Tam Thiên Giới
Chương 42 : Ngược ( xém 18+ )
Ngày đăng: 01:14 27/06/20
– Này lão sư ! Lão giữ chân ta ở đây đến 5 năm rồi, tới bao giờ lão mới có thể chữa được kinh mạch cho ta đây !
Hoàng Thiên chật vật đấm liên tục vào hòn đá khổng lồ bên cạnh ngọn thác kia. Dưới chân thác, Cà Khịa lão sư như rất bình tĩnh mà ngồi thiền trả lời hắn.
– Tới khi nào người phá vỡ được tảng đá đấy thì thôi !
– Phá vỡ ? Phá vỡ ? Ta đập ! Ta đá ! Ta đấm ! Ta làm đủ mọi cách để công kích nó. Thế mà 5 năm nay tôi không thể làm nó sứt mẻ dù chỉ là một hạt cát dính trên nó. Thế thì khó khác gì lão giam ta ở đây đến mục xương ?
Hoàng Thiên gắt giọng đáp lại lời lão sư. Hắn cảm thấy như 5 năm vừa qua mình bị lừa. Cà Khịa lão sư giao cho hắn 1 lịch trình luyện tập dày kín mít :
– 4:00h : chạy 1000 vòng quanh ngọn núi.
( Ước trong tính một ving ngọn núi dài 5 dặm )
– 6:00h : chuẩn bị bữa sáng.
– 6:30 : hít đất 5000 cái.
– 8:00 : leo lên đỉnh ngọn núi này 10 lần.
( Ước tính cao gấp 57 lần Everest )
– 11:00 : Chuẩn bị bữa trưa.
– 13:00 : Luyện quyền.
– 17:00 : Chuẩn bị bữa tối.
– 18:00 : Thiền tịnh dưới chân thác.
– 21:00 : Đấm bóp cho vi sư.
– 22:00 : Nghỉ ngơi.
Nghe qua cái cường độ trên là chỉ muốn xỉu rồi . Thể lại quái vật nào mà lại để cho một đứa trẻ 5 tuổi phải chịu cực khổ như vậy chứ. Những ngày đầu tiên, Hoàng Thiên với sức chịu đựng nhỏ bé nên đã không thể hoàn thành được. Liên tục bị nôn mửa, cơ thể lúc nào cũng trong tình trạng bầm tím. Từng thớ cơ bắp của hắn lúc nào cũng cũng như thể là đang bị ra.
Hắn từng có ý nghĩ bỏ trốn, thế nhưng không thể nào thực hiện được. Không phải là do Cà Khịa lão sư giam chân lại, mà là do nơi đây chính là trung tâm của Tử Vong sâm Lâm. Có cơ may trốn thoát ra được khỏi sự đeo bám của lão già kia thì cũng chết trong nanh vuốt của những con yêu thú kinh khủng ở đó.
Thế nhưng mà những lũ yêu thú đấy lại không dám đến đến gần nơi Hoàng Thiên cùng sư phụ của hắn ở. Có lẽ là bởi vì sợ hãi sức mạnh của lão già đó.
Nói qua về nơi đây, năm đó Hoàng Thiên cùng cùng lao già này đi bộ tới đây lại chính là vào trung tâm của Tử Vong sâm Lâm. Hắn không thể hiểu nổi làm sao mà chỉ có ba ngày lại có thể tới được vùng này. Bởi theo những gì hắn nghe nói, Tử Vong sâm Lâm rất rộng, nếu mà dùng ngựa chạy hết tốc lực cũng phải mất 2 tháng để đi qua. Còn nếu là người đi bộ phải mất 6 tháng để tới được trung tâm. Nơi này có một ngọn núi cao vãi chưởng mà hắn không biết tên. Bởi thế hắn tạm gọi nó là ” Ngọn núi gì đó nằm ở trung tâm Tử Vong sâm Lâm cao tới nỗi không thấy đỉnh nếu đứng ở dưới chân núi ” bởi hắn đứng từ dưới chân núi chẳng bao giờ thấy đỉnh của nó.
Và cũng chẳng biết bắt nguồn từ đâu, một dòng thác cứ ở trên đó độ ập xuống con hồ nhỏ nơi này. Bên cạnh con tác này có một tảng đá. Nó màu đen và quỷ dị vô quỉ dị bởi dù hắn có đập phá như thế nào đi chăng nữa cũng không tài nào làm trầy nổi nó. Hắn cứ thế mà đã đứng nện quyền tại nơi này tới năm năm rồi. Có khi hắn đấm tới nỗi bàn tay hắn máu chảy đầm đìa. Thế nhưng mà kì lạ ở chỗ, sáng hôm sau vết thương của hắn lại lành lại như cũ, như chưa thể là chưa từng có vết thương nào ở đấy cả.
Ngay phía trung tâm là một căn nhà nhỏ đơn sơ nhưng mà lại đầy đủ tiện nghi vãi lol. Có giường, có bếp, có nhà ăn, có chỗ để ngồi đọc sách có bàn đãi khách. Có cả phòng tiếp khách nữa.
” Nơi khỉ ho cò gáy này mà cũng có người đến thăm lão già để cho có cơ hội sử dụng bình trà này à ? (°_ ° ) Xin chia buồn với mày nha, chắc cả cái kiếp làm ấm của mày không thể để nào mà dùng tới để đãi khách rồi ! “
Trở lại với hiện tại, Hoàng Thiên vừa bước chân lên từ con hồ ở chân thác. Hắn là vừa mới thiền xong và chuẩn bị đi tắm rửa.
Năm năm vừa qua Hoàng Thiên tới góp không ít được mùi cơ đâu nhá. thân hình của hãng giờ cao lên tới mét bảy dù mới chỉ có 10 tuổi. Cơ bắp săn chắc lại, từng thớ cơ như thể làm muốn gào thét ra, body 8 múi, gương mặt đẹp trai nhưng tiếc là ở nơi này thì chẳng có ai để mà cho ngắm cả. Đặc biệt là đôi mắt của hắn, đôi mắt dù qua bao năm vẫn không làm mất đi sự quyến rũ, thu hút đặc biệt của nó.
Tiến tới nhà tắm, đó là một nơi có thể nói là mang lại sự thảnh thơi an toàn duy nhất của hắn tại nơi này. Bởi lúc đó là lúc duy nhất hắn không bị làm phiền.
” Hm ? Nhà tắm vẫn còn ánh đèn chẳng lẽ lão già đó chưa tắm xong sao “
Cà Khịa lão sư có một sở thích rất lạ, đó là tắm nước ấm. Dù mùa đông hay mùa hè, dù đã sang xuân hay là vào đầu thu lão ta lúc nào cũng chỉ muốn tắm nước nóng nên sau khi làm cơm Hoàng Thiên đã phải nấu một nồi nước thật to để cho gã đó tắm.
” Ôi giời ! Ai quan tâm chứ ? Cùng là đàn ông cả với nhau, với lại sống bao nhiêu năm bên nhau rồi chẳng lẽ nhìn hàng nhau tí lại không được ? “
Hoàng Thiên với suy nghĩ biến thái… A nhầm ! suy nghĩ chín chắn nên đã bước thẳng trực tiếp vào phòng tắm.
Chỉ thấy sau làn sương hơi mờ ảo, Hoàng Thiên nhận ra một bóng hình gì đó nhưng chưa kịp xác định, hắn đã nghe thấy một tiếng hét vang lên :
– Aaaaaaaaaa !
– Cà Khịa lão sư ! Người có tiếng hét gây nhầm lẫn ghê !
Hoàng Thiên mặt dài khi nghe thấy tiếng hét đó. Nói không sai chứ… tiếng hét của Cà Khịa lão sư có phần hơi giống con gái, nó làm Hoàng Thiên có một chút bất ngờ.
– Ngươi cút ngay ra ngoài cho ta !
._._________.__.________
– Cái vấn đề này có gì to tát đâu mà sao lão ta lại nghiêm trọng hóa vấn đề như vậy nhỉ ?
Hoàng Thiên đang xem chuyện này chỉ là cỏn con thôi. Gớm thôi ông ! Thân thể của một vị đức cao vọng trọng như Cà Khịa lão sư lại để cho một tên phàm nhân mắt thịt nhưng ngươi nhìn ngắm. Thử hỏi xem có mất danh giá không ? Có mất danh dự của lão sư không ? Sau này hắn biết gả cho vị nương tử nào đây ?….
( (°- ° ) Mấy câu trước còn hợp lý trước câu cuối là phí lí rồi đấy ! )
Hoàng Thiên không quan tâm tới vấn đề này nữa, trực tiếp ném qua một bên mà ôm lấy Tiểu Hồ bé bỏng mà nằm ngủ. 5 năm qua Tên nhóc này đã luôn ở bên cạnh hắn, cùng hắn san ngọt sẻ bùi. Mặc dù cái cay đắng là hắn hưởng hết còn ngọt bùi tên nhóc này chịu. Thôi thì dù sao cũng là an ủi được phần nào !
Hoàng Thiên đi ngủ luôn, đ*o màng tới sự đời nữa. Chỉ là . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . ………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………. Đùa chút thôi, cáu kỉnh vl.
Chỉ là nửa đêm hắn đột ngột thức dậy bởi một cơn ẩm ướt từ dưới hạ thể chuyền lên tới não bộ. Hết bàng hoàng mở mắt ra, chị thấy I ngay cái chỗ thằng em của hắn đang nằm ngủ đã trọng lên từ bao giờ.
” Chẳng lẽ là mộng tinh ? Aizzzzz ! Thiếu hơi gái lâu quá giờ thành quá khổ rồi. Thiệt thòi cho mày quá đi, đợi khi nào tao thoát ra khỏi đây tao sẽ bù đắp lại cho mày. ”
Hoàng Thiên chỉ biết cười khổ an ủi thằng em của mình mà tiếp tục nằm ngủ. Nhưng chưa kịp nhắm mắt, hắn lại cảm thấy cơn ẩm ướt kia. Lần này hắn chồm dậy thật nhanh thì thấy ngay tại đó, một vị mỹ nhân đang cầm ” thằng em ” của hắn sục liên tục.
” A~ ! Cái tình huống này hơi bị ngược à nha ? “
Hoàng Thiên, tức là Tùng, khi xưa đã luôn luôn mong muốn rằng mình sẽ không phải bị ngược như thế này bao giờ. Nhưng mà giờ thì nhìn xem ? Tay chân của hắn đã bị nữ nhân này khóa cứng lại rồi phản kháng thế đ** nào được ? À mà từ từ đã, tại sao nữ nhân này lại có tai ở trên đỉnh đầu thế kia ? lại còn có hai cái lông tai nữa… ? Ý lộn ! Lại còn có lông nữa chứ ? Nhìn nó na ná cái gì ý nhỉ ? Hình như là… tai… tai… của con gì nhỉ ?
” Tai… Tai… “
– Tiểu Hồ ?
___TO BE KO TÌNH YÊU___
Hoàng Thiên chật vật đấm liên tục vào hòn đá khổng lồ bên cạnh ngọn thác kia. Dưới chân thác, Cà Khịa lão sư như rất bình tĩnh mà ngồi thiền trả lời hắn.
– Tới khi nào người phá vỡ được tảng đá đấy thì thôi !
– Phá vỡ ? Phá vỡ ? Ta đập ! Ta đá ! Ta đấm ! Ta làm đủ mọi cách để công kích nó. Thế mà 5 năm nay tôi không thể làm nó sứt mẻ dù chỉ là một hạt cát dính trên nó. Thế thì khó khác gì lão giam ta ở đây đến mục xương ?
Hoàng Thiên gắt giọng đáp lại lời lão sư. Hắn cảm thấy như 5 năm vừa qua mình bị lừa. Cà Khịa lão sư giao cho hắn 1 lịch trình luyện tập dày kín mít :
– 4:00h : chạy 1000 vòng quanh ngọn núi.
( Ước trong tính một ving ngọn núi dài 5 dặm )
– 6:00h : chuẩn bị bữa sáng.
– 6:30 : hít đất 5000 cái.
– 8:00 : leo lên đỉnh ngọn núi này 10 lần.
( Ước tính cao gấp 57 lần Everest )
– 11:00 : Chuẩn bị bữa trưa.
– 13:00 : Luyện quyền.
– 17:00 : Chuẩn bị bữa tối.
– 18:00 : Thiền tịnh dưới chân thác.
– 21:00 : Đấm bóp cho vi sư.
– 22:00 : Nghỉ ngơi.
Nghe qua cái cường độ trên là chỉ muốn xỉu rồi . Thể lại quái vật nào mà lại để cho một đứa trẻ 5 tuổi phải chịu cực khổ như vậy chứ. Những ngày đầu tiên, Hoàng Thiên với sức chịu đựng nhỏ bé nên đã không thể hoàn thành được. Liên tục bị nôn mửa, cơ thể lúc nào cũng trong tình trạng bầm tím. Từng thớ cơ bắp của hắn lúc nào cũng cũng như thể là đang bị ra.
Hắn từng có ý nghĩ bỏ trốn, thế nhưng không thể nào thực hiện được. Không phải là do Cà Khịa lão sư giam chân lại, mà là do nơi đây chính là trung tâm của Tử Vong sâm Lâm. Có cơ may trốn thoát ra được khỏi sự đeo bám của lão già kia thì cũng chết trong nanh vuốt của những con yêu thú kinh khủng ở đó.
Thế nhưng mà những lũ yêu thú đấy lại không dám đến đến gần nơi Hoàng Thiên cùng sư phụ của hắn ở. Có lẽ là bởi vì sợ hãi sức mạnh của lão già đó.
Nói qua về nơi đây, năm đó Hoàng Thiên cùng cùng lao già này đi bộ tới đây lại chính là vào trung tâm của Tử Vong sâm Lâm. Hắn không thể hiểu nổi làm sao mà chỉ có ba ngày lại có thể tới được vùng này. Bởi theo những gì hắn nghe nói, Tử Vong sâm Lâm rất rộng, nếu mà dùng ngựa chạy hết tốc lực cũng phải mất 2 tháng để đi qua. Còn nếu là người đi bộ phải mất 6 tháng để tới được trung tâm. Nơi này có một ngọn núi cao vãi chưởng mà hắn không biết tên. Bởi thế hắn tạm gọi nó là ” Ngọn núi gì đó nằm ở trung tâm Tử Vong sâm Lâm cao tới nỗi không thấy đỉnh nếu đứng ở dưới chân núi ” bởi hắn đứng từ dưới chân núi chẳng bao giờ thấy đỉnh của nó.
Và cũng chẳng biết bắt nguồn từ đâu, một dòng thác cứ ở trên đó độ ập xuống con hồ nhỏ nơi này. Bên cạnh con tác này có một tảng đá. Nó màu đen và quỷ dị vô quỉ dị bởi dù hắn có đập phá như thế nào đi chăng nữa cũng không tài nào làm trầy nổi nó. Hắn cứ thế mà đã đứng nện quyền tại nơi này tới năm năm rồi. Có khi hắn đấm tới nỗi bàn tay hắn máu chảy đầm đìa. Thế nhưng mà kì lạ ở chỗ, sáng hôm sau vết thương của hắn lại lành lại như cũ, như chưa thể là chưa từng có vết thương nào ở đấy cả.
Ngay phía trung tâm là một căn nhà nhỏ đơn sơ nhưng mà lại đầy đủ tiện nghi vãi lol. Có giường, có bếp, có nhà ăn, có chỗ để ngồi đọc sách có bàn đãi khách. Có cả phòng tiếp khách nữa.
” Nơi khỉ ho cò gáy này mà cũng có người đến thăm lão già để cho có cơ hội sử dụng bình trà này à ? (°_ ° ) Xin chia buồn với mày nha, chắc cả cái kiếp làm ấm của mày không thể để nào mà dùng tới để đãi khách rồi ! “
Trở lại với hiện tại, Hoàng Thiên vừa bước chân lên từ con hồ ở chân thác. Hắn là vừa mới thiền xong và chuẩn bị đi tắm rửa.
Năm năm vừa qua Hoàng Thiên tới góp không ít được mùi cơ đâu nhá. thân hình của hãng giờ cao lên tới mét bảy dù mới chỉ có 10 tuổi. Cơ bắp săn chắc lại, từng thớ cơ như thể làm muốn gào thét ra, body 8 múi, gương mặt đẹp trai nhưng tiếc là ở nơi này thì chẳng có ai để mà cho ngắm cả. Đặc biệt là đôi mắt của hắn, đôi mắt dù qua bao năm vẫn không làm mất đi sự quyến rũ, thu hút đặc biệt của nó.
Tiến tới nhà tắm, đó là một nơi có thể nói là mang lại sự thảnh thơi an toàn duy nhất của hắn tại nơi này. Bởi lúc đó là lúc duy nhất hắn không bị làm phiền.
” Hm ? Nhà tắm vẫn còn ánh đèn chẳng lẽ lão già đó chưa tắm xong sao “
Cà Khịa lão sư có một sở thích rất lạ, đó là tắm nước ấm. Dù mùa đông hay mùa hè, dù đã sang xuân hay là vào đầu thu lão ta lúc nào cũng chỉ muốn tắm nước nóng nên sau khi làm cơm Hoàng Thiên đã phải nấu một nồi nước thật to để cho gã đó tắm.
” Ôi giời ! Ai quan tâm chứ ? Cùng là đàn ông cả với nhau, với lại sống bao nhiêu năm bên nhau rồi chẳng lẽ nhìn hàng nhau tí lại không được ? “
Hoàng Thiên với suy nghĩ biến thái… A nhầm ! suy nghĩ chín chắn nên đã bước thẳng trực tiếp vào phòng tắm.
Chỉ thấy sau làn sương hơi mờ ảo, Hoàng Thiên nhận ra một bóng hình gì đó nhưng chưa kịp xác định, hắn đã nghe thấy một tiếng hét vang lên :
– Aaaaaaaaaa !
– Cà Khịa lão sư ! Người có tiếng hét gây nhầm lẫn ghê !
Hoàng Thiên mặt dài khi nghe thấy tiếng hét đó. Nói không sai chứ… tiếng hét của Cà Khịa lão sư có phần hơi giống con gái, nó làm Hoàng Thiên có một chút bất ngờ.
– Ngươi cút ngay ra ngoài cho ta !
._._________.__.________
– Cái vấn đề này có gì to tát đâu mà sao lão ta lại nghiêm trọng hóa vấn đề như vậy nhỉ ?
Hoàng Thiên đang xem chuyện này chỉ là cỏn con thôi. Gớm thôi ông ! Thân thể của một vị đức cao vọng trọng như Cà Khịa lão sư lại để cho một tên phàm nhân mắt thịt nhưng ngươi nhìn ngắm. Thử hỏi xem có mất danh giá không ? Có mất danh dự của lão sư không ? Sau này hắn biết gả cho vị nương tử nào đây ?….
( (°- ° ) Mấy câu trước còn hợp lý trước câu cuối là phí lí rồi đấy ! )
Hoàng Thiên không quan tâm tới vấn đề này nữa, trực tiếp ném qua một bên mà ôm lấy Tiểu Hồ bé bỏng mà nằm ngủ. 5 năm qua Tên nhóc này đã luôn ở bên cạnh hắn, cùng hắn san ngọt sẻ bùi. Mặc dù cái cay đắng là hắn hưởng hết còn ngọt bùi tên nhóc này chịu. Thôi thì dù sao cũng là an ủi được phần nào !
Hoàng Thiên đi ngủ luôn, đ*o màng tới sự đời nữa. Chỉ là . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . ………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………. Đùa chút thôi, cáu kỉnh vl.
Chỉ là nửa đêm hắn đột ngột thức dậy bởi một cơn ẩm ướt từ dưới hạ thể chuyền lên tới não bộ. Hết bàng hoàng mở mắt ra, chị thấy I ngay cái chỗ thằng em của hắn đang nằm ngủ đã trọng lên từ bao giờ.
” Chẳng lẽ là mộng tinh ? Aizzzzz ! Thiếu hơi gái lâu quá giờ thành quá khổ rồi. Thiệt thòi cho mày quá đi, đợi khi nào tao thoát ra khỏi đây tao sẽ bù đắp lại cho mày. ”
Hoàng Thiên chỉ biết cười khổ an ủi thằng em của mình mà tiếp tục nằm ngủ. Nhưng chưa kịp nhắm mắt, hắn lại cảm thấy cơn ẩm ướt kia. Lần này hắn chồm dậy thật nhanh thì thấy ngay tại đó, một vị mỹ nhân đang cầm ” thằng em ” của hắn sục liên tục.
” A~ ! Cái tình huống này hơi bị ngược à nha ? “
Hoàng Thiên, tức là Tùng, khi xưa đã luôn luôn mong muốn rằng mình sẽ không phải bị ngược như thế này bao giờ. Nhưng mà giờ thì nhìn xem ? Tay chân của hắn đã bị nữ nhân này khóa cứng lại rồi phản kháng thế đ** nào được ? À mà từ từ đã, tại sao nữ nhân này lại có tai ở trên đỉnh đầu thế kia ? lại còn có hai cái lông tai nữa… ? Ý lộn ! Lại còn có lông nữa chứ ? Nhìn nó na ná cái gì ý nhỉ ? Hình như là… tai… tai… của con gì nhỉ ?
” Tai… Tai… “
– Tiểu Hồ ?
___TO BE KO TÌNH YÊU___