Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước

Chương 1364 : Cô dựa vào đâu

Ngày đăng: 18:26 19/04/20


Lúc mở cửa ra, bên trong bám không ít bụi, có thể thấy được đã lâu lắm rồi không có người sống ở đây.



Thật ra đúng là đã lâu lắm rồi không có người ở đây, đây là ngôi nhà có ý nghĩa chân chính thứ hai của mẹ và cô, căn hộ này đối với hai mẹ con của cô mà nói có tồn tại một ý nghĩa đặc biệt, cho nên, họ không bán căn hộ đi cho dù là sẽ không dọn đến ở nữa.



Cứ cách mấy ngày căn hộ sẽ có người làm theo giờ tới dọn dẹp, thế nhưng, bây giờ cảm giác là hình như đã lâu lắm rồi không có ai tới quét dọn, ngày mai cô sẽ gọi điện, kêu người tới dọn dẹp. Cô trực tiếp đi thẳng vào một căn phòng bên trong.



Cô mở cửa ra, mọi thứ như cũ, có những thứ tuy là như cũ, nhưng có thể nhận thấy bề mặt đã lộ rõ nhuốm màu thời gian.



Đúng vậy, là thời gian.



Tháng đổi năm dời.



Quá khứ cũng đã đi qua mười mấy năm...



Đối với những việc đã qua thật ra cô cũng không nhớ được nhiều cho lắm, chắc cũng không ai có thể nhớ kỹ những chuyện lúc nhỏ của mình, nhưng có một số chuyện, cô lại nhớ rất rõ.



Cô cúi người xuống, từ dưới gầm giường kéo ra một cái thùng giấy.



Trên mặt thùng có bám một lớp bụi, nhưng cũng không có bẩn lắm, dù sao cũng từng có người tới đây dọn dẹp cẩn thận.



Cô ngồi thẳng xuống đất, sau đó mở chiếc thùng ra, bên trong là để những món đồ lúc trước của cô.



Nón che nắng mà lúc nhỏ cô thích nhất, cô lấy chiếc nón đội lên đầu của mình, kết quả là nhỏ quá.



Đúng là lớn thật rồi, cô để nón che nắng qua một bên, sau đó lấy cây bút vẽ mà mình đã dùng qua, còn có một số đồ chơi, đây đều là những thứ mà lúc trước cô rất là thích, mẹ không mang đi bỏ, đều giữ lại hết dùm cô.



Trong những món này, có tồn tại những hồi ức trước kia của cô.




“Em không có gì cần giải thích với anh?” Cô không muốn nói ra những chuyện đó, bởi vì sẽ khiến cô cảm thấy buồn nôn.



“Em còn có việc, em phải đi đây.” Nói xong, cô xoay người, dù cho phải đi bộ, dù cho trời có mưa, cô cũng phải rời khỏi chỗ này, chỉ là khi cô chưa đi được vài bước, đột nhiên cảm thấy cổ của mình khá là đau.



Cô quay đầu lại, ý thức cuối cùng còn tồn tại là nụ cười như khuôn mặt ác quỷ của Lâm Thanh.



Cô một mạch tránh né, một mạch trốn chạy, nhưng con ác quỷ đó lại ngày càng gần cô hơn, cho đến khi cô ngã xuống đất, con ác quỷ đó bước tới, trực tiếp cắn lên cổ của cô.



Cô đột nhiên giật mình, con người cũng tỉnh táo hơn, nhưng lúc này, trước mắt cô sáng rực, đồng thời cũng mờ mịt, cô nhúc nhích một cái nhưng hình như bị cái gì đó trói lại, cô cúi người xuống, thấy mình đang bị một sợi dây thừng chói chặt.



“Tỉnh rồi sao?” Một tiếng cười bất chợt, xua đi sự mê mang cuối cùng của cô.



“Là cô...” Cô ngẩng mặt lên, khi thấy người phụ nữ đang cười đó, không có chút bất ngờ gì, cô rất bình tĩnh, cũng không có thét lên một cách cuồng loạn, từ nhỏ tới lớn, hình như số lần cô bị bắt cóc cũng không có ít.



Vả lại cô cũng rất là rõ, nơi mà có Lâm Thanh, cũng sẽ có người phụ nữ này.



“Là tôi, Sở đại tiểu thư, không đúng, tôi mới chính là Sở đại tiểu thư thực sự.”



Sở Tương bước qua, sau đó đứng trước mặt của Tiểu Vũ Điểm cúi người xuống.



Cô đưa tay dùng sức bóp lên mặt của Tiểu Vũ Điểm.



“Mẹ của cô cho cô một khuôn mặt quả thật là không tệ, cô nói xem trên đời này sao lại có người như cô?”



“Ba của cô là Sở Luật, bác của cô là Lục Cẩm Vinh, anh của cô là Lục An Trạch. Cô nói, những chuyện tốt trên đời này sao bị cô chiếm lấy hết vậy, cô dựa vào đâu, dựa vào đâu cướp đi hết mọi thứ của tôi.” Sở Tương đột nhiên giơ tay lên, dùng sức tát lên khuôn mặt khiến cô cảm thấy chán ghét: “Cô nói xem, cũng nhiều lần rồi sao cũng không thể làm cô chết, cô bị người khác bắt đi cũng có thể được cứu về, cô bị bắt cóc cũng được tìm thấy, cô nói xem cô ở lại bên Anh không tốt sao, tại sao phải về đây giành địa vị với tôi, giành ba với tôi, giành ông nội, giành tài sản của Sở gia?”