Tầm tiên ký
Chương 1 : Vô Duyên Tiên Đạo
Ngày đăng: 02:29 27/06/20
" Nơi xa kia có ngọn núi biếc
Có quả thơm, lá trúc tung bay
Làn gió xanh từ đâu thổi tới
Cùng bay theo là hương tửu thơm...Ha ha ha"
Tiếng ca phóng khoáng vang khắp sông núi, như một làn gió truyền từ xa tới đây. Trong rừng, bác tiều phu đang đốn củi giật mình nhìn lên, có vẻ như gặp cái gì kinh dị lắm, bác ta kích động hô lên: " Tiên..tiên nhân". Thì ra, tiếng ca xuất phát từ một ông lão tiên phong đạo cốt, tay cầm bầu rượu, chân đạp phi kiếm bay lượn trên bầu trời. Dường như nghe thấy gì, ông lão nhìn xuống dưới, thấy bác tiều phu liền cười gật đầu một cái rồi định tiếp tục bay đi. Bổng nhiên ông lão " Ồ" một tiếng, vội bay sang hướng khác. Chỉ thấy ông lão hạ xuống một bờ sông, tay khẽ vẫy, một chiếc giỏ từ mặt nước bỗng bay vào tay ông lão. Trong giỏ lại là một đứa bé, miệng ngậm ngón tay ngủ ngon lành. Ông lão nhìn thấy vậy cười hiền lành, khẽ nói:
" Tiểu tử, gặp nhau tức là duyên, để ta xem chúng ta có phận không nhé".
Nói rồi ông lão đặt một ngón tay lên trán đứa bé, một luồng sáng nhu hòa dạo khắp nơi cơ thể nhỏ nhắn. Qua một hồi, ông lão thu tay, thở dài:
" Lại là phàm thân không có linh căn. Thật đáng tiếc."
Nhìn đứa bé, ông lão lại cười nói:
" Tiểu tử, chúng ta không thể có danh phận với nhau, ta không thể mang theo ngươi về sơn môn. Nhưng đã có duyên gặp mặt, tặng ngươi một phần lễ vật".
Nói xong, ông lão lại điểm nhẹ lên trán đứa bé. Một luồng sáng ấm áp tiến vào cơ thể đứa bé. Luồng sáng kia là một tia rất rất nhỏ linh lực của ông lão, làm cho đứa bé thoải mái hừ hừ ngủ. Cơ thể đứa bé như càng khỏe mạnh hơn. Đến khi cậu bé trưởng thành sẽ một đời khỏe mạnh, không bao giờ bệnh tật.
Ông lão mang theo cái giỏ chứa đứa bé, tế ra phi kiếm, bay đi. Đến khoảng rừng khi trước, ông lão hạ xuống trước mặt bác tiều phu và nói:
" Đứa bé này ta vô tình nhặt được từ con sông. Vì không có linh căn, vô duyên với tiên đạo. Thấy ngươi cũng là một người tử tế, ta trao đứa bé này cho ngươi. Hy vọng ngươi chăm sóc tốt cho tiểu tử này".
Đưa đứa bé cho bác tiều phu xong, nghĩ nghĩ, ông lão lại lấy ra một cái túi nhỏ đưa cho bác và nói:
" Trong túi có ít bạc và một miếng ngọc. Bạc cho ngươi, miếng ngọc có thể bảo đảm ngươi một mạng lúc nguy cấp. Hãy tự lo cho tốt".
Nói xong, không đợi bác tiều phu đáp lại, ông lão bước lên phi kiếm, biến mất tận chân trời. Bác tiều phu cung kính khom người đứng đó, khi hình bóng ông lão khuất hẳn mới chậm rãi đứng lên. Nhìn đứa bé, bác tiều phu cười nói:
" Nhóc con, nhờ nhóc mà hôm nay ta được nghỉ sớm rồi".
Ba năm qua đi, gió vẫn thổi, nước vẫn chảy. Chỉ có cây rừng mọc thêm, và nhà bác tiều phu thêm một đứa con trai ba tuổi. Hôm nay là đầu thu, lá vàng dào dạt bay trong cơn gió mát. Gió thu lãng đãng thổi, hoa lá đung đưa, hòa nhịp cùng tóc mai trẻ thơ. Gần dãy núi, có ngôi làng, trong làng có một mảnh sân nho nhỏ. Trong sân, mấy đứa nhỏ đang líu lo đọc bài, mà lão sư của chúng thì ngồi ngủ gật, gió mát quá mà. Bỗng hiu một tiếng, một cơn gió lạ thổi qua. Lũ trẻ rùng mình. Thầy giáo già giật mình tỉnh lại, ngơ ngác một chút, nhìn lên trời, mây đen vần vũ. Thấy vậy, ông bèn hắng giọng một tiếng. Hài lòng khi lũ trẻ đã dành sự chú ý lại đây, ông giáo thản nhiên nói: " Hôm nay nghỉ sớm".
Lũ trẻ thấy vậy hoan hô nhiệt liệt, tất cả cúi đầu chắp tay chào thầy rồi tứ tán ra về. Ông giáo nhìn lũ trẻ ra về, lẩm bẩm: "Kỳ lạ, sao lại có mưa mùa này nhỉ ?". Lắc đầu, ông đóng cổng, rồi ung dung đi vào nhà.
Trên bầu trời, mây đen vần vũ. Từng đám mây được những cơn gió nhẹ vất vả gom góp đến, từng đám từng đám một. Trong làng, mọi nhà í ới gọi nhau thu quần áo, cất đồ đang phơi. Các bà mẹ gọi con về nhà. Chỉ có những ông già nheo mắt nhìn trời, yên lặng uống trà, lục lọi trong đống ký ức phủ bụi của mình xem thời tiết như vậy thì sẽ ra sao, ảnh hưởng thế nào đến cuộc sống của gia đình. Cả ngôi làng náo nhiệt hẳn lên. Chó sủa uông uông, gà kêu quang quác. Mọi sinh vật đều bận rộn với cuộc sống của mình.
Cuối ngôi làng, có một con đường dẫn đến ngọn núi. Trên con đường, một cậu bé tầm ba bốn tuổi, vừa đi vừa nhảy chân sáo. Cậu có mái tóc đen nhánh với cái đuôi tóc nho nhỏ sau đầu, một nhúm tóc mái bay bay, lộ ra gương mặt búng ra sữa vô cùng đáng yêu. Vừa đi cậu vừa ngâm nga bài ca mà cha cậu dạy: " Nơi xa kia có ngọn núi biếc...". Đến gần ngọn núi, cậu vui mừng khi thấy bóng dáng cao lớn quen thuộc. Đôi chân nhỏ phấn khởi chạy nhanh về phía người kia. Vừa chạy cậu vừa la to: "Cha, cha, con đi học về ".Chân núi, một ngôi nhà gỗ hiện ra ven hồ, trước cổng nhà, một người đàn ông cao lớn tươi cười rực rỡ: " Nhóc con, về sớm thế, ta đang định đi đón con đây này". Hắn tên là Lý Văn, vốn lẻ loi một mình, không vợ con, đã hơn năm mươi mà vẫn độc thân, hàng ngày đốn củi mà sống. Bỗng một hôm một vị tiên nhân trao cho hắn một đứa bé trai kháu khỉnh, làm cuộc sống lão Lý có thêm thật nhiều niềm vui. Vốn ít học nên lão Lý lấy luôn tên của mình đặt cho đứa bé, vì được tiên nhân tặng nên hắn đặt thêm cạnh tên mình một chữ, cho đứa bé cái tên là Tiên. Đứa bé này bình thường luôn kháu khỉnh khỏe mạnh, rất hiếu động, chưa từng ốm đau, khiến lão Lỹ tấm tắc kêu kỳ lạ, có lẽ đứa bé này được thần tiên phù hộ. Lão Lý đang tráng niên, đốn củi kiếm ăn cũng đủ sống. Nhưng từ khi có đứa bé, vì muốn cho con trai đi học, lão Lý càng ra sức làm lụng kiếm tiền. Cuộc sống cứ thế trôi đi. Lý Văn tưởng tượng, con trai lão thông minh như thế, sau này ắt thi đỗ trạng nguyên. Nhìn đứa trẻ đáng yêu đang chạy về phía mình, lão Lý trên khuôn mặt như ghi đầy đầy hạnh phúc.
Nhưng dường như ông trời không muốn cho lão Lý được hạnh phúc lâu, một tia sét chói lòa bỗng từ những đám mây lao xuống, đánh trúng một cây khô ven đường, gây lên một tiếng nổ điếc tai. Lão Lý chưa kịp định thần thì một màn khiến tim lão như muốn vỡ tan xuất hiện. Chỉ thấy từ chỗ cây to bị sét đánh từng cành cây khúc gỗ bắn ra, một khúc gỗ lớn va thẳng vào đầu bảo bối tâm can của lão. Máu tươi chảy ra, đứa trẻ ngã xuống đất. Từng hạt mưa bắt đầu rơi.Tiếng gào thét vang vọng núi rừng:
" Tiên nhi...".
Cùng lúc đó, ở Trái Đất, tại thủ đô Hà Nội, Việt Nam, một màn tương tự đang diễn ra. Bản tin thông báo: " Một sinh viên tên Lý Văn Tiên đang trên đường đi học về bỗng nhiên bị sét đánh, hiện đã tử vong. Xin cảnh báo các bạn hãy cẩn thận khi ra ngoài trời vào thời tiết này...".
Có quả thơm, lá trúc tung bay
Làn gió xanh từ đâu thổi tới
Cùng bay theo là hương tửu thơm...Ha ha ha"
Tiếng ca phóng khoáng vang khắp sông núi, như một làn gió truyền từ xa tới đây. Trong rừng, bác tiều phu đang đốn củi giật mình nhìn lên, có vẻ như gặp cái gì kinh dị lắm, bác ta kích động hô lên: " Tiên..tiên nhân". Thì ra, tiếng ca xuất phát từ một ông lão tiên phong đạo cốt, tay cầm bầu rượu, chân đạp phi kiếm bay lượn trên bầu trời. Dường như nghe thấy gì, ông lão nhìn xuống dưới, thấy bác tiều phu liền cười gật đầu một cái rồi định tiếp tục bay đi. Bổng nhiên ông lão " Ồ" một tiếng, vội bay sang hướng khác. Chỉ thấy ông lão hạ xuống một bờ sông, tay khẽ vẫy, một chiếc giỏ từ mặt nước bỗng bay vào tay ông lão. Trong giỏ lại là một đứa bé, miệng ngậm ngón tay ngủ ngon lành. Ông lão nhìn thấy vậy cười hiền lành, khẽ nói:
" Tiểu tử, gặp nhau tức là duyên, để ta xem chúng ta có phận không nhé".
Nói rồi ông lão đặt một ngón tay lên trán đứa bé, một luồng sáng nhu hòa dạo khắp nơi cơ thể nhỏ nhắn. Qua một hồi, ông lão thu tay, thở dài:
" Lại là phàm thân không có linh căn. Thật đáng tiếc."
Nhìn đứa bé, ông lão lại cười nói:
" Tiểu tử, chúng ta không thể có danh phận với nhau, ta không thể mang theo ngươi về sơn môn. Nhưng đã có duyên gặp mặt, tặng ngươi một phần lễ vật".
Nói xong, ông lão lại điểm nhẹ lên trán đứa bé. Một luồng sáng ấm áp tiến vào cơ thể đứa bé. Luồng sáng kia là một tia rất rất nhỏ linh lực của ông lão, làm cho đứa bé thoải mái hừ hừ ngủ. Cơ thể đứa bé như càng khỏe mạnh hơn. Đến khi cậu bé trưởng thành sẽ một đời khỏe mạnh, không bao giờ bệnh tật.
Ông lão mang theo cái giỏ chứa đứa bé, tế ra phi kiếm, bay đi. Đến khoảng rừng khi trước, ông lão hạ xuống trước mặt bác tiều phu và nói:
" Đứa bé này ta vô tình nhặt được từ con sông. Vì không có linh căn, vô duyên với tiên đạo. Thấy ngươi cũng là một người tử tế, ta trao đứa bé này cho ngươi. Hy vọng ngươi chăm sóc tốt cho tiểu tử này".
Đưa đứa bé cho bác tiều phu xong, nghĩ nghĩ, ông lão lại lấy ra một cái túi nhỏ đưa cho bác và nói:
" Trong túi có ít bạc và một miếng ngọc. Bạc cho ngươi, miếng ngọc có thể bảo đảm ngươi một mạng lúc nguy cấp. Hãy tự lo cho tốt".
Nói xong, không đợi bác tiều phu đáp lại, ông lão bước lên phi kiếm, biến mất tận chân trời. Bác tiều phu cung kính khom người đứng đó, khi hình bóng ông lão khuất hẳn mới chậm rãi đứng lên. Nhìn đứa bé, bác tiều phu cười nói:
" Nhóc con, nhờ nhóc mà hôm nay ta được nghỉ sớm rồi".
Ba năm qua đi, gió vẫn thổi, nước vẫn chảy. Chỉ có cây rừng mọc thêm, và nhà bác tiều phu thêm một đứa con trai ba tuổi. Hôm nay là đầu thu, lá vàng dào dạt bay trong cơn gió mát. Gió thu lãng đãng thổi, hoa lá đung đưa, hòa nhịp cùng tóc mai trẻ thơ. Gần dãy núi, có ngôi làng, trong làng có một mảnh sân nho nhỏ. Trong sân, mấy đứa nhỏ đang líu lo đọc bài, mà lão sư của chúng thì ngồi ngủ gật, gió mát quá mà. Bỗng hiu một tiếng, một cơn gió lạ thổi qua. Lũ trẻ rùng mình. Thầy giáo già giật mình tỉnh lại, ngơ ngác một chút, nhìn lên trời, mây đen vần vũ. Thấy vậy, ông bèn hắng giọng một tiếng. Hài lòng khi lũ trẻ đã dành sự chú ý lại đây, ông giáo thản nhiên nói: " Hôm nay nghỉ sớm".
Lũ trẻ thấy vậy hoan hô nhiệt liệt, tất cả cúi đầu chắp tay chào thầy rồi tứ tán ra về. Ông giáo nhìn lũ trẻ ra về, lẩm bẩm: "Kỳ lạ, sao lại có mưa mùa này nhỉ ?". Lắc đầu, ông đóng cổng, rồi ung dung đi vào nhà.
Trên bầu trời, mây đen vần vũ. Từng đám mây được những cơn gió nhẹ vất vả gom góp đến, từng đám từng đám một. Trong làng, mọi nhà í ới gọi nhau thu quần áo, cất đồ đang phơi. Các bà mẹ gọi con về nhà. Chỉ có những ông già nheo mắt nhìn trời, yên lặng uống trà, lục lọi trong đống ký ức phủ bụi của mình xem thời tiết như vậy thì sẽ ra sao, ảnh hưởng thế nào đến cuộc sống của gia đình. Cả ngôi làng náo nhiệt hẳn lên. Chó sủa uông uông, gà kêu quang quác. Mọi sinh vật đều bận rộn với cuộc sống của mình.
Cuối ngôi làng, có một con đường dẫn đến ngọn núi. Trên con đường, một cậu bé tầm ba bốn tuổi, vừa đi vừa nhảy chân sáo. Cậu có mái tóc đen nhánh với cái đuôi tóc nho nhỏ sau đầu, một nhúm tóc mái bay bay, lộ ra gương mặt búng ra sữa vô cùng đáng yêu. Vừa đi cậu vừa ngâm nga bài ca mà cha cậu dạy: " Nơi xa kia có ngọn núi biếc...". Đến gần ngọn núi, cậu vui mừng khi thấy bóng dáng cao lớn quen thuộc. Đôi chân nhỏ phấn khởi chạy nhanh về phía người kia. Vừa chạy cậu vừa la to: "Cha, cha, con đi học về ".Chân núi, một ngôi nhà gỗ hiện ra ven hồ, trước cổng nhà, một người đàn ông cao lớn tươi cười rực rỡ: " Nhóc con, về sớm thế, ta đang định đi đón con đây này". Hắn tên là Lý Văn, vốn lẻ loi một mình, không vợ con, đã hơn năm mươi mà vẫn độc thân, hàng ngày đốn củi mà sống. Bỗng một hôm một vị tiên nhân trao cho hắn một đứa bé trai kháu khỉnh, làm cuộc sống lão Lý có thêm thật nhiều niềm vui. Vốn ít học nên lão Lý lấy luôn tên của mình đặt cho đứa bé, vì được tiên nhân tặng nên hắn đặt thêm cạnh tên mình một chữ, cho đứa bé cái tên là Tiên. Đứa bé này bình thường luôn kháu khỉnh khỏe mạnh, rất hiếu động, chưa từng ốm đau, khiến lão Lỹ tấm tắc kêu kỳ lạ, có lẽ đứa bé này được thần tiên phù hộ. Lão Lý đang tráng niên, đốn củi kiếm ăn cũng đủ sống. Nhưng từ khi có đứa bé, vì muốn cho con trai đi học, lão Lý càng ra sức làm lụng kiếm tiền. Cuộc sống cứ thế trôi đi. Lý Văn tưởng tượng, con trai lão thông minh như thế, sau này ắt thi đỗ trạng nguyên. Nhìn đứa trẻ đáng yêu đang chạy về phía mình, lão Lý trên khuôn mặt như ghi đầy đầy hạnh phúc.
Nhưng dường như ông trời không muốn cho lão Lý được hạnh phúc lâu, một tia sét chói lòa bỗng từ những đám mây lao xuống, đánh trúng một cây khô ven đường, gây lên một tiếng nổ điếc tai. Lão Lý chưa kịp định thần thì một màn khiến tim lão như muốn vỡ tan xuất hiện. Chỉ thấy từ chỗ cây to bị sét đánh từng cành cây khúc gỗ bắn ra, một khúc gỗ lớn va thẳng vào đầu bảo bối tâm can của lão. Máu tươi chảy ra, đứa trẻ ngã xuống đất. Từng hạt mưa bắt đầu rơi.Tiếng gào thét vang vọng núi rừng:
" Tiên nhi...".
Cùng lúc đó, ở Trái Đất, tại thủ đô Hà Nội, Việt Nam, một màn tương tự đang diễn ra. Bản tin thông báo: " Một sinh viên tên Lý Văn Tiên đang trên đường đi học về bỗng nhiên bị sét đánh, hiện đã tử vong. Xin cảnh báo các bạn hãy cẩn thận khi ra ngoài trời vào thời tiết này...".