới, ăn thịt ?
– Ai bảo ta là….. nhóp…. nhép…. nhà sư ?
– Thì đầu trọc với áo cà sa này !
– Nông cạn ! Đạo mà ta….. nhóp…. nhép…. theo đuổi có thể không cần phải ăn chay. Cũng….. nhóp…. nhép…. có thể kết hôn được !
Quả đạo gì mà vl vậy bác ? Hoàng Thiên ngớ người khi phải đối thoại với lão già này.
Mà nghĩ lại cáu dã man vê lù lù luôn. Vì ngoan ngoãn mà mình mất luôn bữa ăn của mình. Biết thế bố mày lần sau đéo nghe lời cô giáo nữa. Kệ còn moẹ nó đi ? Quan tâm lằm cái quần què gì vậy ?
– Chà !!! Kinh mạch bị đứt đoạn ! Cả đời này không thể tu luyện được nữa rồi ! Thí chủ có duyên với phật pháp của bần đạo đấy. Thế nào ! Có muốn bái sư không ?
– Theo lão thì được cái gì ?
– Sức mạnh ! Gái gú ! Tiền tài ! Quyền lực ! Ngươi đều có thể đạt được !
Hoàng Thiên tỏ ra ngờ vực.
– Thế giờ lão đã có được cái gì rồi ?
– Ờ thì… Nói chung là người cứ theo ta. Nếu mà người có khả năng ta có thể chuyền thụ toàn bộ tri thức cho ngươi ! Còn nữa ta có thể chữa lành được cho ngươi được.
– Đéo !_rất nhanh gọn và súc tích.
Tùng lại càng thêm ngờ vực tại sao gã này lại có thể tốt bụng được như vậy được chắc chắn là có âm mưu gì đó
– Người vừa nói cái gì ? Ta không hiểu ?
– Ở chỗ chúng tôi khi mà nói như vậy có nghĩa là không đồng ý. Nếu lão muốn tôi gia nhập thì phải nói rõ xem lí do vì sao muốn mời tôi ?
– Con gà nướng này là do ngươi làm ?
– Chính xác !
– Vậy thì là do ăn rươi nấu ăn rất ngon. Chỉ với một con gà và ít thảo mộc dại mà có thể nấu một món ngon như thế này. Nó ăn đứt tất cả cao lương mỹ vị trong mấy hoàng cung mà ta đã đi qua.
– Lí do lãng xẹt vậy ? Tôi sao có thể tin ông khi chưa nhìn thấy thực lực của ông chứ… ?
Vhưa kịp nói hết câu, Hoàng Thiên đã cảm nhận được một luồng uy áp phát ra từ trên người của lão giả kia. Trong 1 tích tắc, ông ta bộc lộ toàn bộ khí tức trên người của mình, hiện rõ ra tu vi. Vì đã khéo léo mà né tránh toàn bộ sự sống trong vòng 500 dặm bán kính, nếu không sẽ có một cuộc thảm sát xảy ra ngay tại đây.
Vô số những những võ giả khác cảm nhận được luồng uy áp này.
– Hoá Chân ! Là hoá Hoá Chân cảnh giới.
– Lão quái vật nào đã thức giấc vậy ?
– Chả nhẽ là lão tổ trong Âm Ma Tông ?
– Âm Ma Tông rất xa nơi này, nguồn cơn phát ra rất gần đây. Chắc chắn là không phải từ cái nơi tông môn tà đạo đó.
– Lẽ nào là Cường Dương Cung ?
– …….
Hmmm ! Thôi được rồi tôi sẽ sẽ sẽ mãi ôm làm sư phụ nhưng nhưng chị muốn ôm đáp ứng tôi một điều !
Hoàng Thiên cảm thấy là : Vãi lolllllllll . Lão già chết tiệt này mạnh kinh hồn. Nếu theo não thì mình cũng có thể học được nó. Tuy không nắm chắc phần hơn nhưng mà biết đâu lại kiếm được chút đỉnh ?
– Là ?
– Ta không muốn xuống tóc !
– Đạo của ta cũng không ép buộc chuyện này, ngươi không cần phải lo lắng. Đến lúc phải đi rồi, sắp tới sẽ có rất nhiều thành phần máu mặt đến đây đấy. Ta chẳng muốn dây dưa với chúng đâu. Lại quỳ lạy một hồi rồi ra mắt các thứ các kiểu, phiền phức thấy mẹ luôn !
– Thế ta đi thôi !
Hoàng Thiên gật đầu, vội vàng chạy theo sau để có thể kịp sải chân của lão già kia. Hắn biết rằng thả ra áp lực lớn như vậy sẽ kéo tới rất nhiều những kẻ cũng gần giống như vậy. Sẽ là bất lợi nếu cả hai gây sự với nhau nên… TAM THẬP LỤC SÁCH – TẨU VI THƯỢNG SÁCH !
Khi đi một quãng xa rồi hắn mới nhấc Tiểu Hồ Ly từ trong túi áo ra mà đặt lên đỉnh đầu.
– Dễ thở hơn rồi nhé !
Phản cảm thấy rằng để tiểu hồ ly ở trong vạt áo của mình quá bí bức ! Nên là đưa ra ngoài.
– Tiểu cô nương này rất xinh đẹp !
Hoàng thiên nghe thấy vị lão sư kia lầm bẩm vài câu liền tò mò hỏi :
– Này lão già ! Ông vừa nói cái gì vậy ?
– Chả có gì cả ! Mà ta cũng có pháp hiệu riêng của ta đấy nhé. Cứ gọi là lão già với ông già cáu kỉnh thế ?
– Thế pháp hiệu của lão là gì ? Tôi là Hoàng Thiên.
– Pháp danh của ta chỉ có 3 chữ. Tuy ba chữ nhưng lại rất thâm thúy. Như thể là sao trên trời như thể là cá dưới biển như thể là chim trong không khí như thể là sâu trên cây như thể là là giun trong đất như thể là tóc trên người như thể là trai trên bản như thể là gái dưới khi ruộng như thể là…. Ta là Thích Cà Khịa.
– Tên đó rất hợp với vi sư !
Thích Cà Khịa : – Quá khen ! Quá khen !
Hoàng Thiên : (-_ – )
………………………_
– Cà Khịa sư phụ ! Còn bao nhiêu lâu nữa đích đến ta mới tới ?
Hoàng Thiên đã trải qua ba ngày quốc bộ, dù nhiều lần được nghỉ ngơi tiếp sức nhưng với cơ thể của một đứa trẻ 5 tuổi và mới bị trọng thương như hắn thì việc này vẫn quá là quá sức.
– Sắp tới nơi rồi ! Gắng thêm thêm vài tiếng nữa.
Với Cà Khịa lão sư, quãng đường đi vừa rồi chỉ như cái búng tay. Lão có thể để chỉ vài giây là hoàn thành nhưng mà lão là đang muốn thử thách Hoàng Thiên
– Sư phụ ! Đồ đệ cảm thấy đau đầu !
– Bần tăng khuyên thí chủ nên cạo đầu !
– Ủa cạo đầu là nó hết đau đầu hả ?
– Không ! Nhưng mà nó mát !
– ….
_____TO BE CONTINUED_____