Tầm tiên ký
Chương 2 : Tân Mệnh Tân Sinh
Ngày đăng: 02:29 27/06/20
Lý Văn Tiên choàng tỉnh giấc. Hắn vừa mơ thấy một giấc mơ kỳ lạ. Hắn bị sét đánh. Nhưng đấy chưa phải là phần lạ kỳ. Lạ là ở chỗ, sau khi bị sét đánh, sau cơn đau nhức kinh khủng thì linh hồn hắn lại chưa tan biến khỏi thiên địa mà bị hút vào một lỗ nhỏ đen kịt. Sau khi như một chiếc lá bay phất phơ không biết bao nhiêu lâu trong không gian tối tăm mù mịt thì lại bị một lỗ nhỏ khác hút vào. Đây là một thế giới tràn đầy ánh sáng. Lại như một chiếc lá bị thổi bay tứ tung, cuối cùng đến một nơi sấm sét rền vang, một luồng sức hút cuốn linh hồn hắn chui vào một đứa bé. Ngồi dậy, vừa định xuống giường bỗng hắn giật mình. Chờ đã, đây là có chuyện gì xảy ra, tại sao cơ thể mình lại như thế này, chả nhẽ vẫn còn mơ à. Nhìn xung quanh, lại nhìn xuống người, rốt cuộc hắn xác định, đây không phải là mơ.
Còn đang ngơ ngác chưa hiểu ra sao, bỗng một bóng người ập đến, tay thì sờ nắn khắp người hắn, vẻ mặt kích động luôn miệng nói:
" Tiên à, con có sao không, có chỗ nào không khỏe không, đầu còn đau không ? Lê y sư, mau mau lại đây !".
Một lão già từ ngoài sân bước vội vào. Lão già mặt mũi hồng hào râu tóc bạc phơ, thân mặc một bộ áo giao lĩnh xanh lam, lúc này cũng vui mừng tiến đến. Sau khi bắt mạch khám xong, lão già cảm khái nói:
" Ngoài vết thương ngoài da trên đầu, đa không có gì đáng ngại. Tất cả đều bình thường, thật kỳ diệu. Đời ta khám bệnh mấy chục năm nay, chưa thấy việc thần kỳ như vậy bao giờ. Vốn tưởng rằng đứa bé này đã tắt thở, không ngờ lại cải tử hồi sinh. Lý lão đệ, đại nạn không chết tất có phúc báo. Đứa bé này sau này tất có một phen thành tựu."
Lý Văn nghe thấy vậy vui mừng, lau nước mắt nói:
" Làm tôi sợ muốn chết. Hậu phúc hậu báo gì giờ không quan trọng bằng Tiên nhà tôi bình an. Đa tạ Lê y sư."
Lê y sư khua khua tay nói:
" Ta có làm được gì đâu, là đứa bé này có phúc. Lý Văn, tiền khám bệnh ta sẽ không lấy nữa. Hãy đưa con trai về đi thôi."
Lão Lý nghe vậy vội la lên:
" Như vậy sao được, nếu không có ngài..."
" Không cần như vậy, nếu ngươi còn lề mề lần sau ta không chữa nữa." Lê y sư làm bộ tức giận nói.
"Vậy, cảm ơn Lê y sư, Văn xin cáo từ". Lý Văn khom người cảm tạ rồi bế lên đứa bé ra về.
Lý Văn bước ra khỏi y quán, chậm rãi đi về. Nằm trong vòng tay lão Lý là tiểu Văn Tiên, lúc này mới định thần lại. Nhìn ngó xung quanh nhà cửa cùng người dân, Lý Văn Tiên nhận ra một sự thật không tưởng, hắn xuyên không rồi, lại còn xuyên qua nhập hồn vào một đứa bé ba tuổi. Lúc này nghĩ đến, bỗng một loạt tin tức chợt ùa ra, chính là ký ức của thân thể này. Đứa bé này cùng họ cùng tên với hắn. Càng thần kỳ là, đứa bé này từng gặp một vị tu sĩ. Như vậy thì, ở thế giới mới mẻ này, có thể tu tiên. Nhưng từ kí ức đứa bé, Lý Văn Tiên cũng biết, cỗ thân thể này không thể tu tiên. Nhưng đến từ một nơi mà tiểu thuyết tu chân về phế vật nghịch tập đầy rẫy, tuy thất vọng, nhưng hắn cũng không nản lòng. Hắn cũng không ảo tưởng đến mức nghĩ mình sẽ gặp đại cơ duyên liên tục như các nhân vật chính kia. Hắn chỉ mong sao, có thể tìm được một cơ hội, một cách để tu luyện. Hắn cũng muốn thử cảm giác chân đạp phi kiếm bay lượn trên trời là như thế nào. Nhưng vấn đề ở đây là, hắn giờ mới có ba tuổi. Ở nơi hẻo lánh như thế này, thì tiên ở đâu ra. Có lẽ, hôm nào tìm cái vách núi leo xuống thử một chút ?
Hừ ! Vận mệnh đã cho hắn một lần nữa để sống, hắn nhất định sẽ không để nó phí hoài, nhất định sẽ tràn đầy đặc sắc. Vận mệnh mới của ta, tới rồi ! Các vị tiên nữ, chờ ta !
Một năm mấy chốc đã qua. Trong một năm này, Lý Văn Tiên đã quen thuộc với cuộc sống nơi đây. Nhà hắn ở chân ngọn núi gọi là Chu Tước sơn, vì nghe đồn xưa kia có lần Chu Tước hiện thân ở đó. Gần Chu Tước sơn có ngôi làng, gọi là Chu Ngã thôn, ý tứ là bản thân màu đỏ, ngụ ý người may mắn phú quý, không biết có liên quan đến ngọn núi kia không, dù sao cùng có chữ Chu. Chu Ngã thôn nằm ở huyện Lục Sơn, trấn Kinh Giang, bộ Vũ Ninh, nằm ở phía đông bắc Xích Dương quốc.
Lịch trình hàng ngày của tiểu Văn Tiên là sáng dậy đi học, chiều ở nhà học, học xong đi chơi, vô cùng đơn giản. Tiểu Văn Tiên tuy mới bốn tuổi, nhưng cơ thể lớn bằng đứa trẻ lên năm, sáu tuổi. Do tia linh lực của lão tu sĩ tẩm bổ từ bé, nên cơ thể này vô cùng khỏe mạnh, chân tay chắc nịch. Khi nô đùa, tiểu Văn Tiên còn khỏe hơn lũ trẻ hơn mình hai tuổi. Từ khi làm quen với thân thể này, Lý Văn Tiên luôn không ngừng rèn luyện. Hắn biết, muốn tìm được phương pháp tu luyện, con đường phía trước không hề dễ dàng. Mỗi chiều, sau khi học xong, Lý Văn Tiên lại vác chiếc rìu nhỏ của mình ra sân bổ củi. Đây là do hắn giở trò làm nũng đòi lão Lý mua cho. Lão Lý cũng không phải ngẫu nhiên làm tiều phu. Tổ tiên lão có một bộ [Đại Việt Pháp] gia truyền. Nhưng do không muốn vào giang hồ phức tạp, nên lão Lý dùng nó để đốn củi, vô cùng thuận tay. Lý Văn Tiên sau khi biết được liền cầu lão Lý, lão Lý vứt cho hắn một quyển sách ố vàng, dạy hắn cách bổ củi rồi không để ý đến nữa vì lão không biết chữ. Thế là thời gian biểu của hắn thêm một mục, bổ củi. Có bí kíp võ công rồi, vốn rất khỏe Văn Tiên, càng đánh đâu thắng đó trong đám trẻ.
Chiều thu, gió thổi lá khô xào xạc, một thân ảnh nho nhỏ múa may bài Thái Cực quyền. Sau khi đã giãn gân cốt, cậu bé bắt đầu bổ củi. Sở dĩ chỉ bổ củi vì thức thứ nhất [Đại Việt Pháp]:" Việt Phách Đại Sơn" là một chiêu tụ lực bổ mạnh. Nhìn như đơn giản nhưng để thuần thục thu phát lực thì cần luyện tập hàng trăm nghìn lần. Mỗi ngày Lý Văn Tiên đều dùng chiêu này bổ củi . Được một lúc, vài cái đầu nhỏ lấp ló cổng nhà. Một đứa bé mập mạp, tên là Phùng Đại Hùng, mặc một bộ quần áo rực rỡ, dẫn đầu đám trẻ vào sân, kiên nhẫn đợi Lý Văn Tiên bổ củi. Đám đứa bé này là trẻ con của làng Chu Ngã, nguyên bản do Phùng Đại Hùng con nhà giàu này cầm đầu, nhưng chỉ vài hôm đã bị Lý Văn Tiên chinh phục, đều gọi hắn là đội trưởng. Đây là Lý Văn Tiên lập ra tiểu đội. Những đứa trẻ này, sau này có thể sẽ là sự giúp đỡ cho hắn. Còn không thể theo thì cũng coi như có một đoạn thời gian gắn bó. Lau lau mồ hôi, Lý Văn Tiên bắt đầu điểm danh. Mở đầu là hỏi chúng có nghe ngóng được tin tức thú vị nào không. Sau đó là để chúng diễn luyện mấy bài quyền đơn giản. Là sinh viên, Lý Văn Tiên cũng chỉ học đến đai vàng Karate, nhưng để dạy đám trẻ này thì đủ rồi.
Hôm nay, Phùng Đại Hùng mang đến cho hắn một tin tức rất đáng chú ý. Hai năm sau, môn phái võ lâm đứng đầu trấn Kinh Giang là Phồn Xương Nguyệt Môn ở huyện Yên Sơn khai sơn thu đồ. Nghe đồn đây là môn phái đã từng có "tiên nhân" giáng lâm. Nghe vậy Lý Văn Tiên tim đập thình thịch. Ở thế giới này, tiên phàm cách biệt, trừ duyên phận gặp gỡ mà thu làm đồ đệ thì người phàm không cách nào gặp được tu sĩ. Chỉ cần có một tia hy vọng thì Lý Văn Tiên nhất định không bỏ qua. Còn có hai năm chuẩn bị, cần phải suy nghĩ cẩn thận mới được. Nhập môn đối với hắn không khó, quan trọng là làm sao thuyết phục được cha hắn và đạt được tin tức về vị "tiên nhân" kia.
Nhìn tên mập mạp Phùng Đại Hùng , Lý Văn Tiên hỏi hắn:
" Anh Gấu béo, anh nghe được ở đâu tin tức này thế?"
Mập mạp đắc ý cười:
" Tiên à, nhà anh hôm nay có khách, bác cả nhà anh đến chơi nói cho đấy. Chẹp chẹp, mẹ anh còn thịt con gà trống to. Bác của anh vốn sống ở huyện Yên Sơn. Nghe bác cả nói nếu đạt được thành tích tốt trong tuyển chọn, sẽ được miễn học phí học võ, học chữ, thậm chí năm người đứng đầu được miễn cả tiền ăn ở, còn được tặng binh khí, tiền thưởng nữa. Tuy nhiên lần nào cũng rất nhiều rất nhiều người, may mà bác anh quen một người vị ngoại môn trưởng lão ở đó, không thì thật khó để qua tuyển chọn".
Bọn trẻ nghe thấy vậy liền vô cùng hâm mộ, nhao nhao chúc mừng mập mạp. Mập mạp tiếng cười vô cùng vui vẻ. Nhìn thấy Lý Văn Tiên trầm ngâm, sợ hắn không vui, mập mạp cười nịnh nọt:
" Đội trưởng đừng lo, nếu đội trưởng tham dự chắc chắn sẽ được chọn, đúng không anh em ?"
Lũ trẻ nghe vậy chợt tỉnh ngộ, vội vàng hùa theo mập mạp:
" Đúng đúng, đội trưởng võ nghệ cao nhất, tham gia nhất định được chọn !".
Lý Văn Tiên nói ra lo lắng của mình:
" Không phải em lo không được chọn, mà cha em vốn muốn em đọc sách để đi thi khoa cử, chắc cha không cho em đi học võ đâu.".
"A, vậy thì thật tiếc, không được chơi cùng Tiên thật chán đâu". Lũ trẻ than thở.
Lúc này, một giọng nữ non nớt vang lên:
" Vào Phồn Xương Nguyệt Môn vẫn được đọc sách mà, nếu Tiên đứng đầu, còn được miễn phí nha".
" Ồ đúng rồi, Thảo thật thông minh". Lũ trẻ trầm trồ.
Nói chuyện là một cô bé ngồi cạnh Lý Văn Tiên, cô bé tên Nguyễn Phương Thảo, mới năm tuổi, là cái đuôi hay đi theo Lý Văn Tiên chơi đùa.
Có đứa bé hỏi:
" Thảo ơi, thảo có đi thi với chúng tớ không ?"
"Không đâu, Thảo muốn làm cô giáo cơ". Cô bé ngây thơ đáp.
Sặc, không nên nghĩ bậy, em nó còn nhỏ, a di đà phật.
Nô đùa chán rồi, lũ trẻ vẫy tay chào hắn ra về. Thở dài, Lý Văn Tiên suy nghĩ xem tối nay nói với lão Lý ra sao đây, thật khó. Đứng dậy, Lý Văn Tiên cầm chiếc rìu, đi vào nhà.
Còn đang ngơ ngác chưa hiểu ra sao, bỗng một bóng người ập đến, tay thì sờ nắn khắp người hắn, vẻ mặt kích động luôn miệng nói:
" Tiên à, con có sao không, có chỗ nào không khỏe không, đầu còn đau không ? Lê y sư, mau mau lại đây !".
Một lão già từ ngoài sân bước vội vào. Lão già mặt mũi hồng hào râu tóc bạc phơ, thân mặc một bộ áo giao lĩnh xanh lam, lúc này cũng vui mừng tiến đến. Sau khi bắt mạch khám xong, lão già cảm khái nói:
" Ngoài vết thương ngoài da trên đầu, đa không có gì đáng ngại. Tất cả đều bình thường, thật kỳ diệu. Đời ta khám bệnh mấy chục năm nay, chưa thấy việc thần kỳ như vậy bao giờ. Vốn tưởng rằng đứa bé này đã tắt thở, không ngờ lại cải tử hồi sinh. Lý lão đệ, đại nạn không chết tất có phúc báo. Đứa bé này sau này tất có một phen thành tựu."
Lý Văn nghe thấy vậy vui mừng, lau nước mắt nói:
" Làm tôi sợ muốn chết. Hậu phúc hậu báo gì giờ không quan trọng bằng Tiên nhà tôi bình an. Đa tạ Lê y sư."
Lê y sư khua khua tay nói:
" Ta có làm được gì đâu, là đứa bé này có phúc. Lý Văn, tiền khám bệnh ta sẽ không lấy nữa. Hãy đưa con trai về đi thôi."
Lão Lý nghe vậy vội la lên:
" Như vậy sao được, nếu không có ngài..."
" Không cần như vậy, nếu ngươi còn lề mề lần sau ta không chữa nữa." Lê y sư làm bộ tức giận nói.
"Vậy, cảm ơn Lê y sư, Văn xin cáo từ". Lý Văn khom người cảm tạ rồi bế lên đứa bé ra về.
Lý Văn bước ra khỏi y quán, chậm rãi đi về. Nằm trong vòng tay lão Lý là tiểu Văn Tiên, lúc này mới định thần lại. Nhìn ngó xung quanh nhà cửa cùng người dân, Lý Văn Tiên nhận ra một sự thật không tưởng, hắn xuyên không rồi, lại còn xuyên qua nhập hồn vào một đứa bé ba tuổi. Lúc này nghĩ đến, bỗng một loạt tin tức chợt ùa ra, chính là ký ức của thân thể này. Đứa bé này cùng họ cùng tên với hắn. Càng thần kỳ là, đứa bé này từng gặp một vị tu sĩ. Như vậy thì, ở thế giới mới mẻ này, có thể tu tiên. Nhưng từ kí ức đứa bé, Lý Văn Tiên cũng biết, cỗ thân thể này không thể tu tiên. Nhưng đến từ một nơi mà tiểu thuyết tu chân về phế vật nghịch tập đầy rẫy, tuy thất vọng, nhưng hắn cũng không nản lòng. Hắn cũng không ảo tưởng đến mức nghĩ mình sẽ gặp đại cơ duyên liên tục như các nhân vật chính kia. Hắn chỉ mong sao, có thể tìm được một cơ hội, một cách để tu luyện. Hắn cũng muốn thử cảm giác chân đạp phi kiếm bay lượn trên trời là như thế nào. Nhưng vấn đề ở đây là, hắn giờ mới có ba tuổi. Ở nơi hẻo lánh như thế này, thì tiên ở đâu ra. Có lẽ, hôm nào tìm cái vách núi leo xuống thử một chút ?
Hừ ! Vận mệnh đã cho hắn một lần nữa để sống, hắn nhất định sẽ không để nó phí hoài, nhất định sẽ tràn đầy đặc sắc. Vận mệnh mới của ta, tới rồi ! Các vị tiên nữ, chờ ta !
Một năm mấy chốc đã qua. Trong một năm này, Lý Văn Tiên đã quen thuộc với cuộc sống nơi đây. Nhà hắn ở chân ngọn núi gọi là Chu Tước sơn, vì nghe đồn xưa kia có lần Chu Tước hiện thân ở đó. Gần Chu Tước sơn có ngôi làng, gọi là Chu Ngã thôn, ý tứ là bản thân màu đỏ, ngụ ý người may mắn phú quý, không biết có liên quan đến ngọn núi kia không, dù sao cùng có chữ Chu. Chu Ngã thôn nằm ở huyện Lục Sơn, trấn Kinh Giang, bộ Vũ Ninh, nằm ở phía đông bắc Xích Dương quốc.
Lịch trình hàng ngày của tiểu Văn Tiên là sáng dậy đi học, chiều ở nhà học, học xong đi chơi, vô cùng đơn giản. Tiểu Văn Tiên tuy mới bốn tuổi, nhưng cơ thể lớn bằng đứa trẻ lên năm, sáu tuổi. Do tia linh lực của lão tu sĩ tẩm bổ từ bé, nên cơ thể này vô cùng khỏe mạnh, chân tay chắc nịch. Khi nô đùa, tiểu Văn Tiên còn khỏe hơn lũ trẻ hơn mình hai tuổi. Từ khi làm quen với thân thể này, Lý Văn Tiên luôn không ngừng rèn luyện. Hắn biết, muốn tìm được phương pháp tu luyện, con đường phía trước không hề dễ dàng. Mỗi chiều, sau khi học xong, Lý Văn Tiên lại vác chiếc rìu nhỏ của mình ra sân bổ củi. Đây là do hắn giở trò làm nũng đòi lão Lý mua cho. Lão Lý cũng không phải ngẫu nhiên làm tiều phu. Tổ tiên lão có một bộ [Đại Việt Pháp] gia truyền. Nhưng do không muốn vào giang hồ phức tạp, nên lão Lý dùng nó để đốn củi, vô cùng thuận tay. Lý Văn Tiên sau khi biết được liền cầu lão Lý, lão Lý vứt cho hắn một quyển sách ố vàng, dạy hắn cách bổ củi rồi không để ý đến nữa vì lão không biết chữ. Thế là thời gian biểu của hắn thêm một mục, bổ củi. Có bí kíp võ công rồi, vốn rất khỏe Văn Tiên, càng đánh đâu thắng đó trong đám trẻ.
Chiều thu, gió thổi lá khô xào xạc, một thân ảnh nho nhỏ múa may bài Thái Cực quyền. Sau khi đã giãn gân cốt, cậu bé bắt đầu bổ củi. Sở dĩ chỉ bổ củi vì thức thứ nhất [Đại Việt Pháp]:" Việt Phách Đại Sơn" là một chiêu tụ lực bổ mạnh. Nhìn như đơn giản nhưng để thuần thục thu phát lực thì cần luyện tập hàng trăm nghìn lần. Mỗi ngày Lý Văn Tiên đều dùng chiêu này bổ củi . Được một lúc, vài cái đầu nhỏ lấp ló cổng nhà. Một đứa bé mập mạp, tên là Phùng Đại Hùng, mặc một bộ quần áo rực rỡ, dẫn đầu đám trẻ vào sân, kiên nhẫn đợi Lý Văn Tiên bổ củi. Đám đứa bé này là trẻ con của làng Chu Ngã, nguyên bản do Phùng Đại Hùng con nhà giàu này cầm đầu, nhưng chỉ vài hôm đã bị Lý Văn Tiên chinh phục, đều gọi hắn là đội trưởng. Đây là Lý Văn Tiên lập ra tiểu đội. Những đứa trẻ này, sau này có thể sẽ là sự giúp đỡ cho hắn. Còn không thể theo thì cũng coi như có một đoạn thời gian gắn bó. Lau lau mồ hôi, Lý Văn Tiên bắt đầu điểm danh. Mở đầu là hỏi chúng có nghe ngóng được tin tức thú vị nào không. Sau đó là để chúng diễn luyện mấy bài quyền đơn giản. Là sinh viên, Lý Văn Tiên cũng chỉ học đến đai vàng Karate, nhưng để dạy đám trẻ này thì đủ rồi.
Hôm nay, Phùng Đại Hùng mang đến cho hắn một tin tức rất đáng chú ý. Hai năm sau, môn phái võ lâm đứng đầu trấn Kinh Giang là Phồn Xương Nguyệt Môn ở huyện Yên Sơn khai sơn thu đồ. Nghe đồn đây là môn phái đã từng có "tiên nhân" giáng lâm. Nghe vậy Lý Văn Tiên tim đập thình thịch. Ở thế giới này, tiên phàm cách biệt, trừ duyên phận gặp gỡ mà thu làm đồ đệ thì người phàm không cách nào gặp được tu sĩ. Chỉ cần có một tia hy vọng thì Lý Văn Tiên nhất định không bỏ qua. Còn có hai năm chuẩn bị, cần phải suy nghĩ cẩn thận mới được. Nhập môn đối với hắn không khó, quan trọng là làm sao thuyết phục được cha hắn và đạt được tin tức về vị "tiên nhân" kia.
Nhìn tên mập mạp Phùng Đại Hùng , Lý Văn Tiên hỏi hắn:
" Anh Gấu béo, anh nghe được ở đâu tin tức này thế?"
Mập mạp đắc ý cười:
" Tiên à, nhà anh hôm nay có khách, bác cả nhà anh đến chơi nói cho đấy. Chẹp chẹp, mẹ anh còn thịt con gà trống to. Bác của anh vốn sống ở huyện Yên Sơn. Nghe bác cả nói nếu đạt được thành tích tốt trong tuyển chọn, sẽ được miễn học phí học võ, học chữ, thậm chí năm người đứng đầu được miễn cả tiền ăn ở, còn được tặng binh khí, tiền thưởng nữa. Tuy nhiên lần nào cũng rất nhiều rất nhiều người, may mà bác anh quen một người vị ngoại môn trưởng lão ở đó, không thì thật khó để qua tuyển chọn".
Bọn trẻ nghe thấy vậy liền vô cùng hâm mộ, nhao nhao chúc mừng mập mạp. Mập mạp tiếng cười vô cùng vui vẻ. Nhìn thấy Lý Văn Tiên trầm ngâm, sợ hắn không vui, mập mạp cười nịnh nọt:
" Đội trưởng đừng lo, nếu đội trưởng tham dự chắc chắn sẽ được chọn, đúng không anh em ?"
Lũ trẻ nghe vậy chợt tỉnh ngộ, vội vàng hùa theo mập mạp:
" Đúng đúng, đội trưởng võ nghệ cao nhất, tham gia nhất định được chọn !".
Lý Văn Tiên nói ra lo lắng của mình:
" Không phải em lo không được chọn, mà cha em vốn muốn em đọc sách để đi thi khoa cử, chắc cha không cho em đi học võ đâu.".
"A, vậy thì thật tiếc, không được chơi cùng Tiên thật chán đâu". Lũ trẻ than thở.
Lúc này, một giọng nữ non nớt vang lên:
" Vào Phồn Xương Nguyệt Môn vẫn được đọc sách mà, nếu Tiên đứng đầu, còn được miễn phí nha".
" Ồ đúng rồi, Thảo thật thông minh". Lũ trẻ trầm trồ.
Nói chuyện là một cô bé ngồi cạnh Lý Văn Tiên, cô bé tên Nguyễn Phương Thảo, mới năm tuổi, là cái đuôi hay đi theo Lý Văn Tiên chơi đùa.
Có đứa bé hỏi:
" Thảo ơi, thảo có đi thi với chúng tớ không ?"
"Không đâu, Thảo muốn làm cô giáo cơ". Cô bé ngây thơ đáp.
Sặc, không nên nghĩ bậy, em nó còn nhỏ, a di đà phật.
Nô đùa chán rồi, lũ trẻ vẫy tay chào hắn ra về. Thở dài, Lý Văn Tiên suy nghĩ xem tối nay nói với lão Lý ra sao đây, thật khó. Đứng dậy, Lý Văn Tiên cầm chiếc rìu, đi vào nhà.